Tuy nói sinh con đều đãi tiệc đầy tháng và tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng mới vừa sinh đã làm tiệc mừng cũng không phải không có.
Tiệc rượu nhà Lê Ngọc Quế được tổ chức vào ba ngày sau, hôm đó là thứ bảy.
Hiện tại mọi người không quá chú ý đến việc ở cữ, một là trong nhà còn nhiều việc, hai là không có điều kiện. Ví dụ như ở trong thôn, không ít người mới sinh con được một ngày, ngày hôm sau đã phải cõng con xuống ruộng làm việc, có thể ở cữ đều là mấy nhà gia cảnh không bình thường.
Lê Ngọc Quế tất nhiên cũng không ở cữ, nhưng cô ta ở bệnh viện cũng được nghỉ ngơi năm sáu ngày, tiệc rượu hôm nay Lê Ngọc Quế cố ý mặc quần áo mới, ôm con trai quý giá đứng ở cửa, trên mặt tràn đầy đắc ý.
Có nhiều người không thích hành vi này lắm, sinh được con trai là chuyện tốt, con đầu lòng là con trai cũng đúng là có phúc, nhưng khoe khoang như vậy thì thật lố bịch. Hơn nữa Lê Ngọc Quế còn đặc biệt thích đến những nhà chỉ có con gái để khoe, nói sinh con trai tốt biết bao, nói cô ta mới mang thai đã nằm mơ thấy đây là con trai, còn không quên nhắc về việc bà Bao thương cháu trai đến mức nào...
Mọi người nghe cũng không có biểu tình gì, đóng cửa lại liền không ngừng mắng cô ta.
Bình thường thì vậy, hiện tại Lê Ngọc Quế làm tiệc rượu, họ nhận lời mời rồi nên không tránh khỏi phải cho chủ nhà vài phần mặt mũi, biết Lê Ngọc Quế và bà Bao thích nghe cái gì, cứ thế đứng xung quanh khen đứa bé.
“Đứa nhỏ này lớn lên đẹp quá ha, tai to mặt lớn, về sau có phúc lắm đây!”
“Lực tay rất khá, khóc cũng vang dội!”
“Bà nội đứa nhỏ chăm thế nào mà mát tay thế?”
Lời này tuy là nịnh hót nhưng cũng hẳn là nói dối, đứa nhỏ này thật sự rất bụ bẫm.
Điều kiện hiện tại không tốt, người lớn không có gì ăn, trẻ con cũng không khác là bao, phần lớn đều nhỏ nhỏ gầy gầy, trừ khi là nhà khá giả mới có thể nuôi con béo hơn một chút. Con trai Lê Ngọc Quế tuy không đẹp lắm, hơi đen giống Bao Phi Tường, nhưng sức khỏe tốt, toàn thân đều là thịt, khóc ầm ĩ đến mức bà Bao cũng không dỗ nổi.
Lê Ngọc Quế hớn hở nói: “Kim Đản nhà tôi vốn đã khoẻ, sữa của tôi lại có dinh dưỡng, có thể không mập mạp được sao?”
Sau khi sinh Kim Đản, Lê Ngọc Quế liền cả ngày đều phải ăn thịt, không có thịt thì ăn móng giò, không có móng giò thì ăn cá, dù sao thì mỗi bữa đều phải có món mặn.
Bà Bao tiếc tiền, nhưng nghĩ đến cháu trai ngoan còn phải uống sữa, bà ta đành phải cho Lê Ngọc Quế ăn nhiều đồ ngon, còn lấy tiền trong tay ra ngoài mua thịt. Lê Ngọc Quế cảm thấy cuộc sống của mình thật quá thư thái, thần tiên cũng không thoải mái bằng.
Mọi người nghe đến đây, ngoài miệng thì nói khó trách sắc mặt Ngọc Quế tốt hơn trước kia nhiều, trong lòng lại suy nghĩ, còn gọi là Kim Đản (trứng vàng) cơ à? Đặt cái tên phú quý như vậy, không sợ nó gánh không nổi hai chữ này hay sao.
Liễu Tố Tố đúng lúc đi tới nơi, nghe được câu này lại không hề nghĩ giống mọi người, chỉ nghĩ may là bây giờ không phải mười năm cách mạng văn hoá, nếu không chỉ bằng cái tên này, vừa ra ngoài đã bị người ta bắt lại.
Lê Ngọc Quế thấy Liễu Tố Tố tới thì càng thêm đắc ý, còn tới chào cô: “A, đồng chí Liễu tới rồi à, tôi đợi cô đã lâu, còn sợ cô không tới đấy.”
Liễu Tố Tố nhướng mày: “Cô đã cố ý ra đón tôi, tôi không tới sao được.”
Lê Ngọc Quế cười cười: “Tới cũng tốt, cho cô dính chút phúc khí, nói không chừng cô cũng có thai đấy, giống tôi sinh được con trai kháu khỉnh.”
Ý vị khiêu khích mười phần, ai cũng biết Liễu Tố Tố gả cho Hàn Liệt đã 2-3 năm mà vẫn chưa có thai, thỉnh thoảng cũng có mấy người mang chuyện này ra thảo luận, còn có người chủ động đến hỏi Liễu Tố Tố sao bụng còn chưa có động tĩnh gì.
Liễu Tố Tố liền nói việc này không gấp, có hay không đều không quan trọng, chỉ là không có ai tin lời này.
Làm gì có ai muốn có nhiều con? Dù trước đó Liễu Tố Tố cũng sinh được hai đứa nhỏ, sau này lại nhận nuôi mấy đứa nữa, nhưng đều không phải là con của cô và Hàn Liệt, cô không muốn sinh, Hàn Liệt cũng không muốn sinh sao?
Liễu Tố Tố thấy họ không tin thì cũng lười giải thích, chỉ cần không ầm ĩ đến trước mặt cô là được.
——
Lúc này Lê Ngọc Quế nói mát Liễu Tố Tố, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy người này thật không biết làm người mà, ai lại đi nói mấy câu đâm chọc như vậy.
Lê Ngọc Quế không biết cách làm người sao?
Cô ta biết chứ, nhưng cô ta cố tình nói như vậy đấy.
Lê Ngọc Quế cho rằng lời của mình sẽ khiến Liễu Tố Tố tức đến mức dậm chân, nói không chừng còn có hiềm khích với Hàn Liệt, không ngờ Liễu Tố Tố vẫn cười tủm tỉm: “Tôi dính phúc khí của cô làm gì, con trai nhà ai mà không có, Tiểu Lộ tới đây, con dắt em trai em gái ra cho dì Lê xem, để dì ấy mở rộng tầm mắt xem mấy đứa nhỏ nhà chúng ta lớn lên đáng yêu bao nhiêu.”
Mấy đứa Tiểu Lộ nhỏ mà lanh, đặc biệt là Tiểu Lộ, lập tức nghe hiểu ý của nương, gọi các em tới cho mọi người ngắm.
Ngày thường mấy đứa nó đều đi học, lúc mọi người bắt gặp, nếu không phải là tan học trở về nhà, thì chính là lên núi đào cỏ, nói tóm lại một đám nhóc chạy tới chạy lui nhanh như gió, còn chưa kịp nhìn rõ đã không thấy bóng đâu, lúc này mấy đứa nó đứng chung một chỗ mới khiến họ ngạc nhiên:
“Tiểu Liễu nuôi con giỏi vậy, mấy đứa này không đứa nào khó coi cả!”
“Sao tôi cứ có cảm giác mấy đứa nó lớn lên trong nháy mắt ấy nhỉ.”
“Đều đẹp, trông cũng rất có tinh thần, giống đoàn trưởng Hàn!”
Mọi người khen ngợi không ngớt, đều là lời khen thật lòng, hơn nữa 'đẹp' này khác với kiểu đẹp của Kim Đản nhà Lê Ngọc Quế, với diện mạo mập mạp, da hơi đen và mắt nhỏ của Kim Đản thì không thể nào dễ nhìn bằng những đứa trẻ khác, chẳng qua hiện tại mọi người đều thích béo, cảm thấy như vậy mới có phúc khí, cho nên mới khen đẹp.
Còn mấy đứa Tiểu Lộ, tuy không béo nhưng dáng người đĩnh bạt, cả người đều có tinh thần, mắt còn rất to, vừa thấy là thấy thích, vóc dáng cao cao đứng giữa đám người xanh xao vàng vọt trông không khác gì mấy cây bạch dương.
Mấy đứa nhỏ được các bà các thím khen thì đều cười hì hì nói cảm ơn. Đặc biệt là Hàn Trình còn ưỡn bụng nhỏ, nói nó cũng có phúc khí, một bụng phúc khí đây này.
Mọi người buồn cười càng nói thêm nhiều lời dễ nghe.
Lê Ngọc Quế suýt chút tức chết, cô ta tới chế nhạo Liễu Tố Tố, kết quả không chọc giận được Liễu Tố Tố thì thôi, ngược lại còn làm mấy đứa nhóc kia cướp hết sự chú ý đáng lẽ phải là của Kim Đản!
Liễu Tố Tố thấy biểu tình tức hộc máu của Lê Ngọc Quế thì muốn phì cười, thấy đủ rồi mới chậm rì rì gọi mấy đứa nhỏ nhà mình về.
Thôi, không nên làm người ta tức đến mức hôn mê, không lại ăn vạ cô mất.
Lữ Linh Chi nhỏ giọng nói: “Cứ để thêm lát nữa đi, xem cô ta còn dám lắm mồm không!”
Liễu Tố Tố kéo chị ngồi xuống.
Lê Ngọc Quế và Bao Phi Tường đều muốn làm tiệc lớn để được nổi bật, nhưng điều kiện hiện tại không quá tốt, nhà họ Bao cũng không phải có rất nhiều tiền, cuối cùng là bày 5 bàn ở nhà ăn, mỗi bàn khoảng 4-5 người ngồi vây quanh, đặc biệt náo nhiệt.
“Nương, hôm nay có thể ăn rất nhiều món ngon đúng không ạ?” Hàn Trình xoa xoa bụng hỏi.
Sau khi tới quân khu, Hàn Trình chưa từng ăn qua tiệc rượu, nơi này không thịnh hành mở tiệc, có chuyện gì nhiều lắm là mời mấy nhà thân thiết đến nhà ăn một bữa. Hồi còn quê nó thường được Liễu Thục Vinh dẫn đi ăn tiệc rượu trong thôn, nó còn nhớ rõ đó là lúc nó vui vẻ nhất, cả một bàn toàn đồ ăn ngon, có chân giò, có gà, nếu may mắn còn có cả khâu nhục*!
(Khâu nhục - 扣肉: món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc.)
Ngoài khâu nhục còn có bì chiên, bên trên là nước sốt thơm lừng, bên dưới là cải mai thấm đẫm nước thịt...
Hàn Trình nghĩ thôi cũng chảy nước miếng.
Liễu Tố Tố cười nói: “Con đừng mong đợi làm gì, hôm nay bảo đảm không mấy món con nghĩ đâu.”
Dù cả nhà Lê Ngọc Quế có muốn phùng má giả làm người mập, nhưng thịt hiện tại rất đắt, sao có thể bỏ tiền ra mua thịt về làm khâu nhục đãi khách được.
Quả nhiên, đồ ăn mang lên không khác suy nghĩ của Liễu Tố Tố lắm.
Một bàn sáu món ăn, một mặn năm chay, món mặn là canh gà hầm.
Cả một nồi canh gà chỉ có một phần ba con gà, con gà này vừa gầy vừa già, chỉ có da bọc xương, nấu với một nồi nước ăn không khác gì canh suông, váng mỡ gà cũng chỉ có một tầng mỏng.
Món mặn duy nhất còn như vậy, mấy món chay còn lại càng khỏi phải nói, đều là lấy rau dại góp cho đủ số, cơm mới ăn được một nửa, trên bàn đã bắt đầu có tiếng mắng chửi.
Vì sao mắng?
Bởi vì đồ ăn quá kém chứ sao!
Nếu là miễn phí thì chủ nhà cho ăn gì cũng được, mọi người sẽ không yêu cầu nhiều, nhưng đây là tới ăn tiệc, phải đưa tiền mừng. Ở quê nhiều người làm tiệc, hôm nay tôi mừng tiền cho người ta, ngày sau tôi làm tiệc người ta sẽ mừng trả lại, số tiền này vẫn có thể thu về.
Nhưng lần này thì khác, ở quân khu không có truyền thống đãi tiệc, tiền mừng này tương đương với bỏ tiền ra ăn một bữa cơm.
Mọi người không tức giận được sao?
Lữ Linh Chi cũng đang mắng một nhà Lê Ngọc Quế không ra làm sao, Trần Nam hỏi Liễu Tố Tố mừng bao nhiêu, Liễu Tố Tố nói: “Mừng 2 mao, như vậy được không?”
Cô nhớ là trước kia Liễu Thục Vinh đi ăn tiệc đều mừng 2-3 mao, trừ khi là người trong nhà mới mừng nhiều hơn.
Lữ Linh Chi hừ hừ hai tiếng: “2 mao là đủ rồi.”
Không có đồ ăn ngon, tiền mừng cũng đã đưa, mọi người vẫn còn tiếp tục mắng, trẻ tuổi giống Lữ Linh Chi chỉ nói hai câu không nhẹ không nặng mà thôi, nhưng những người hơi có tuổi một chút thì nói thẳng mấy người nhà họ Bao lúc mời đến uống rượu thì êm đẹp lắm, họ còn tưởng sẽ được ăn ngon, ai ngờ đồ ăn lại kém đến thế.
Xem ra mời uống rượu là giả, lừa tiền mừng của mọi người mới là thật!
Nhưng thật sự có trời đất chứng giám, Lê Ngọc Quế và Bao Phi Tường cũng không ngờ đồ ăn sẽ kém như vậy, bọn họ một người thì bận quá, một người thì mới sinh con không bao lâu, tiệc rượu đều giao cho Bao chuẩn bị, trước đã nói dù cắn răng cũng phải mua ít thịt về, mỗi bàn một chén ớt xanh xào thịt cũng coi như không tồi.
Bà Bao ngoài miệng thì đồng ý, nhưng lúc làm lại lấy ra mấy món này.
Vợ chồng Lê Ngọc Quế đều vô cùng sĩ diện, còn định ra vẻ để mọi người hâm mộ mình một phen, giờ lại bị người người mắng chửi, về sau nhắc tới bọn họ chắc cũng chẳng có lời nào hay ho.
Bà Bao: “Hai đứa chỉ nói muốn ăn thịt, nhưng đào đâu ra nhiều tiền như vậy, tiêu hết tiền thì Kim Đản nhà chúng ra ăn cái gì? Để thằng bé đói chết à!”
Nhắc tới Kim Đản, Lê Ngọc Quế liền không còn lời gì để nói, chỉ là trong cô ta lòng vẫn rất bực bội, nghĩ đến lần này không chỉ không thể làm Liễu Tố Tố xấu mặt, ngược lại nhà mình còn rơi mất mặt mũi là cô ta lại giận sôi máu.
Nhìn Kim Đản được bà Bao ôm, cô ta nghĩ thầm, nhất định phải nuôi dưỡng con trai thật tốt, để nó công thành danh toại, giúp mình rửa mối nhục này!
Mà Bao Phi Tường tức giận cũng không làm được gì, đá bay ghế đi ra ngoài.
——
Liễu Tố Tố không có tâm tư quan tâm trò khôi hài của nhà họ Bao, thật ra cô cũng không giận bao nhiêu, hiện tại gà cũng đắt, đồ ăn cũng không phải quá dở tệ, mỗi người mừng 2 mao, người nhà họ Bao cũng chỉ lời được một chút mà thôi.
Lê Ngọc Quế định khoe khoang chuyện sinh con trai với Liễu Tố Tố, nhưng chuyện xảy ra trong bữa tiệc khiến cô mấy ngày ở nhà không ra ngoài.
Ăn tiệc trở về, cuộc sống vẫn giống như lúc trước, tới cuối tháng, Liễu Tố Tố theo thường lệ đến phòng kho tưới nước cho nấm bào ngư, vừa xốc vải che mưa lên liền nhìn thấy mấy cây nấm bào ngư trông giống như đám mây mọc trên đầu gỗ.
Nhờ sự cẩn thận của Liễu Tố Tố, dù đây là nhóm nấm đầu tiên nhưng chúng nó mọc vẫn rất khá, mấy ngày trước cũng đã nẩy nở nhưng chưa lớn hoàn toàn, hôm nay lật tấm vải che mưa lên cô đã thấy khác thường, cẩn thận ngửi ngửi một cây, quả nhiên là có mùi thơm thoang thoảng, vợ tiền trinh cũng nói, có mùi này là thu hoạch nấm được rồi.
Cuối cùng cũng có thể thu hoạch.
Liễu Tố Tố vui vẻ không thôi, vội vàng tắt đèn đi tìm tiền trinh.
Lúc trước Liễu Tố Tố học hỏi kinh nghiệm của vợ tiền trinh, cũng bảo hắn học chung cùng mình. Rốt cuộc trồng nấm bào ngư chỉ là thực nghiệm ở chỗ cô, sau này còn muốn mở rộng ra toàn bộ quân khu, nếu chỉ có một mình cô biết, dạy cho người khác sẽ rất phiền toái, nhiều người nhiều lực vẫn hay hơn. Cho nên mấy ngày này, tiền trinh đều đến nhà cô một chuyến, hai người cùng kiểm tra một lần, hắn đánh giá trong vòng hai ngày này sẽ thu hoạch được, không ngờ thu hoạch được thật.
Liễu Tố Tố đến văn phòng thông báo chuyện này chội người.
“Thu hoạch được rồi sao?” Đoàn trưởng Trương đứng lên đầu tiên.
Liễu Tố Tố cười gật gật đầu: “Tiền trinh, cậu mau tới hái đi!”
“Mau đi mau đi, cẩn thận một chút, đừng hái hỏng đấy!” Đoàn trưởng Trương nói xong, lại có chút không yên tâm, dứt khoát đi theo mọi người.
Đoàn trưởng Trương đã từng tới nhà Liễu Tố Tổ vài lần, nhưng bởi vì bận quá lâu rồi không qua, lúc này nhìn đám nấm bào ngư ông liền cười híp mắt: “Tốt... tốt, cuối cùng cũng có tin tức tốt!”
Lần đầu tiên hái nấm, mọi người đều không có kinh nghiệm nên hái rất cẩn thận. Đặc biệt là Liễu Tố Tố đứng ngược sáng còn phải chờ đoàn trưởng Trương cầm đèn pin soi mới chậm rãi hái xuống.
Hái hết nấm bào ngư, cổ và cánh tay ai nấy đều mỏi. Nhưng nhìn rổ nấm tràn đầy, cảm giác thành tựu và vui sướng lập tức tràn ngập toàn bộ lồng ngực.
Liễu Tố Tố vừa hưng phấn vừa kích động, từ khi hạn hán phát sinh đến nay, đã bao lâu cô chưa được nếm trải niềm vui được mùa rồi?
Cô hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười từ đáy lòng.
Cảm giác thu hoạch thật tuyệt!