Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 46: 2



Editor: Sweetie

Hàn Liệt dù có ngốc cũng có thể phát hiện hắn bất thường, lúc huấn luyện nhiều người anh không có cơ hội hỏi, chờ đến sau buổi huấn luyện, mọi người tốp năm tốp ba đến phòng kế toán nhận tiền trợ cấp tháng này, Hàn Liệt đang định hỏi đoàn trưởng Thạch có chuyện gì, không ngờ đối phương đã đi đến trước mặt anh, mở miệng hỏi∶ “Tiểu Hàn, cậu có tâm sự sao?”

Đoàn trưởng Thạch thật ra là đang lừa Hàn Liệt, loại chuyện tình cảm nam nữ thế này không thể nói thẳng, chỉ có thể nói bóng nói gió thôi, dù sao tin tức Lý Tuyết trở về vợ hắn cũng đã biết, Hàn Liệt là đương sự không thể nào không biết được.

Nhưng ngoài dự đoán của đoàn trưởng Thạch, hắn vừa hỏi, Hàn Liệt đã mở to hai mắt kinh ngạc∶ “Đoàn trưởng, anh nhìn ra được sao?”

Hàn Liệt nghĩ, chẳng lẽ biểu hiện của mình rõ ràng như vậy? Vậy chẳng phải lát nữa về nhà Tố Tố liếc mắt một cái cũng nhận ra sao.

Đoàn trưởng Thạch cũng kinh ngạc, không ngờ thằng nhóc này đúng là đang nghĩ về chuyện kia!

“Tiểu Hàn, việc này không thể được đâu, cậu là người đã có gia đình, loại chuyện này đối với cậu, với Tiểu Liễu, với các con cậu đều không tốt!” Đoàn trưởng Thạch tận tình khuyên nhủ.

Hàn Liệt sao lại không biết chứ, hiện tại thật vất vả nhà anh mới được yên ổn, tình huống mấy đứa nhỏ cũng ngày càng tốt, anh không thể bởi vì một chút việc nho nhỏ mà nghĩ đông nghĩ tây, rõ ràng trước khi kết hôn anh và cô đã nói rõ, hai người chỉ là kết hôn sống chung mà thôi.

Nhưng trong lòng rõ ràng là một chuyện, có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.

Hàn Liệt thở dài, nhìn về phía đoàn trưởng Thạch∶ “Nhưng tôi có chút làm không được...”

Làm không được?

Đoàn trưởng Thạch như bị sét đánh, xong rồi, xong thật rồi, Hàn Liệt thế mà lại nói mình làm không được! Đây là muốn rẽ sang lối khác rồi!

Hàn Liệt không biết rối rắm trong lòng đoàn trưởng Thạch, nghĩ nghĩ lại hỏi∶ “Đoàn trưởng, anh cùng chị dâu cũng như vậy sao?” Cũng chỉ là sống chung, đều khách sáo với nhau không giống người một nhà sao?

“Đương nhiên là không rồi! Chúng tôi tuyệt đối không như vậy!” Đoàn trưởng Thạch nói chém đinh chặt sắt, tuy hắn và vợ mình kết hôn do cha mẹ mai mối, tình cảm không quá sâu đậm, nhưng hắn chắc chắn sẽ không làm ra loại hành động phản bội gia đình thế này!

Hàn Liệt nhịn không được cười nói∶ “Như vậy thật tốt.”

Biết là tốt mà cậu còn không khống chế được mình?!

Đoàn trưởng Thạch thở dài∶ “Tiểu Hàn, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu phải biết rằng, trên đời này, gặp được người phù hợp với mình không dễ dàng, không phải có câu 'tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối' đó sao? Hơn nữa Tiểu Liễu cũng có công việc, còn là ở Bộ quân vụ, đã rất lợi hại rồi, cậu cũng không thể bởi vì Lý Tuyết mà vứt bỏ Tiểu Liễu chứ...”

“Đoàn trưởng, từ từ đã, anh đang nói cái gì vậy!”

Ban đầu Hàn Liệt còn cảm thấy hắn nói rất đúng, nhưng sao càng về sau càng thấy mơ hồ thế này? Anh muốn vứt bỏ Tố Tố bao giờ, còn nữa, Lý Tuyết là ai?

Đoàn trưởng Thạch sửng sốt∶ “A, không phải vừa rồi cậu nói về chuyện, cậu thấy Lý Tuyết đã trở lại nên không muốn sống cùng Tiểu Liễu nữa sao?” Nói xong liền đem chuyện trưa nay kể từ đầu tới đuôi.



“Đương nhiên không phải việc này, đến Lý Tuyết là ai tôi còn chẳng nhớ.”

Không nhớ cô gái kia? Vậy sao mọi người lại nói hai người có giao tình?

Đoàn trưởng Thạch lòng đầy nghi vấn nhưng hiện tại không có cơ hội hỏi, chỉ có thể nhặt ra ý quan trọng nhất∶ “Vậy cậu mới vừa tâm sự về chuyện gì?”

Hắn đã hỏi như vậy, Hàn Liệt chỉ có thể hỏi dò∶ “Đoàn trưởng, nếu chị dâu không muốn dùng tiền của anh, anh sẽ thế nào?”

“Tôi chắc chắn là sẽ rất vui, cô ấy không cần, tôi có thể dùng để mua rượu, cậu còn chưa biết đâu, gần đây trong thành phố xuất hiện một loại rượu mới rất ngon, lần này Tiểu Quân lên thành phố, tôi còn nhờ cậu ấy mua giúp đó! Đáng tiếc Tiểu Hàn cậu không uống rượu, bằng không hai chúng ta có thể uống chung rồi!” Sau khi biết Hàn Liệt không có ý tưởng vượt rào, đoàn trưởng Thạch mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bốc phét.

Hàn Liệt∶ “…” Được rồi, xem như anh hỏi sai người rồi.

Cầm được tiền trợ cấp, trên đường trở về, đoàn trưởng Thạch vẫn không ngừng nói về chuyện uống rượu, tới cửa nhà, nhìn bóng dáng Hàn Liệt đã đi xa thì sửng sốt∶ “Hừm, có phải mình đã quên chuyện gì rồi không?”

Qua không bao lâu Hàn Liệt cũng đã về tới nhà, ngày thường vừa tới cửa anh liền gấp không chờ nổi đi vào nhà, nhưng hôm nay vừa đến cửa, Hàn Liệt đột nhiên dừng bước chân, đợi hai giây mới đi vào.

“Chú, hôm nay chú về muộn quá, con chờ chú lâu quá trời!” Vừa vào cửa đã có một viên đạn pháo vọt tới ôm chặt lấy hai chân anh.

“Là bụng con chờ lâu chứ gì?” Liễu Tố Tố vạch trần không hề lưu tình, Hàn Trình chép chép cái miệng nhỏ biện giải∶ “Nhất định là chú cũng thấy đói bụng!”

“Được rồi, mau bê bánh bao chiên ra, chúng ta ăn cơm thôi.” Liễu Tố Tố quay đầu nhìn Hàn Liệt, “Sao hôm nay anh về muộn vậy?”

Đổi lại là ngày thường, hẳn là nửa tiếng trước anh đã về rồi.

Hàn Liệt∶ “Hôm nay phát tiền trợ cấp.”

Nói xong, anh móc hết đống tiền giấy trong túi ra đưa cho Liễu Tố Tố.

“Phát tiền trợ cấp?!” Liễu Tố Tố vội vàng nhận lấy, nghiêm túc đếm đếm, phát hiện số lượng không đúng, “Sao nhiều hơn tháng trước 5 đồng?”

Hàn Liệt gật đầu∶ “Là tiền thưởng đợt trước.”

Tuy rằng thời buổi này tiền thưởng đều chỉ có mấy đồng tiền, nhưng Liễu Tố Tố vẫn rất vui vẻ, cô vội đi vào phòng, đem tất cả tiền cất vào hộp sắt, đồng thời cũng ghi vào sổ số tiền này.

Liễu Tố Tố cười tủm tỉm khoa chân múa tay với Hàn Liệt∶ “Anh nhìn đi, giờ chúng ta có từng này, chờ đến lần phát lương lần sau, cái hộp này không đựng nổi nữa rồi, đến lúc đó chúng ta lên huyện thành gửi đi?”

Hơn nữa cô còn nhớ rõ việc chụp ảnh, lần ấy trên mặt Hàn Cẩm có sẹo không thể chụp, lại chờ thêm một tháng nữa, trên mặt khẳng định sẽ không còn dấu vết gì.

Hàn Liệt lại lắc lắc đầu∶ “Không gửi.”

“Hả, không gửi?” Vì sao không gửi, chẳng lẽ Hàn Liệt cảm thấy bưu cục không an toàn?

Hàn Liệt∶ “Gửi tiền lương của em là được, tiền trợ cấp của tôi thì làm phí gia dụng, muốn mua cái gì cũng được.”

Liễu Tố Tố nhìn anh với vẻ kì quái∶ “Cái gì mà anh với em, chúng ta là người một nhà, của anh còn không phải là của tôi sao?” Nói xong ở trong lòng bồi thêm một câu, của tôi vẫn là của tôi.

Hàn Liệt hơi hơi nhíu mày∶ “Vậy sáng nay... em nói với Trần Nam...”

Lúc đầu Liễu Tố Tố không hiểu anh có ý gì, nghĩ nghĩ đột nhiên hiểu ra∶ “Câu phải dùng tiền của tôi không cần của anh ấy hả? Đó là vì tôi muốn chuẩn bị một bất ngờ cho mọi người mà.”

Lần trước sau khi nhận được tiền lương, vì bận quá nên cô quên mất, nhưng hiện tại có cơ hội, Liễu Tố Tố muốn chúc mừng một chút, đúng lúc Hình Tiểu Quân muốn lên thành phố, cô liền muốn mua quà cho Hàn Liệt và các con.

“Tặng quà thì phải dùng tiền của tôi mới có thành ý, không thể dùng tiền của anh mua, bằng không thành tự anh mua quà cho mình à.” Liễu Tố Tố cười nói, cô đã nói sao hôm nay Hàn Trình lại nói là Hàn Liệt trở về, hoá ra không phải nó nhớ lầm, đúng là Hàn Liệt có trở lại.

Không ngờ lại là nguyên nhân này.

Sau khi hiểu ra Hàn Liệt có chút ngại ngùng, cảm thấy mình là một người đàn ông, thế mà vì chuyện này mà bối rối một ngày, còn suýt nữa làm đoàn trưởng hiểu lầm. Nhưng trong lòng anh cũng thấy vô cùng may mắn, may là Tố Tố không khách khí với anh như vậy, đồng thời còn thấy hơi vui vẻ, nhận được lương Tố Tố liền muốn mua quà cho anh cùng các con, điều đó không phải đã chứng minh, ở trong lòng cô, anh cũng quan trọng như bọn nhỏ hay sao?

Liễu Tố Tố không biết Hàn Liệt suy nghĩ cái gì, cười cười nói∶ “Cho nên anh không vui là vì chuyện này?”

Hàn Liệt giật mình.



“Muốn hỏi sao tôi biết?” Liễu Tố Tố nhướng mày, “Đương nhiên là vì tôi thông minh, cho nên anh ngàn vạn lần đừng có giấu tôi làm chuyện xấu, nếu trộm giấu quỹ riêng, tôi bảo đảm có thể phát hiện ra đó nha!”

Hàn Liệt bất đắc dĩ cười cười, nếu là bình thường, anh nhất định sẽ nói mình vĩnh viễn sẽ không giấu tiền riêng để Liễu Tố Tố yên tâm, nhưng lúc này, anh đột nhiên nhớ tới lời đoàn trưởng Thạch nói chiều nay.

Tuy rằng lúc ấy hai người ông nói gà bà nói vịt, nhưng Hàn Liệt hâm mộ tình cảm vợ chồng đoàn trưởng Thạch là thật, anh cũng hy vọng mình cùng Liễu Tố Tố cũng được như vậy, không chỉ là kết hôn sống chung.

Anh trầm ngâm một lát, đóng cửa phòng lại, hạ quyết định∶ “Đồng chí Liễu Tố Tố.”

Liễu Tố Tố định ra ngoài ăn cơm∶ “Hả?”

Sao vậy, đột nhiên gọi cô nghiêm túc như vậy làm gì?

“Tiền trợ cấp hiện tại của anh là 75 đồng, chờ đến khi được thăng lên làm đoàn trưởng, mỗi tháng được 90 đồng, đồng thời còn được thêm 10 cân phiếu lương thực tinh, 3 cân phiếu thịt cùng 5 cân phiếu dầu. Tuy hiện tại anh còn chưa phải, nhưng anh bảo đảm nhất định sẽ nghiêm túc huấn luyện, chủ động chấp hành nhiệm vụ, sớm ngày thăng chức, cho em và các con một cuộc sống yên ổn, ăn uống không lo. Hơn nữa anh tuyệt không hút thuốc uống rượu, cũng không trộm giấu tiền riêng, bất kể là có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không sử dụng bạo lực. Năm 16 tuổi anh đã tòng quân, đến bây giờ đã được 12 năm, khi tòng quân anh từng thề rằng, cả đời này đều sẽ trung với quốc gia trung với nhân dân, anh tự nhận là mình làm được. Hiện tại anh 28 tuổi, anh hy vọng mình có thể có được cơ hội trung với em, trung với gia đình chúng ta.”

Hàn Liệt nói như đang tuyên thệ, vừa nhấc mắt lên liền thấy Liễu Tố Tố nhìn mình không chớp mắt, lúc này lỗ tai anh nhanh chóng biến hồng, ngại ngùng trượt trượt hầu kết, nhưng khi hỏi âm thanh vẫn tràn ngập kiên định.

“Đồng chí Liễu Tố Tố... em... có đồng ý không?”

Lúc này Liễu Tố Tố đã ngây người.

Mặc dù Hàn Liệt đã giới thiệu bản thân một lần khi anh và nguyên chủ gặp nhau lần đầu tiên dưới sự mai mối của bà mối, nhưng rõ ràng lần này không giống khi đó.

Âm thanh anh không lớn, ngoài phòng còn tràn ngập tiếng cười hi hi ha ha của các con, nhưng Liễu Tố Tố không cần phân tích cũng có thể dễ dàng phát hiện giọng anh có sự kiên định cùng thấp thỏm.

Cô không nghĩ Hàn Liệt sẽ đột nhiên nói như vậy, từ lúc hai người kết hôn đến nay đều là vì mục đích sống chung, ngay cả sau khi đăng ký kết hôn, Hàn Liệt cũng chưa từng muốn làm gì cô, hai người vẫn như cũ chia giường ngủ cùng bọn trẻ, cô còn cho rằng Hàn Liệt không có ý gì với mình, cũng cảm thấy nhẹ nhàng tự tại không ít.

Nhưng khoảnh khắc này, nghe Hàn Liệt bày rỏ trịnh trọng hơn cả tuyên thệ, Liễu Tố Tố căn bản không thể lừa tự lừa mình rằng Hàn Liệt không có cảm giác gì với cô nữa.

Thực tế thì đời trước, Liễu Tố Tố trước nay không nghĩ tới việc kết hôn xây dựng gia đình. Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, đã quá quen với tình cảm lạnh nhạt, với cô mà nói, việc quan trọng nhất, cũng là ước muốn duy nhất của cô, chính là báo đáp sự bồi dưỡng của đất nước.

Chuyện khác cô đều sẽ không nghĩ đến.

Dù sao đến tình cảm giữa cha mẹ với con cái còn yếu ớt như vậy, huống chi là tình cảm nam nữ?

Cho nên đặt ở tình huống trước đây, nếu có một người đàn ông ban đầu nói với cô kết hôn chỉ để sống chung, nay đột nhiên thay đổi chủ ý, Liễu Tố Tố có lẽ sẽ cảm thấy mình đã bị lừa gạt, cảm thấy tức giận hoặc chán ghét.

Nhưng lúc này nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hàn Liệt, anh tự cho là mình đã che giấu rất kĩ nhưng thật ra hai bên tai đã đỏ ửng lên, Liễu Tố Tố tự nhiên thấy hơi buồn cười.

Không phải cười châm chọc, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm, cười vui vẻ. Cô cũng thấy có chút xấu hổ, kiếp trước mình đã sắp 30 rồi còn có thể bị lời tỏ tình của Hàn Liệt làm cho tim đập bịch bịch, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Phải biết rằng trước kia cô nhìn người khác hôn môi mặt cũng không đổi sắc.

Liễu Tố Tố ho nhẹ một tiếng, áp xao động trong lòng xuống rồi mới nói∶ “Đồng chí Hàn Liệt, em cảm thấy anh là người rất tốt, lời nói ra chắc chắn cũng sẽ làm được…”

Tuy Hàn Liệt không biết “thẻ người tốt” là gì nhưng lúc nghe hai câu cô nói, tim như thể bị nhấc lên cao, sợ câu tiếp theo Liễu Tố Tố nói sẽ có từ “nhưng mà”.

“Nhưng mà anh phải biết là, dù đã sống chung nhưng tốc độ kết hôn của hai chúng ta coi như đặc biệt nhanh... ngay cả nương em cùng chú cũng phải gặp nhau vài lần, lại lén lút tìm hiểu rồi mới kết hôn.”

Bọn người bọn cô bởi vì đủ loại nguyên nhân, trừ lần đầu gặp mặt lúc bà mối giới thiệu, sau đó liền lập tức kết hôn, tốc độ nhanh đến mức người khác cũng không dám so. Tuy Liễu Tố Tố cũng rất vừa lòng với Hàn Liệt, nhưng gộp cả hai đời lại cô chưa từng được cảm thụ cảm giác yêu đương đâu, cũng không thể cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ đồng ý chứ.

Hàn Liệt hiểu được ý cô∶ “Cho nên là... chúng ta đầu bắt lại từ đầu?”

Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Đúng, chúng ta thử yêu đương đi, anh thấy có được không?”

Được! Đương nhiên là được!

Chỉ cần Liễu Tố Tố nguyện ý cho anh cơ hội này, anh vui còn không kịp, sao có thể cự tuyệt.

Hàn Liệt áp tâm tình kích động xuống, liên tục gật đầu∶ “Anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm ngày vượt qua bài kiểm tra của thủ trưởng Liễu!”



Không gọi cô là thủ trưởng sao được, với tâm trạng khẩn trương ngày hôm nay, Hàn Liệt cảm thấy so với lúc anh vẫn còn là tân binh, mới vừa vào quân doanh tham gia khảo hạch, chờ đợi kết quả của lãnh đạo còn muốn thấp thỏm hơn.

Liễu Tố Tố bật cười, sau đó lại căng thẳng nói∶ “Tiêu rồi.”

Hàn Liệt đang vui sướng, nghe cô nói thì hoảng sợ, cho rằng mình nói sai gì đó khiến bài kiểm tra còn chưa bắt đầu đã bị để lại ấn tượng xấu, vội hỏi∶ “Sao vậy?”

Liễu Tố Tố lo lắng là vì vừa rồi lúc vào phòng, cô quên dặn các con ăn cơm trước mất rồi, nếu bọn nó không thấy cha nương đâu, đột nhiên chạy vào đây tìm, đứng ở ngoài cửa nghe được những lời này thì làm sao bây giờ?

Việc kết hôn thế này, trừ hai vợ chồng cô ra, đến Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ cũng không biết, cô sẽ càng không nói cho các con biết. Rốt cuộc sống trong một gia đình không ổn định, sẽ chỉ làm bọn nhỏ thiếu cảm giác an toàn.

Hàn Liệt nghe xong, cười cười trấn an∶ “Không sao đâu, vừa rồi lúc chúng ta vào phòng, Tiểu Trình đã kêu mấy đứa Tiểu Cẩm ăn cơm rồi, còn nói chúng ta đang bàn chuyện, lập tức sẽ ra liền.”

Liễu Tố Tố nhớ tới Hàn Liệt từng là trinh sát, lúc cô ở trong phòng nói về tiền, động tĩnh bên ngoài khẳng định không thể gạt được anh.

Cô nhẹ nhàng thở ra∶ “Xem ra phải cảm ơn nhóc tham ăn nhà chúng ta rồi.”

Mở cửa đi ra ngoài, mấy đứa nhỏ đúng là đang thành thành thật thật ăn cơm, đặc biệt là Hàn Trình đã ăn xong bốn cái bánh bao chiên, may là Liễu Tố Tố gói bánh không lớn, bằng không nó chắc sẽ no đến choáng váng.

“Nương, chú, hai người mau tới ăn đi, đều lạnh mất rồi!” Hàn Trình vẫy vẫy móng vuốt nhỏ.

“Trời nóng thế này, không nguội nhanh vậy đâu.”

Liễu Tố Tố ngồi xuống, gắp cái bánh bao chiên đang chuẩn bị bỏ vào trong chén, lại nhớ đến hiện tại mình đã có người yêu, đổi hướng đôi đũa gắp cho Hàn Liệt∶ “Anh ăn đi.”

Ba chữ vô cùng đơn giản lại khiến khoé miệng Hàn Liệt không tự chủ được cong lên.

Cắn một miếng bánh bao chiên, đến hương vị còn chưa nếm ra, anh đã cảm thấy trong lòng ngọt hơn mật.

Hàn Trình ăn no liền ngồi ở một bên đung đưa chân, thấy Hàn Liệt cười thì hỏi: “Chú, chú vui như vậy làm gì, chẳng lẽ... nương trộm gói bao bánh bao thịt cho chú sao?!”

Liễu Tố Tố∶ “… Ăn xong rồi thì đi bộ tiêu thực một chút đi, cẩn thận buổi tối ngủ không được.”

Tuy nhóc đã đoán sai phương hướng, nhưng Hàn Liệt đúng là rất vui. Anh xoa xoa đầu Hàn Trình, cầm chén bánh bao chiên ăn hết.

Sau khi trong lòng bình tĩnh trở lại, lúc này Hàn Liệt mới nhớ ra một việc vô cùng vô cùng quan trọng.

Sống chung thì anh đã làm rồi, nhưng mà yêu đương thì phải làm sao đây?

~⭐⭐⭐

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv