Vì đang vội, hơn nữa trở về cũng chỉ chào hỏi qua người trong thôn nên dì hai chỉ dọn chút đồ mang đi rồi trở về nhà.
Buổi tối hôm đó cả nhà đang ăn cơm ở nhà chính thì Hàn Liệt và dì hai về. Cũng may trước khi về Hàn Liệt có gọi điện thoại, Liễu Tố Tố đoán là hôm nay cho nên cố ý để lại cơm.
Lúc ăn cơm, sắc mặt dì hai không tốt lắm, mấy đứa nhỏ tuy không rõ nhưng cũng biết là trong nhà có chuyện, một đám ngoan ngoãn cùng dì hai nói chuyện cười đùa.
Dì hai vốn dĩ rất thích trẻ con, chỉ một lát sau đã vui vẻ trở lại.
Chờ đến đêm, Liễu Tố Tố mới hỏi Hàn Liệt có chuyện gì.
Hàn Liệt cười lạnh một tiếng: “Bọn họ không cho dì hai đi, ép anh phải đưa tiền.”
Thật ra Hàn Liệt cũng đã sớm đoán được sẽ có tình huống này, không cho dì hai đi, không phải là do lương tâm cắn rứt, đột nhiên phát hiện dì hai rất tốt, bọn họ chỉ là không nỡ để vuột mất 5 đồng anh gửi về mỗi tháng mà thôi.
Số tiền đó Hàn Liệt gửi để dì hai dùng, nhưng hai anh em Hồ Vĩ miệng lưỡi trơn tru, thời gian qua cũng lừa được từ chỗ dì hai một món tiền.
Trước đây sở dĩ có thể lừa được là bởi vì dì hai vẫn còn ôm ảo tưởng với bọn họ, hiện tại sau khi nghĩ thông suốt, dì hai sẽ không mềm lòng nữa.
Hai anh em Hồ Vĩ còn muốn làm ầm ĩ, Hàn Liệt cũng không nhiều lời, trực tiếp gọi bí thư chi bộ thôn đến giải quyết.
“Em yên tâm, về sau dì hai sẽ sống cùng chúng ta, bọn họ không dám đến gây chuyện nữa đâu.” Hàn Liệt nắm tay Liễu Tố Tố cười nói.
Liễu Tố Tố gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Hàn Liệt trở về rất đúng lúc, sau khi anh trở về không đến hai ngày, quân khu liền bắt đầu thu hoạch vụ thu.
Thời gian thu hoạch năm nay muộn hơn một chút, do vấn đề thời tiết nên hoa màu lại chuyển sang một năm trồng một vụ.
Dù có đầy đủ phân bón, nhưng vì không đủ nước nên sản lượng lương thực vẫn thấp đến đáng thương, rõ ràng là mùa gặt nhưng mặt mọi người đều ảm đạm, bi thảm kéo lương thực trở về nhà.
Thực tế là họ đã sớm dự đoán được kết quả này, đều là nông dân, từ lúc bắt đầu gieo trồng ở ruộng đã có thể ước lượng được năm nay thu hoạch thế nào.
Năm nay không trời mưa, dưới tình huống này mà có thể chuyển biến tốt đẹp mới là lạ.
Nhưng biết là một chuyện, đối mặt với thực tế lại là một chuyện khác.
Ngày này, toàn bộ quân khu yên tĩnh lạ thường, nhà nào cũng như bị bóng ma bao phủ, thậm chí còn có nhà cãi nhau, ví dụ như —— Lê Ngọc Quế và bà Bao.
Liễu Tố Tố mới từ văn phòng trở về, Hàn Cẩm ở trong sân tìm trứng gà, thấy sắc mặt nương không tốt lắm liền vội vàng rót một chén nước: “Nương.”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của con trai, Liễu Tố Tố uống một ngụm nước, cười nói: “Nương không sao.”
Chỉ là vừa rồi ở văn phòng tổng kết sản lượng lương thực cùng đoàn trưởng Trương, trong lòng có chút khổ sở thôi. Cô cũng biết là hạn hán sẽ kéo dài liên tục cho đến năm sau mới hoàn toàn kết thúc, nhưng quá trình ở giữa vẫn khiến cô có chút chịu không nổi.
Nhưng dù khổ cũng không còn cách nào, cuộc sống chỉ có thể tiếp tục như vậy, còn phải tranh thủ để sinh hoạt trở nên tốt hơn.
“Bà đâu rồi?” Liễu Tố Tố hỏi.
Hàn Cẩm: “Đi... lên núi ạ.”
Cỏ trên núi càng ngày càng ít, còn đều là cỏ khô, muốn gà vịt lợn có đồ ăn, nhất định phải vào sâu trong núi mới có khả năng tìm được. Bình thường đều là mấy đứa nhỏ đi, nhưng dì hai sợ không an toàn nên cũng đi cùng bọn nó, Hàn Cẩm ở nhà giữ nhà, mấy đứa nhỏ cũng thay phiên nhau tìm cỏ.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, nhìn ra vườn nghĩ thầm, lợn không nuôi được nữa rồi.
Bắt đầu từ năm trước, số lượng gà vịt thỏ nhà cô đều bị giảm bớt, trứng cũng ít dần, gà vịt không được ăn đầy đủ sẽ càng gầy, cứ gầy đi cũng rất lãng phí, cho nên khoảng hai tháng cô sẽ phải giết một con gà vịt không đẻ trứng.
Thỏ cũng vậy, tuy sinh sản nhanh nhưng nếu không được ăn, chúng nó cũng chẳng còn bao nhiêu thịt trên người. Cũng may lũ thỏ đã mở ra một con đường làm ăn mới—— bán lông thỏ.
Lông thỏ ấm áp, làm mũ hay găng tay đều được, nhưng ở quân khu thứ nhất là không có tay nghề, thứ hai là không lạnh đến mức cắt da cắt thịt nên lông thỏ đều được đưa đến nông trường. Nông trường nằm trong khu vực Tây Bắc Bộ, địa hình cao nguyên, đến mùa đông cần những thứ như găng tay hơn.
Việc làm ăn này có được là nhờ sĩ quan hậu cần dắt mối, ông ấy quen biết, người bên nông trường, hai bên bàn bạc dùng lông thỏ đổi lấy lương thực. Bột mì hay lương thực tinh gì đó thì không có, nhiều lắm là chút thô lương, có đôi khi may mắn sẽ có thịt bò khô. Đồ tuy không nhiều nhưng có còn hơn không, cho nên thỏ vẫn phải nuôi tiếp, gà vịt cũng giữ lại để lấy trứng.
Hiện tại đừng nói là giun, đến cỏ cũng hiếm, nuôi nhiều mấy đứa nhỏ mỗi ngày phải lên núi tìm kiếm, mệt cũng chưa chắc đã tìm thấy.
Liễu Tố Tố ngẫm lại, quyết định sẽ thịt lợn.
Lõi ngô nhà cô đã sớm dùng hết, lợn chỉ ăn cỏ cũng không còn béo được như xưa, nếu giữ lại đến tết mới giết, phỏng chừng sẽ càng gầy hơn, không bằng giết luôn bây giờ.
Để thịt lợn cần phải thuê người đến, Liễu Tố Tố quyết định xong liền tính toán ngày mai sẽ đến trại chăn nuôi hỏi xem sao.
Khi đang chuẩn bị đi nấu cơm, đột nhiên cô nghe được trên lầu có tiếng cãi nhau.
Thời buổi này cách âm giữa các nhà không được tốt lắm, thêm vào đó giọng Lê Ngọc Quế và bà Bao lại rất to, đừng nói là Liễu Tố Tố, đứng ở ngoài đường cũng có thể nghe rõ ràng.
Nguyên nhân cãi nhau đương nhiên là vì lương thực.
Hôm nay thu hoạch xong lương thực, nhà bà Bao có thể nói là kém cỏi nhất trong đám người.
Nhà họ Bao vốn không có lương thực, gặp phải hạn hán thì càng thêm khó khăn, muốn ăn gì cũng phải mua cho nên bà Bao lão sốt ruột hơn bất cứ ai, cứ nghĩ năm nay có thể thu được thêm lương thực, ai ngờ lại chỉ được một chút, cứ vậy đến tết sẽ chẳng còn gì ăn!
Hơn nữa để nuôi béo Kim Đản, bà Bao tiêu không ít tiền mua đồ ăn, giá cả ngày một đắt đỏ mà tiền lương của Bao Phi Tường vẫn chỉ có nhiêu đó. Bà Bao tính toán lại, cảm thấy như vậy không được, nghĩ nghĩ liền nói với Bao Phi Tường và Lê Ngọc Quế, từ hôm nay trở đi, Kim Đản sẽ cai sữa, bắt đầu ăn cháo uống sữa bò.
Kim Đản sắp được nửa tuổi, cũng đã đến lúc cai sữa rồi, kinh tế khó khăn, không ít người sau khi sinh con không có sữa, hai ba tháng đã bắt đầu cho ăn cháo, so ra Kim Đản được chăm rất tốt. Nhưng Lê Ngọc Quế không muốn, bà Bao bảo cho Kim Đản cai sữa, nhưng sự thật thì sao, còn không phải là không muốn cho cô ta ăn hay sao?
Vì để Kim Đản có sữa uống, từ khi Lê Ngọc Quế sinh đến nay vẫn luôn được ăn ngon uống tốt, nếu cai sữa, bà Bao có chịu cho cô ta ăn thịt, ăn lương thực tinh không?
Không đời nào!
Lê Ngọc Quế sống sung sướng đã quen, đương nhiên là không đồng ý, thế là cô ta và bà Bao cãi nhau.
Bà Bao nể tình Lê Ngọc Quế sinh Kim Đản, thời gian qua không nói lấy một câu, nhưng hiện tại thấy Lê Ngọc Quế còn dám không đồng ý liền gào lên.
“Cô không đồng ý cái gì? Cô có tư cách gì mà không đồng ý! Nếu không phải cô ham ăn biếng làm, cả ngày chỉ muốn hưởng phúc, cái nhà này đến nỗi một hạt lúa mì cũng không có sao?! Bà đây cho cô ăn sung mặc sướng bao ngày qua là quá đủ rồi, cô dựa vào đâu mà không đồng ý!”
Việc Lê Ngọc Quế âm thầm tính kế đuổi Bao Phi Cường đi khiến bà Bao rất hận, lần này nợ mới nợ cũ cùng tính hết, mắng Lê Ngọc Quế đến mức máu chó đầu đầu.
Lê Ngọc Quế cũng không phải loại người biết nén giận, hai người cứ thế xông lên cãi tay đôi.
Liễu Tố Tố ở dưới lầu nghe rõ mồn một, cô vươn tay bưng kín tai Hàn Cẩm lại.
“Nương?” Hàn Cẩm ngước lên hỏi.
Liễu Tố Tố nhìn lên trên lầu, Hàn Cẩm hiểu ý, nương không muốn nó nghe được những lời nói không tốt.
Nó cười nói: “Nương, con không nghe đâu.”
Hàn Cẩm không nghe, nhưng những người thích hóng hớt lại rất nhiệt tình, chỉ chốc lát sau ngoài cửa sân đã tụ tập một đống người.
Liễu Tố Tố đi ra, thấy bọn họ hứng thú bừng bừng, hận không thể kéo dài lỗ tai ra nghe, thì rất bất đắc dĩ.
Quả nhiên, bất kể ở đâu bất kể khi nào, đặc điểm chung của con người là thích hóng chuyện.
“Tôi nói rồi mà, nhà bọn họ chiều con trai như chiều tổ tông ấy, sớm muộn cũng có vấn đề.”
“Cô nói sai rồi, giờ người ta chỉ là không muốn chiều cô con dâu Lê Ngọc Quế này thôi, Kim Đản thì vẫn thế, không nghe thấy bà Bao nói muốn cho Kim Đản ăn hết đồ ăn ngon à.”
“Vậy cô cứ chờ xem, Kim Đản bị bọn họ nuông chiều như vậy, sau này cũng chẳng nên thân đâu!”
Lữ Linh Chi cũng ở trong đám người, thấy Liễu Tố Tố liền vẫy vẫy tay.
Liễu Tố Tố đi qua, Lữ Linh Chi còn chưa mở miệng, người bên cạnh đã vội hỏi: “Tiểu Liễu, nhà trên lầu kia lại cãi nhau à?”
Mấy người này sợ mình tới muộn, bỏ lỡ tình tiết gì đó nên mới cố ý hỏi thăm Liễu Tố Tố.
Dù Liễu Tố Tố cũng cảm thấy Lê Ngọc Quế và bà Bao tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội, nhưng cô cũng không quá thích ở người khác sau lưng khua môi múa mép, chủ yếu là cô cũng không biết nội tình.
“Tôi cũng chỉ nghe được một hai câu thôi, chuyện khác thì tôi không biết.”
Lúc này Bao Phi Tường đúng lúc đi ra, thấy một đám người đứng dưới lầu nghe chuyện nhà mình thì đen mặt, đóng sầm cửa quay vào nhà, không biết nói gì mà bên trong dần dần yên tĩnh trở lại.
Mọi người thấy không còn chuyện gì để xem, đang chuẩn bị đi lại nghe thấy Liễu Tố Tố nói: “Đúng rồi chị Lữ, chuyện thịt lợn em nói với chị lần trước ấy, mấy ngày nữa chúng ta đi tìm đồ tể nhé?”
Lữ Linh Chi sửng sốt: “Hả?”
Tiểu Liễu nói chuyện thịt lợn lúc nào nhỉ?
Chị chưa kịp hỏi đã có người giành nói: “Tiểu Liễu, hai người chuẩn bị thịt lợn à? Còn chưa đến tết mà?”
Liễu Tố Tố chỉ chờ câu này, “Chưa đến tết nhưng mà chị cũng thấy rồi đấy, giờ cỏ trên núi ngày càng ít, trong nhà cũng không còn gì để lợn ăn, nếu không thịt sớm, đến tết bọn nó gầy đi thì uổng lắm! Nếu vậy thì thà thịt luôn bây giờ còn hơn, dù sao cũng là gia đình mình ăn, ăn lúc nào cũng thế, chị nói xem có đúng không?”
Lúc Liễu Tố Tố nói chuyện đã có không ít người chú ý tới, nhưng họ vẫn không muốn thịt lợn quá sớm, rốt cuộc thịt lợn trước tết đã trở thành truyền thống, vả lại ai cũng có chút tâm lý muốn chiếm lợi riêng, nghĩ nếu mình thịt lợn thì cỏ trên núi không phải sẽ thành món hời cho người khác hay sao?
“Gà vịt thỏ đều ăn cỏ, nếu nuôi nhiều quá cũng không được, không bằng thịt lợn đi rồi tập trung nuôi các con vật khác, trứng cũng đổi được đồ mà.”
Gà vịt có thể đẻ trứng, da thỏ có thể đổi đồ, so với lợn chỉ cho thịt thì lợi hơn nhiều.
Liễu Tố Tố nói khiến mọi người có chút dao động, cô vội đưa mắt ra hiệu với Lữ Linh Chi, Lữ Linh Chi thấy vậy cũng chủ động hỏi: “Tiểu Liễu, em cân qua chưa, sao biết được là lợn gầy đi?”
“Chưa cân, nhưng mà em có lấy thước đo, kích thước nhỏ hơn ban đầu một chút.”
Nghe đến đây mọi người liền sốt ruột, là thịt đấy, cứ vậy mà biến mất, nghe thôi đã thấy đau lòng!
Liễu Tố Tố lại nói thêm: “Có thể là em nghĩ nhiều, nhưng gần đây nhà mẹ đẻ em ở dưới quê quán bạo phát dịch lợn, lũ lợn đều bị bệnh rồi chết hết rồi, mà lợn bệnh ăn cũng không ăn được, tuy cách khá xa nhưng không biết có lan truyền đến đây không, em vẫn thấy làm thịt sớm là tốt nhất.”
Bình thường dịch lợn sẽ không lây bệnh cho các loại động vật khác loài như gà vịt thỏ, nhưng chỉ cần là lợn bị nhiễm bệnh, mặc kệ là giống lợn gì, không có con nào tránh thoát khỏi cái chết.
Nhắc đến dịch lợn ai ai cũng sợ, đặc biệt là hiện tại còn thiếu thốn lương thực, nếu xui gặp phải dịch lợn thật, có thịt mà không ăn được chắc bọn họ tức chết mất!
Nháy mắt, gần như tất cả mọi người đều quyết định sẽ giết lợn.
Giết lợn cũng không phải chuyện dễ dàng, quyết định xong phải mau chóng về nhà chuẩn bị, chờ bọn họ đi rồi, Lữ Linh Chi mới nói: “Tiểu Liễu, sao em lại muốn mọi người cùng thịt lợn thế?”
Lữ Linh Chi tin lời Liễu Tố Tố nói là thật sự, chị chỉ không hiểu vì sao lại phải nói ra trước mặt mọi người như vậy, làm vậy không khác gì kêu gọi mọi người cùng thịt lợn cả.
Nhưng Tiểu Liễu đâu phải người thích quản chuyện nhà khác.
Liễu Tố Tố: “Thật ra là em có ý đồ riêng.”
Sợ dịch lợn là thật, nhưng khả năng xảy ra dịch lợn tương đối thấp, nguyên nhân chính là, “Chị ngẫm lại xem, nếu chỉ có mấy nhà chúng ta làm, mang bao nhiêu là thịt về, có phải rất chướng mắt không?”
Lúc nhà người ta đang không có gì ăn, cô lại kéo một hai trăm cân thịt lợn rêu rao khắp nơi, dù là quân khu an toàn hơn bên ngoài, nhưng lỡ có chuyện thì sao. Gọi mọi người cùng nhau thịt lợn, nhiều mục tiêu sẽ không bị trộm nhớ thương.
Lữ Linh Chi vỗ vỗ đầu: “Ừ ha, vẫn là em suy tính kĩ càng. Vậy để chị về chuẩn bị, hai ngày nay lợn nhà chị cũng gầy kha khá thịt rồi!”
Liễu Tố Tố gật gật đầu, lại đến nói với Trần Nam một tiếng.
Nếu tất cả mọi người đều muốn thịt lợn, thuê đồ tể sẽ dễ hơn nhiều.
Không ngờ sau khi Hàn Liệt về lại mang theo một tin tốt: “Không cần thuê đồ tể, đến lúc đó xử lý chung với lợn rừng là được.”
“Bộ đội muốn lên núi bao săn thú sao?”
“Đúng vậy.” Hàn Liệt gật đầu.
Hôm nay trong cuộc họp, do lương thực quá ít, Triệu chính ủy sợ mọi người có cảm xúc tiêu cực nên quyết định, cho các quân nhân đi săn lợn rừng cải thiện bữa ăn.
Liễu Tố Tố nghe thế liền cười: “Cũng đúng, vậy thì không cần tự trả tiền rồi.
Thuê đồ tể phải trả phí, hiện tại bộ đội làm thịt lợn rừng, nhân tiện giúp các hộ gia đình xử lý lợn nhà, như vậy không cần tự bỏ tiền ra nữa.
Lần này đi săn Hàn Liệt và đoàn trưởng Vương dẫn đội, người tham gia cũng không ít, xuất phát từ sáng sớm tinh mơ, đến buổi chiều mới trở về. Nhóm Hàn Liệt khiêng lợn rừng đến nhà ăn, còn Liễu Tố Tố và mấy đứa nhỏ về nhà dắt lợn nhà mình đến.
Không chỉ cô mà những người nghe chuyện ngày hôm qua cũng đều dắt lợn chạy tới, nhất thời toàn bộ quân khu náo nhiệt vô cùng.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều đồng ý thịt lợn sớm, ví dụ như như Lê Ngọc Quế và bà Bao, hai người họ đến nhà ăn từ sớm, nhưng không phải để giết lợn, mà là để nhận thịt lợn rừng.
Nhà họ Bao nuôi 2 con lợn, nhưng do không đủ thức ăn nên cả hai con đều không quá béo. Ban đầu bọn họ còn rất sốt ruột, hiện tại thấy mọi người đều định thịt lợn thì rất mừng, cảm thấy mấy người này thật ngốc, bây giờ thịt lợn, chờ đến tết xem bọn họ còn cái gì ăn!
Không bao lâu sau có người đến thông báo giới hạn thịt, lần này bắt được khá nhiều lợn rừng, mỗi nhà mỗi hộ đều được chia 5 cân.
Liễu Tố Tố dắt lợn nhà mình đến chỗ giết thịt, dặn Tiểu Lộ và Hàn Tiền đứng xếp hàng trước.
Củ cải nhỏ ngày xưa giờ đã lớn, làm việc này hoàn toàn không thành vấn đề. Hai đứa nó xếp hạng, nhận thịt lợn rừng từ tay đồng chí phụ trách chia thịt, sau khi lễ phép nói cảm ơn liền thấy Hàn Liệt kéo sọt đi ra ngoài.
“Cha!” Hai đứa vội vàng chạy qua.
Hàn Liệt gật đầu: “Có nặng không, để lên chỗ này.”
Hôm nay anh không dùng xe đẩy tay, mà đựng thịt trong sọt rồi gánh đòn gánh trở về.
Lợn năm nay không béo như năm trước, lại nuôi không quá lâu nên trọng lượng giảm hẳn, chỉ hơn 150 cân, trọng lượng này đối Hàn Liệt mà nói không tính là gì. Nhưng mà Tiểu Lộ vẫn rất hiểu chuyện lắc lắc đầu: “Con cùng Tiểu Tiền vẫn cầm được.”
“Ừ, vậy chờ nương các con quay lại rồi chúng ta về.”
Liễu Tố Tố đang đợi lấy nội tạng và thủ lợn, thứ này phải xử lý sạch sẽ mới có thể mang về nấu.
Nếu là trước đây cô chắc chắn sẽ không lấy thủ lợn, dù thứ này ăn ngon nhưng nó trông rất doạ người, cô không dám làm. Chỉ là hiện tại đồ ăn gì cũng đều quý giá, thủ lợn này còn là thịt, mang về kho rồi cắt thành từng miếng, chấm thêm gia vị thì ngon cực kỳ.
Thả những thứ vừa lấy vào thùng gỗ, chờ Trần Nam chuẩn bị xong, mọi người liền cùng nhau gánh thịt về.
Hôm nay người giết lợn cũng không ít, nếu không phải nhóm Liễu Tố Tố tới sớm, phỏng chừng còn phải đợi trong chốc lát.
Lúc gánh thịt ra ngoài, có mấy nhà không nuôi lợn đều vươn dài cổ ra nhìn. Hôm nay có thịt lợn rừng nhưng hương vị thịt lợn rừng không thể nào so được với thịt lợn nhà, lợn nhà vừa ngon vừa béo, chỉ cần thắng mỡ thôi cũng đã thấy thơm nức mũi.
Nhưng mà hâm mộ cũng vô dụng, ai bảo bọn họ không nuôi lợn, không thịt lợn, chỉ có thể nhìn mà thôi.
Lê Ngọc Quế thấy một sọt đầy thịt cũng rất thèm, cố ép mình rời tầm mắt, hừ lạnh một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, chờ đến tết xem ai ăn nhiều thịt hơn!”
Giọng cô ta không nhỏ, những người xung quanh đều nghe thấy, có người đang định nói cô ta không ăn được nho thì nói nho còn xanh thì Kim Đản đang được Lê Ngọc Quế ôm đột nhiên ra sức giãy giụa, vươn tay muốn bắt sọt thịt.
Trẻ con nửa tuổi đã biết cái gì ăn ngon cái gì không thể ăn, bà Bao từng cho Kim Đản ăn thịt băm hầm, nó vừa thấy thịt liền nhịn không được chảy nước miếng.
Lê Ngọc Quế kéo tay con trai lại, ôm nó không cho nó với theo, kết quả Kim Đản lại gào khóc, còn vừa khóc vừa không ngừng dùng tay đánh Lê Ngọc Quế.
Người lớn đương nhiên có thể dễ dàng khống chế một đứa bé 6 tháng tuổi, nhưng Kim Đản được chăm cực kỳ béo, giọng vừa lớn vừa vang, cánh tay lại có lực, mấy bàn tay đập xuống khiến mặt Lê Ngọc Quế đỏ rát.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều cười ồ lên, bà Bao cảm thấy mất mặt liền trừng mắt liếc Lê Ngọc Quế một cái, ôm lấy Kim Đản dỗ dành.
Lữ Linh Chi ở một bên nhỏ giọng: “Nhìn xem, đứa bé này mà không dạy dỗ đàng hoàng, sau này chỉ sợ sẽ hư hỏng.”
Liễu Tố Tố lắc lắc đầu không nói gì.
Về đến nhà.
Dì hai không đến nhà ăn mà ở nhà nhóm lửa, Liễu Tố Tố lọc mỡ ra bắt đầu thắng mỡ.
Mỗi lần thịt lợn, thắng mỡ là chuyện tốn sức nhất, lửa không thể quá lớn nếu không mỡ sẽ bị khét, lại không thể quá nhỏ, bằng không mỡ chảy không ra, còn phải dùng sạn không ngừng ép kiệt tóp mỡ.
“Dì hai ngồi xuống ghế đi, đứng vậy mệt lắm.” Liễu Tố Tố nói.
Dì hai cười xua xua tay: “Không sao, dì đứng cũng được.”
Có dì hai hỗ trợ, Liễu Tố Tố rảnh tay không ít, cô xắn tay áo lên bắt đầu xử lý phần thịt.
Trong hầm vẫn còn chân giò hun khói, lần trước nấu một bữa mấy đứa nhỏ đều thích cho nên lúc này cô định muối thêm một cái chân giò nữa, còn lại làm hết thành thịt khô và thịt xông khói, lạp xưởng thì không làm, món này làm rất kì công.
Đầu tiên đun nóng nồi, rửa sạch phần nội tạng rồi chà xát lại bằng muối, sau khi sạch sẽ thì cho vào nồi kho. Nguyên liệu kho đã được chuẩn bị từ sáng sớm, Liễu Tố Tố am hiểu làm món kho nhất, Lữ Linh Chi và Trần Nam còn cố ý tìm cô xin hai túi nguyên liệu về dùng.
Cho rượu trắng và gừng vào nồi để khử mùi tanh của nội tạng và thủ lợn, thêm nguyên liệu kho và đường phèn, cuối cùng là đóng nắp nồi lại chờ món ăn chín.
“Tiểu Cẩm giúp nương trông lửa nhé, đừng để lửa lớn quá.” Liễu Tố Tố nói xong, Hàn Cẩm vội gật gật đầu.
Hàn Liệt vẫn đang ở bên ngoài cắt thịt thành từng dải, xương ống, xương sườn và thịt đều phải tách ra. Xương ống thì treo ở hành lang thông gió, mấy ngày nữa sẽ nấu hết, còn xương sườn có thể xào hoặc nướng BBQ cũng ngon, nếu phơi khô thì chẳng còn bao nhiêu thịt mà ăn.
Phần thịt sẽ được chế biến thành thịt hun khói và thịt khô. Hiện tại nắng nóng, thịt khô phơi ba ngày là xong.
Mặc kệ là thịt khô hay thịt xông khói, đều phải khoét một lỗ rồi xỏ dây thừng, như vậy mới treo được lên gậy trúc.
Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt một người cắt thịt một người xỏ dây thừng, sau khi làm xong, mấy đứa Tiểu Lộ lên núi nhặt cành thông cũng đã trở lại. Hun thịt bằng cành thông là ngon nhất, trên núi cũng nhiều cây thông, nhặt dưới đất một lát là được cả bó lớn.
“Nương, để ở đâu ạ?” Tiểu Lộ hỏi.
“Con để ở giữa sân đi.”
Sắp xếp đám cành thông xong, Hàn Liệt cầm dâu thịt bắt đầu hun khói, còn thịt khô cứ treo ở ngoài hành lang trước, đến ngày mai lại lấy ra phơi.
Hun thịt phải hun từ từ mới ngấm mùi, Liễu Tố Tố nói: “Em đi nấu cơm.”
Hàn Liệt gật đầu: “Được, để anh trông chỗ này.”
Lúc này thịt kho đã nấu xong, bắc nồi xuống, ngâm thịt trong nước kho cả đêm là có thể ăn.
Cơm tối nay cũng rất phong phú.
Liễu Tố Tố cố ý mang bột khoai lang ra, số bột này được làm từ lúc thu hoạch khoai vụ trước, lúc này ngâm trong nước, lại nấu thêm một nồi canh huyết heo, thêm một chút tóp mỡ, đợi mùi thơm bay ra thì đổ bột khoai lang vào nấu, cuối cùng rắc thêm hành thái, món súp huyết heo mĩ vị ra đời.
Dù là mì hay bột, Liễu Tố Tố đều thích nấu trực tiếp cùng canh, tuy canh sẽ ít đi nhưng nấu như vậy có cảm giác như nước canh thấm vào các nguyên liệu nấu ăn, thơm ngon vô cùng. Ngôn Tình Sủng
Sự thật chứng minh món này đúng là rất ngon, hôm nay cả nhà đều mệt mỏi, nhưng sau khi ăn một chén súp huyết heo thì cả người đều thoải mái.
“Mau đi tắm rửa đi, hôm nay đi ngủ sớm.” Rửa xong chén đũa, Liễu Tố Tố gọi mấy đứa nhỏ đi tắm rửa.
Hàn Trình vỗ vỗ bụng, trước khi ra ngoài còn không quên quay đầu lại hỏi: “Nương, mấy ngày này đều có thịt ăn ạ?”
Liễu Tố Tố cười nói: “Ừ, con yên tâm đi.”
Thịt lợn rừng, nội tạng, xương sườn gì đó, đều phải ăn thật nhanh, nửa tháng tiếp theo, cả nhà xem như được ăn thịt thoả thích rồi.
Liễu Tố Tố tay nghề tốt, làm được các món ăn đa dạng, một loại thịt lợn có thể chế biến ra mấy chục món, ăn nhiều cũng không sợ ngán. Đương nhiên, trong nửa tháng này cũng không ăn nhiều thịt, trừ ngày đầu tiên nấu nhiều, thời gian còn lại đều giảm bớt lượng thịt.
Một số phần thịt không bảo quản được lâu, Liễu Tố Tố liền cầm đi đổi lương thực với người khác.
Lúc đầu cô cũng không nghĩ là có thể đổi, phải đến khi có người đến hỏi thịt nhà cô còn nhiều hay không cô mới biết.
Nhà những người đến đổi đều là không nuôi lợn, hoặc là nuôi lợn nhưng không giết, thật sự quá thèm thịt, 5 cân thịt lợn rừng cũng không tính là nhiều, qua không bao lâu liền ăn hết nên bọn họ mới muốn mua ít thịt lợn về. Rốt cuộc trong quân khu cũng có không ít nhà thịt lợn, thời tiết dù có mát hơn thì vẫn kém mùa đông, thịt để không được lâu, đây là cơ hội tốt, bình thường đến trại chăn nuôi muốn mua cũng mua không được.
Liễu Tố Tố đương nhiên là đồng ý, sảng khoái đổi lương thực cùng họ, khoảng 30 cân thịt đổi được phần lớn là thô lương, lương thực tinh rất ít, cô cũng không ngại, chỉ cần có đồ ăn là được.
Lương thực nhiều hơn khiến Liễu Tố Tố rất vui, nhưng rất nhanh trong nhà đã có chuyện.
Vẫn là do đồng chí họ Hàn tên Trình nào đó gây ra.
Ngày đó cô đang ở Bộ quân vụ làm việc, đột nhiên Hàn Tú Tú hốt hoảng chạy tới: “Nương... bà đưa Tiểu Trình tới bệnh viện... Tiểu Trình bị ong đốt sưng đầu rồi!”