Liễu Tố Tố đã từng ăn gừng tây, loại thực vật ăn củ này dùng làm rau ngâm ăn khá ngon, cắt thành từng khúc sau đó dùng ngâm với ớt, gừng mang theo một chút vị ngọt ăn chung với cơm là vừa ngon.
Nhưng hiện tại cô hứng thú với gừng tây không phải vì nó có bao nhiêu ngon, mà là cô đột nhiên nhớ ra, mình từng ngẫu nhiên xem qua báo cáo về cây nông nghiệp, giống cây gừng tây này là cây nông nghiệp đặc biệt chịu được hạn, không cần tưới nước nhiều, hạn hán thời gian dài cũng không có vấn đề gì.
Thời gian tiếp theo sẽ ngày càng thiếu nước, tuy có hệ thống tưới nước nhưng lượng nước tưới mỗi ngày khẳng định phải giảm bớt, với tình hình như vậy, trồng các loại cây chịu hạn là rất quan trọng. Dù rằng cây gừng tây ở nhiều thời điểm chỉ là gia vị nấu ăn, nhưng chờ đến khi thật sự không còn gì để ăn, đến vỏ cây cũng có thể ăn được, thì gừng tây sẽ trở thành đồ ăn đúng nghĩa.
Liễu Tố Tố ngồi xuống nhìn nhìn, phát hiện cây gừng tây này tuy rằng nhỏ nhưng chất lượng lại không tồi, chỉ là thứ cô chân chính muốn mua không phải cây gừng tây, mà là, “Đồng chí, xin hỏi nhà chú còn giống để trồng không?”
Trong nhà vẫn còn lương thực, mua gừng tây về tác dụng không lớn, Liễu Tố Tố định mua về trồng ngoài vườn, sang năm tình huống càng nghiêm trọng thì vừa vặn có thể thu hoạch.
Người bán hàng không ngờ mục đích của Liễu Tố Tố là cái này, “Có thì có, nhưng tôi đều để ở nhà rồi, nếu không thì ngày mai tôi đưa đến?”
“Như vậy có tiện không? Để tôi trực tiếp đi tìm chú cũng được.” Liễu Tố Tố nói.
Họp chợ vào ngày mốt, lúc đó cô còn có thể tiện đường mua thêm những thứ khác.
Người bán hàng nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Tới ngày họp chợ, Liễu Tố Tố gọi thêm cả Lữ Linh Chi và Trần Nam cùng đi.
Không có nhiều người trồng cây gừng tây lắm, rốt cuộc diện tích vườn hạn chế, dù loại cây này chịu hạn nhưng trồng nó sẽ chiếm đất, đã mất công trồng thì thà trồng khoai tây, khoai lang gì đó còn hơn. Cho nên lúc biết có người bán gừng tây, Liễu Tố Tố vội kêu Lữ Linh Chi và Trần Nam đến, mỗi nhà trồng một ít, nếu tình hình gay go quá cũng có cái để chống đỡ.
Bởi vì đã hẹn nhau nên người bán hàng vẫn luôn đợi ở nhà, thấy có ba người tới còn kinh ngạc hỏi: “Mấy đồng chí đều muốn mua sao?”
“Đúng vậy, chú xem có bao nhiêu, tự chúng tôi chia là được.” Liễu Tố Tố nói xong, người bán hàng liền lấy một cái túi từ trong phòng ra, bên trong đều là là những củ gừng tây được chọn lựa kĩ càng, thích hợp để trồng.
Trong thôn không có nhiều nhà trồng gừng tây, thấy mấy người Liễu Tố Tố đều mua, người bán hàng không khỏi hỏi thắc mắc, hỏi mua cái này làm gì.
Liễu Tố Tố cũng không giấu, nói ra chuyện cây gừng tây chịu hạn, người bán hàng cũng gật đầu: “Đúng là có chuyện này, thứ này rất dễ sống, ở quê đồng chí cũng trồng cây này sao?”
Nếu chưa từng trồng sẽ không hiểu biết rõ như thế.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Thời tiết ngày càng khô hạn, nếu còn đất chú cũng nên trồng nhiều một chút, biết đâu sau này lại có tác dụng.”
Người bán hàng nghe cô nói, ngẫm lại thấy cũng đúng. Thật ra ông không quá thích ăn cái này, cảm thấy quá ngọt, chỉ vì con gái thích ăn nên ông mới trồng, năm nay con gái đã gả chồng, ông tính toán qua năm nay sẽ không trồng nữa, muốn trồng hết đậu nành nên mới mang tất cả ra bán.
Hiện tại nghe Liễu Tố Tố khuyên, trong lòng ông liền đổi ý, ông làm việc cả đời ngoài ruộng, thời tiết có bao nhiêu khác thường không phải không phát hiện ra, từ lúc không có mưa đến nay, tiếng than vãn oán giận trong thôn chưa từng dừng lại, có không ít người đều gửi hy vọng vào năm sau, nhưng lỡ như năm sau cũng không khá hơn thì sao?
Ban đầu không có ý định trồng gừng tây nên người bán hàng mang hết gừng trong nhà ra, lúc này đổi ý chỉ có thể áy náy nhìn Liễu Tố Tố.
“Vừa lúc chỗ này cũng nhiều, chú xem cần bao nhiêu, chúng ta cùng chia?” Liễu Tố Tố nhìn ra ông ấy khó xử, mở miệng đưa ra phương án giải quyết.
“Được! Cảm ơn đồng chí!” Người bán hàng cảm kích nói.
Bốn người cùng nhau chia một túi gừng, trừ cái này ra, Liễu Tố Tố còn muốn một ít hạt giống bí đỏ và bí đao, cũng là để chuẩn bị cho hạn hán.
Tối hôm qua cô đã nghiêm túc suy nghĩ kế tiếp nên trồng cây gì, lúa mì, ngô là không thể thiếu, nhưng rau trong vườn phải điều chỉnh một chút. Mỗi loại rau cần một lượng nước khác nhau, Liễu Tố Tố nhớ là các loại rau ăn lá sẽ cần nhiều nước, mà các loại rau ăn quả sẽ chịu được hạn hơn, đặc biệt là bí đỏ bí đao, trừ phi đặc biệt khô hạn, bằng không trong tình huống bình thường đều không cần tưới nước. Hơn nữa mấy quả bí khá lớn, còn dễ dàng bảo quản, trồng nhiều rồi cất dưới hầm, ăn từ mùa thu đến lúc nhập hạ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Do vườn rau của nhà không lớn nên trước đó Liễu Tố Tố trồng rất ít, nhiều lắm cũng chỉ có một hai cây, quả tự nhiên cũng không nhiều lắm, hiện tại muốn trồng nhiều hơn liền phải mua thêm hạt giống trở về. Lữ Linh Chi cùng Trần Nam không biết Liễu Tố Tố mua cái này để làm gì, nhưng hai người họ hiểu Liễu Tố Tố chắc chắn không mua sai, cũng đều mua theo một ít.
Đương nhiên, nhà người bán hàng không có nhiều hạt giống như vậy, chính ông ấy cũng muốn giữ lại một phần cho nhà mình, cho nên sau khi mua xong, ba người Liễu Tố Tố lại đến chợ một chuyến, vậy mới mua đủ số lượng yêu cầu.
Sau khi mua hạt giống về, tiếp theo sẽ phải sửa sang lại vườn
Liễu Tố Tố phải đi làm, chỉ có buổi tối và buổi sáng là có chút thời gian, cũng may có Hàn Liệt hỗ trợ, hai người làm cùng nhau tốc độ tăng lên, trừ cái này ra, lúa mì ngoài ruộng cũng đến lúc thu hoạch, so với vụ trước thì trọng lượng rõ ràng đã giảm đi một phần. Đây là việc nằm trong dự kiến, đoàn trưởng Trương cho người ghi chép lại số liệu, cũng chỉ làm được đến vậy thôi.
Thu hoạch xong lại tới một vòng gieo trồng mới, theo thường lệ Liễu Tố Tố lại trồng cải dầu, do diện tích vườn không đủ nên lần này cô không trồng gừng tây ở một mảnh đất riêng nữa.
Bận rộn ngoài đồng, lại bận việc trong nhà, cứ như vậy nhoáng cái đã đến tháng chạp.
Dù không mấy lạc quan về tương lại, nhưng Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt đều không phải người thích đem chuyện phiền lòng treo trên mặt, đặc biệt trong nhà có nhiều trẻ con, cũng bởi vậy nên vợ chồng cô không nói gì, trừ Tiểu Lộ ra, mấy đứa nhỏ khác vẫn chưa hề phát hiện tình hình hiện tại, vẫn chỉ biết đi học, đào cỏ, chơi đùa.
Trước đây Tiểu Lộ lang bạt kỳ hồ bên ngoài, ở bất kỳ gia đình nào cũng không có cảm giác an toàn, thời thời khắc khắc nó đều sợ mình ăn không đủ no cho nên trưởng thành sớm hơn so với trẻ con cùng tuổi, những dị thường gần đây nó đều ghi tạc trong lòng.
Liễu Tố Tố không hề nói ra, nhưng chuyện đầu tiên Tiểu Lộ làm sau khi tan học chính là chạy tới hỏi nương có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Liễu Tố Tố liền cười nói: “Không có việc gì, là do sắp ăn tết rồi nên bận hơn trước thôi, lúc nương cùng chú không ở nhà, Tiểu Lộ nhớ phải trông các em nhé?”
Nghe nương nói vậy Tiểu Lộ mới yên lòng, vỗ vỗ ngực: “Con làm được, nương yên tâm!”
Sau khi biết mình có thể giúp đỡ, Tiểu Lộ cũng bớt lo lắng phần nào, với lại hiện tại đang là kì nghỉ đông, mỗi ngày nó đều có thể giống như trước kia, sáng sớm lên núi đào cỏ.
Tới tháng chạp nhiệt độ không khí giảm dần, dù Liễu Tố Tố bọc mấy đứa nhỏ kín mít, còn cố ý cho bọn nó đeo bao tay, nhưng lúc ra bên ngoài vẫn thấy lạnh run cầm cập.
Đặc biệt là Hàn Trình, nó nhỏ tuổi nhất, ngày nào Tiểu Lộ cũng sợ nó bị cảm mạo. Hàn Trình lại không để ý, lắc lắc đầu: “Không sao đâu anh cả, em không lạnh chút nào!”
Thật ra không phải không lạnh, mà là lực chú ý của nó đều đã bị việc khác hấp dẫn mất, sắp đến tết rồi!
Hàn Tú Tú giúp Hàn Trình khép chặt cổ áo, nghe thấy câu này liền cười nói: “Đâu phải em ngóng tết đâu, em đang mong được ăn thịt chứ gì?”
Hàn Trình cười haha không ngừng: “Vẫn là chị hiểu em nhất, đâu còn cách nào đâu, ai kêu nương lâu như vậy rồi chưa nấu thịt, em thèm muốn chết rồi đây.”
Không chỉ nó thèm, mấy đứa nhỏ khác cũng thèm. Bữa thịt gần nhất vẫn là lần đó bắt được con dê núi, ăn đã cái miệng, nhưng sau ngày đó nương gọi bọn nó đến, nghiêm túc nói về sau có khả năng trong một khoảng thời gian dài không được ăn thịt, dặn bọn nó cố gắng chịu đựng một chút.
Mấy đứa nhóc đều hiểu chuyện, biết tiền phải dùng tiết kiệm nên không hề náo loạn mà ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là lâu như vậy rồi không ăn thịt, dù là ai cũng không chịu được, bọn nó chờ mãi chờ mãi, mong tết đến thật nhanh, bởi vì mỗi lần ăn tết nương đều sẽ làm thịt, lần này chắc chắn cũng như thế. Hơn nữa hai con lợn cũng được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó giết lợn muốn ăn bao nhiêu thịt cũng có!
Hàn Trình tưởng tượng đến cảnh tượng kia liền vui sướng không thôi, càng thêm ra sức làm việc. Nhưng mà làm nó bất ngờ chính là, không cần chờ đến tết đã có thịt ăn.
Nương đột nhiên đến hỏi bọn nó có muốn ăn thịt không.
Nào có đứa nào không muốn, thế là liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Hàn Trình lớn tiếng hỏi: “Nương, giết lợn ạ?”
“Chưa tới lúc.” Liễu Tố Tố cười cười, “Chúng ta đi bắt cá, ăn thịt cá được không?”
Bắt cá?
Mấy đứa nhỏ vừa muốn gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Nhưng mà nương, sông kết băng rồi mà?”
Làm sao bắt được cá đây?