Ăn cơm xong, Hàn Liệt liền đi rửa chén.
Vốn anh định dẫn Liễu Tố Tố lên núi tìm khoai môn, nhưng cô lại bảo để anh nghỉ ngơi trước, lên núi huấn luyện dã ngoại vài ngày, dù người làm bằng sắt cũng không chịu được, ngày mai rồi đi cũng không sao. Hơn nữa cô cũng muốn đi thông báo cho đoàn trưởng Trương biết, không kịp nghỉ ngơi mà mang theo khoai môn đến văn phòng.
Đoàn trưởng Trương cũng biết đây là khoai môn, ngạc nhiên nói: "Không ngờ trên núi còn có thứ này!"
"Tôi cũng không ngờ, là Hàn Liệt tình cờ phát hiện ra."
Liễu Tố Tố nói ý tưởng của mình cho đoàn trưởng Trương biết, ông ấy suy nghĩ một lúc liền đồng ý.
"Đương nhiên là được, cứ trồng trước đã, có bao nhiêu trồng bấy nhiêu, dù sau này không còn hạn hán thì khoai môn vẫn là thứ tốt."
Bàn bạc với đoàn trưởng Trương xong, Liễu Tố Tố lại đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã.
Năm trước cô tới đây mua kẹo lạc, sau đó thì không tới lần nào nữa, ngoài việc muốn tiết kiệm tiền thì Cung Tiêu Xã cũng chẳng có nhiều thứ để mua như trước nữa, bất quá người vẫn không ít.
Lúc Liễu Tố Tố đến, trước quầy bán bột mì có cả đống người đang xếp hàng, sau khi biết giá đều tỏ vẻ luyến tiếc.
"Bao nhiêu thế?"
"1 đồng!"
Trời ạ, sắp đắt bằng thịt luôn rồi, khó trách mọi người đều tiếc tiền.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ bỏ tiền mua 3 cân bột ngô, cái này tuy không ngon bằng bột mì nhưng rẻ hơn chút đỉnh, lại mua thêm một lọ nước tương, năm gói muối bỏ hết vào trong rổ, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, cô bỗng nhìn thấy nương của Hình Tiểu Quân, bà Hình.
Từ lần trước Hình Tiểu Quân tiễn bà Hình về, bà ta lại tới quân khu một lần nữa, vẫn là vì chuyện đưa cháu trai Hình Tiểu Quân vào quân đội, nhưng trùng hợp là lúc đó Hình Tiểu Quân phải ra ngoài làm nhiệm vụ, một ngày trước khi bà Hình đến, Trần Nam dẫn theo các con trở về nhà mẹ đẻ, bà Hình mất công đi một hồi, sau đó cũng không còn tới nữa.
Lúc này thấy bà Hình ở Cung Tiêu Xã, Liễu Tố Tố mới nhớ ra, công việc của Trần Nam đang được chị dâu Hình 'mượn' tạm.
Bà Hình cùng con dâu nói chuyện một lúc, sau đó chị dâu Hình dẫn bà ta đi vào sau quầy, Liễu Tố Tố không hỏi cũng biết bọn họ đang làm gì.
Cung Tiêu Xã và nhà ăn là hai nơi làm việc lý tưởng, dù hiện tại khó khăn nhưng vẫn có thể tìm được cơ hội kiếm chác gì đó, cũng bởi vậy mà công việc ở đây rất được mọi người hâm mộ.
Liễu Tố Tố không tiếp tục nhìn bọn họ, xoay người đến trại chăn nuôi.
Bên phía trại chăn nuôi không đủ lương thực, gà vịt lợn đều giảm sản lượng, công nhân cũng cho nghỉ cả đám.
Đồng chí Chu Dũng mà Liễu Tố Tố quen vẫn giữ lại làm việc, đang quét dọn vệ sinh ở trước cửa, thấy Liễu Tố Tố đến thì vội hỏi: "Đồng chí Liễu tới có chuyện gì sao?"
Hiện tại trại chăn nuôi bán thịt một tuần một lần, hôm nay là thứ bảy, phải đợi đến thứ hai mới có thịt bán.
Liễu Tố Tố cười cười: "Tôi không tới mua thịt, đến xem lạch nước bên này thế nào thôi."
Tuy lạch nước đã được sửa từ lâu nhưng Liễu Tố Tố cách một khoảng thời gian vẫn sẽ đến xem, có đôi khi có ý tưởng mới cũng sẽ đến nói cho bọn họ biết, qua lại thường xuyên nên đã quen thuộc với Chu Dũng và chủ quản Ngô.
Chu Dũng cười nói: "Lần trước chủ quản Ngô còn nói may mà có cô, trước kia nhìn không ra, bây giờ thiếu nước mới thấy tác dụng của lạch nước."
Tác dụng lớn nhất của lạch nước chính là tiết kiệm nước và bón phân cho đất, tới hiện tại nó còn hữu ích hơn.
Tính ra chuyện lạch nước còn giúp được Chu Dũng một việc lớn. Nếu không phải hắn là người hiểu lạch nước nhất, ngay từ đầu cũng chính là hắn liên hệ với Liễu Tố Tố, được chủ quản Ngô tín nhiệm thì hắn cũng không thể không dọn hành lý về nhà. Hiện tại không dễ sống, mặc dù trại chăn nuôi không phải của tư nhân, nhưng nếu có thể tiết kiệm, tuyệt đối sẽ không lãng phí.
"Những mà trại chăn nuôi bên này không định nuôi vịt nữa, bắt đầu từ lần bán sau sẽ có cả thịt vịt, tuần tới đồng chí Liễu có muốn đến lấy nội tạng vịt không?"
Nuôi vịt tốn nước, chủ quản Ngô định xử lý lũ vịt trước ngăn ngừa tổn hại, chỗ đất trống cũng có thể mở rộng chuồng cho gà lợn. Hạn hán dẫn đến nhiều tai hoạ khác, dịch lợn cúm gà đều có khả năng xảy ra, chuồng lớn không khí càng lưu thông, cũng phần nào ngăn ngừa được ổ bệnh.
Liễu Tố Tố không định mua nội tạng vịt nhưng thịt vịt thì cô muốn, lần này thống nhất xử lý nên trại chăn nuôi phải bán thật nhanh, giá cả sẽ rẻ hơn bình thường, nếu bỏ lỡ sẽ không có lần sau.
"Được, cảm ơn đồng chí Chu."
Nói xong cô lại kiểm tra lạch nước, sau đó mới trở về nhà.
Về đến quân khu, khi vừa định nói với Lữ Linh Chi và Trần Nam về chuyện mua vịt, cô bỗng thấy Trần Nam đứng ở cửa vẫy tay với mình: "Chị!"
"Làm sao vậy?"
Sắc mặt Trần Nam không tốt lắm: "Em vừa đưa Thiết Đản ra ngoài chơi, thấy mọi người tụ tập cũng định đến nói chuyện cùng, ai ngờ bọn họ đang nói về chuyện lúc trước của Chung Nghệ đấy."
Cô ấy không nói rõ ràng nhưng Liễu Tố Tố lại hiểu được.
Vừa rồi có mấy người thấy cô đều trốn tránh, chắc biết cô và Chung Nghệ thân thiết, nói xấu Chung Nghệ sợ cô nghe thấy đây mà.
Nhưng mà, "Sao bọn họ lại nhắc lại chuyện đó nhỉ?" Trần Nam nghĩ trăm lần cũng không ra, "Chẳng lẽ thấy Chung Nghệ đến đập chứa nước nên nhớ ra?"
Ai mà rảnh rỗi thế không biết?
Liễu Tố Tố không biết, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Có nhiều người nói không?"
Trần Nam gật gật đầu, cô ấy ôm Thiết Đản đi vài vòng đều nghe thấy mọi người nhắc đến chuyện này.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, thấy mình hỏi đúng là ngớ ngẩn, quân khu nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, chỉ cần có chuyện thì ai cũng biết.
Cô chỉ sợ Chung Nghệ vì chuyện này mà khó chịu trong lòng, vội chạy đến đập chứa nước muốn xem cô ấy thế nào, đi được hai bước lại quay trở lại: "Đúng rồi Tiểu Nam, hôm nay chị gặp mẹ chồng em đấy."
"Mẹ chồng em? Bà ấy lại tới?" Trần Nam nhíu mày, lần trước Hình Tiểu Quân không ở nhà, cô ấy còn có thể về nhà mẹ đẻ trốn, hiện tại thì khó rồi đây.
Liễu Tố Tố: "Chị thấy bà ấy đến Cung Tiêu Xã gặp chị dâu em, nói được hai câu thì đi ra phía sau, bọn họ không nhìn thấy chị."
Trần Nam gật đầu: "Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị."
Liễu Tố Tố xua xua tay, dặn cô ấy báo cho Lữ Linh Chi chuyện mua thịt vịt, sau đó liền đi đến đập chứa nước.
Hôm nay nắng to, cô mới vừa đến gần đập chứa nước đã thấy Chung Nghệ đứng giăng lưới bắt cá cách đó không xa.
Trên mặt Chung Nghệ mang theo tươi cười, xung quanh là vài người đang nói chuyện, Liễu Tố Tố không gọi cô ấy mà lẳng lặng đi qua.
Mấy người kia thật ra là tới xem Chung Nghệ bị chê cười, đương nhiên bọn họ cũng không ngốc, mọi người đều sống trong một quân khu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Chung Nghệ còn là con gái Chung sư trưởng, nói thẳng ra trước mặt đương sự không phải là tự bê đá đập chân mình hay sao?
Bọn họ nương theo danh nghĩa hỏi thăm, đến xem Chung Nghệ có phản ứng thế nào.
Chung Nghệ lúc ấy đang học giăng lưới, đập chứa nước muốn bán cá, tự mình đi xuống bắt là không thể nào, chỉ có thể dùng đến lưới. Cô ấy đang học đột nhiên bị mấy người gọi đến hỏi:
"Tiểu Chung này, con gái em dạo gần đây lớn nhanh nhỉ?"
Chung Nghệ sửng sốt gật gật đầu: "Mấy chị hỏi cái này làm gì?"
Chưa từng có người nào cố ý hỏi đến Ni Ni, hiện tại chắc cũng không phải vì con bé mà đến.
Có người cười cười nói: "Không phải là chị đang quan tâm em hay sao? Theo lý thuyết con gái em cũng lớn rồi, cha con bé có đến thăm lần nào chưa? Hắn ta có gửi tiền cho em nuôi con không? Nuôi con vất vả lắm, tình hình bây giờ cũng không tốt, hai mẹ con em cô nhi quả phụ phải cố lên."
Lời này nghe qua có vẻ tràn đầy quan tâm, nhưng thật ra đều là hỏi thăm Chung Nghệ và người đàn ông kia, không ngừng đâm chọc vào lòng người.
Ý cười trên mặt Chung Nghệ nhạt dần.
Đổi lại là trước đây, có lẽ lúc này cô ấy đã tái mặt, thu lưới đánh cá rồi nói cơ thể không khoẻ, đi về mà không nói gì thêm.
Thật sự Chung Nghệ cũng đang nghĩ như vậy, thậm chí lúc nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt bọn họ, cô ấy đứng dưới mặt trời mà chỉ cảm thấy cả người rét run, mồ hôi lạnh túa ra từng trận, nhấc chân lên muốn rời đi.
Chính lúc này đột nhiên lời Liễu Tố Tố nói như văng vẳng bên tai.
Nếu về sau cô ấy thật sự muốn làm việc tại đây thì không thể nào tránh được việc bị mọi người tìm tòi soi mói, trừ khi cả đời này cô ấy đều trốn trong nhà, không gặp mặt, không nói chuyện với bất cứ ai.
Chung Nghệ tự biết điều này là không có khả năng, cô ấy đã hơn 20 tuổi, không thể nào dựa vào cha mẹ cả đời, cô ấy còn có con nhỏ, sao có thể mềm yếu mãi?
Chị Tố Tố đã nói, những người này đang muốn xem em bị chê cười, chỉ cần em có bản lĩnh, bọn họ chắc chắn cảm khái bội phục.
Vợ chồng Chung sư trưởng kiêu ngạo cả một đời, Chung Nghệ không muốn hai người họ khi nhắc đến mình sắc mặt lại ảm đạm sầu thảm, còn có Ni Ni nữa, cô ấy càng phải làm gương cho con gái.
Chung Nghệ hít vào một hơi, cắn môi ép mình lấy tinh thần, đầu đang cúi thấp cũng ngẩng lên: "Cha Ni Ni chưa từng tới thăm lần nào, trước đây không tới, sau này cũng sẽ không tới, Ni Ni cũng chỉ có một mình em là nương, con bé không có cha."
Mấy quân tẩu đang chờ xem Chung Nghệ chật vật chạy trốn bỗng sững sờ, Liễu Tố Tố đang chuẩn bị đi tới cũng ngây người.
Chung Nghệ tiếp tục nói: "Mấy chị lớn tuổi hơn em, chắc chắn cũng nhiều kinh nghiệm sống hơn em, đời người có lúc may lúc rủi, trước đây em xui xẻo gặp phải tên đàn ông kia, tuổi trẻ không hiểu chuyện bị hắn lừa gạt, sau này trở về tinh thần cũng sa sút một thời gian."
Cô ấy đã nghĩ thông suốt, so với việc che che giấu giấu để mọi người bàn tán sau lưng mình, thà rằng nói thẳng chân tướng ra còn hơn.
"... Nhưng con người luôn phải hướng về phía trước, đến cây còn biết mọc cao cơ mà, hiện tại em còn có con nhỏ, không thể mỗi ngày đều ở nhà liên lụy đến cha mẹ. Cho nên em mới muốn ra ngoài tìm việc làm, nếu được nhận, ít nhất có thể nuôi sống Ni Ni, không được thì cũng coi như học được kỹ thuật đánh cá, về sau ra bờ sông rải lưới, nếu may mắn có cá, em cũng chia cho các chị một phần."
Chung Nghệ được học hành đầy đủ, trước đó cô ấy bị đủ loại thành kiến thế tục ép tới mức không thở nổi, hiện tại sau khi suy nghĩ kĩ, trong lời nói cũng vui sướng hơn hẳn.
Mấy quân tẩu kia nhịn không được đều mỉm cười.
"Các chị cứ tin em, trước kia là em xui xẻo, vượt qua được ải này, biết đâu sau này lại may mắn thì sao."
"Đúng đúng đúng, Tiểu Chung, chị thấy nhất định em sẽ bắt được cá thôi!"
Thật ra ngoại trừ một số người đầu óc thật sự không quá thông minh, những người đến hóng chuyện còn lại đều biết nên cư xử thế nào. Bọn họ thấy Chung Nghệ nói chuyện dễ nghe, còn nói nói cười cười với mình, tưởng tượng đến việc cô ấy tuổi còn trẻ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu, "Tiểu Chung, mọi chuyện đều đã qua rồi, em đừng nản lòng."
"Đúng vậy, em nói đúng, phải đi làm thôi, ở nhà cả ngày nhàn rỗi, nghĩ đông nghĩ tây cũng không tốt, đúng không?"
"Tình hình hiện tại không tốt lắm, nghe nói trường học cũng sắp cho bọn trẻ nghỉ học rồi, lần trước chị gặp Ni Ni thấy con bé rất ngoan, về sau khôi phục lại bình thường, Tiểu Chung đến trường học làm giáo viên đi, để em dạy mọi người cũng yên tâm!"
"Được rồi được rồi, chúng ta đừng quấy rầy Tiểu Chung làm việc nữa... Tiểu Chung đã bắt được cá chưa, bán cho chị một con?"
"Chị cũng muốn, bán cho chị một con."
Liễu Tố Tố liền đứng ở bên cạnh nhìn Chung Nghệ nhanh nhẹn quăng lưới rồi kéo lưới lên, gỡ cá thả vào thùng nước, đưa cho mấy quân tẩu đem đi cân. Cô ấy lấy cá cũng rất khéo, gỡ cá từ lưới đánh cá xuống không hề làm cá bị tróc vảy, chúng nó còn bơi vui vẻ trong thùng.
Nhóm quân tẩu thấy vậy trong lòng càng thông cảm cho Chung Nghệ hơn, biết cô ấy thực sự muốn nghĩ cách để cải thiện cuộc sống, lại thêm kỹ thuật tốt, vị trí công tác này giao cho cô ấy là xứng đáng.
Sau khi an ủi Chung Nghệ vài câu, bọn họ định đi chia sẻ tin này với những người khác.
Chung Nghệ cầm tiền mấy người họ đưa, số tiền này phải đưa cho đồng chí Hà, cô ấy chưa phải công nhân chính thức nên chỉ có thể thu tiền hộ.
Chỉ là khi nhìn tiền trong tay, Chung Nghệ đột nhiên đi không nổi nữa, nước mắt từ từ lăn xuống, rơi vào tiền.
"Tiểu Nghệ." Liễu Tố Tố đi tới trước mặt Chung Nghệ, chưa kịp nói gì đã bị cô ấy ôm lấy.
Liễu Tố Tố không nhìn thấy mặt Chung Nghệ, chỉ có thể cảm giác được cô ấy ôm cô ngày càng chặt, nước mắt không ngừng chảy ra thấm ướt áo.