Thật ra từ khoảng giữa tháng 5 đã có không ít người chú ý tới tình huống kì lạ này. Ngày 26 tháng 5, Liễu Tố Tố mượn điện thoại văn phòng gọi về quê, hôm đó cũng là sinh nhật Liễu Thục Vinh, điện thoại gọi qua không lâu Liễu Thục Vinh đã nghe máy: “Nương nghĩ hôm nay con sẽ gọi điện thoại về, sớm đợi ở cửa thôn rồi!”
Liễu Tố Tố cười cười: “Nương, chúc nương sinh nhật vui vẻ.”
Tuy ngoài miệng Liễu Thục Vinh bảo con gái không cần để ý ngày này, nhưng trên mặt vẫn cười tươi rói, hỏi cô nghỉ hè năm nay có về không.
“Con không chắc lắm, khoảng thời gian này rất bận, phải đợi tháng sau mới biết được.” Xin nghỉ không dễ, mà chủ yếu là Hàn Liệt có khả năng sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu cô đi rồi trong nhà không còn ai chiếu ứng.
Liễu Thục Vinh đáp lại: “Vậy thì con đừng về, đi đường phiền toái lắm.”
Liễu Tố Tố gật gật đầu, Liễu Thục Vinh mặt mày hớn hở kể về hầm biogas: “Cái hầm biogas con làm dùng tốt lắm...”
Năm trước Liễu Tố Tố về nhà xây hầm biogas, tính đến nay đã được gần 1 năm, hiệu quả đã có. Ban đầu Liễu Thục Vinh chỉ thử ở vườn rau, sau khi phát hiện có hiệu quả liền bón luôn cho cả ruộng cạn, sản lượng khoai lang đúng là tăng lên nhiều!
Không chỉ nhà mình, Liễu Thục Vinh còn ra ngoài hỏi một vòng những nhà có hầm biogas, bọn họ cũng khen không dứt miệng, nhắc tới thu hoạch ngoài ruộng liền cười ha hả, vừa thấy Liễu Thục Vinh liền hỏi bà khi nào Liễu Tố Tố trở về để bọn họ gặp mặt cảm ơn.
“Trong nhà hết thảy đều ổn, con đừng lo lắng, ở quê đã lâu không mưa, hôm qua nương cùng chú con tính thời gian, phát hiện ít nhất là ba tháng không mưa rồi, cũng không biết khi nào mới mưa nữa... A, nói một lúc mà quên thời gian, Tố Tố con mau đi làm đi, mấy ngày nữa nương gửi thư cho con!”
Đều là nông dân, trong lòng nghĩ cũng chỉ có công việc ngoài ruộng với thời tiết, Liễu Thục Vinh nhớ đến phí điện thoại không rẻ, lại nói hai câu sau đó liền cúp máy
Liễu Tố Tố cúp điện thoại, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng có chút phát sầu.
Dựa theo lời Liễu Thục Vinh, ở quê đã ba tháng không mưa, còn chỗ cô là bốn tháng. Bởi vì văn phòng quản việc thu hoạch nhà nông, mưa lại cùng một nhịp thở với lương thực cho nên thời tiết hàng ngày đều được đoàn trưởng Trương cho người ghi chép lại.
Thời gian đầu không có chuyện gì, rốt cuộc quân khu bên này khô hạn, nước mưa ít, vào mùa đông cơ bản là không có mưa, cũng hiếm khi có tuyết rơi, phải đợi đến đến khoảng tháng 6 mùa mưa mới tới, trước lúc đó chỉ có thể dựa vào nguồn nước dưới sông chống đỡ.
Nhưng năm nay rất kỳ quái, đừng nói là tháng 6, mãi cho đến hiện tại gần tháng 7 rồi nhưng bầu trời vẫn rất trong xanh, không hề có dấu hiệu của cơn mưa, đoàn trưởng Trương càng nhìn càng nản, mỗi ngày đều nhắc đến chuyện này ở văn phòng.
Đám người tiền trinh thường xuyên an ủi ông, bảo ông đừng sốt ruột, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ mưa thôi. Nhưng Liễu Tố Tố biết việc này không đơn giản, hiện tại đã sang năm 59, nói cách khác ba năm thiên tai sắp bắt đầu.
“Tiểu Liễu, lát cô cùng tiền trinh ra ngoài ruộng kiểm tra hệ thống tưới nước nhé, không có vấn đề gì thì trực tiếp tan tầm.” Đoàn trưởng Trương ngẩng đầu nói.
Liễu Tố Tố gật đầu, đi theo tiền trinh ra ngoài ruộng. Mỗi ngày đều phải kiểm tra ống nước, dù sao thì nó cũng không rẻ, nếu có vấn đề gì, kiểm tra ra sớm còn có thể kịp thời sửa chữa. Hiện tại trời không mưa nhưng nước sông vẫn đủ, cho nên hoa màu đều phát triển ổn định. Liễu Tố Tố đoán cũng chỉ được nốt một quý này thôi, nếu vẫn không mưa, quý tiếp theo chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Trở về nhà, Liễu Tố Tố liền thấy Lữ Linh Chi đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, rõ ràng là đang đợi cô, bởi vì vừa thấy cô về, chị liền lập tức vẫy vẫy tay.
“Chị Lữ.” Liễu Tố Tố đi qua.
“Tiểu Liễu, em còn nhớ chuyện lúc trước chúng ta nói không, chị đoán là sắp thành sự thật rồi!” Lữ Linh Chi hạ giọng nói.
Thời gian trước Liễu Tố Tố khuyên chị và Trần Nam nuôi thỏ nuôi lợn, còn nói qua thời tiết lạ lùng thế này có khả năng xảy ra chuyện bất thường, lúc ấy Lữ Linh Chi cũng có suy nghĩ tương tự, không ngờ nay nó đã xảy ra.
“Không chỉ chúng ta, hôm nay chị ra ngoài đi dạo xung quanh, có nhiều người cũng đang nói về chuyện này lắm.” Đương nhiên những người đó chủ yếu là lo lắng thời tiết không quá bình thường, còn có người muốn đến Cung Tiêu Xã mua lương thực tinh, lỡ đâu thu hoạch bị ảnh hưởng, lương thực sẽ càng ngày càng đắt, thừa dịp hiện tại còn rẻ thì mua thêm một chút.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, cũng không cảm thấy lạ, mọi người đều là nông dân, trong lòng để ý nhất chính là lương thực, trời không mưa ai mà chẳng lo.
Lữ Linh Chi lại hỏi: “Tiểu Liễu, em có định mua không? Chúng ta cùng đi mua đi?”
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ: “Mua chứ, ngày mai đi luôn, chị mang hết phiếu gạo đi nhé, thô lương, lương thực tinh đều mua một ít, dù sau này không xảy ra việc gì, giữ lại để nhà mình ăn cũng không sợ phí.”
Lữ Linh Chi cười gật đầu: “Chị cũng nghĩ thế, để chị đi nói với Tiểu Nam, sáng mai chúng ta liền đi.”
Giống như lời Lữ Linh Chi nói, hiện tại ai cũng lo lắng về vấn đề lương thực, lúc mấy người cô đến Cung Tiêu Xã cũng đã có vài người cầm phiếu đến mua đồ, chủ yếu là mua bột ngô, lương thực tinh, bột mì về dự trữ, thời tiết khô hanh không dễ bị mốc, có thể bảo tồn khá lâu.
Liễu Tố Tố cũng mua 20 cân, giữa tháng có họp chợ cô còn cố ý đi tìm mấy nhà dân mua mấy bao vỏ lúa mì, thứ này để cho lợn ăn, bởi vì nuôi hai con lợn, sức ăn chúng nó lớn nên cùi ngô trong nhà đã ăn hết sạch, mà chúng nó lại không thể cả ngày ăn cỏ, cô chỉ có thể trộn vỏ lúa mì vào thức ăn.
Vỏ lúa mì tương đối nặng, Liễu Tố Tố không mang về nổi, ngày hôm sau gọi Hàn Liệt cùng nhau đi lấy.
Hai người dậy thật sớm, thôn dân đứng chờ hai người cô ở cửa thôn, lúc đi đến, Hàn Liệt nhìn thấy cách đó không xa có ánh đèn, nghi hoặc hỏi sao sớm như vậy đã bắt đầu bận việc rồi, thôn dân kia cười cười nói: “Hôm qua có người trong thôn chúng tôi lên núi bắt được một con dê ngã gãy chân, đang giết đấy.”
“Dê?” Liễu Tố Tố hứng thú hỏi, “Trên núi còn có dê à?”
“Có chứ, nhưng mà khó bắt hơn cả gà rừng, phải may lắm mới bắt được chúng nó.” Thôn dân cười cười.
Liễu Tố Tố vội nhìn sang Hàn Liệt, Hàn Liệt hiểu ý cô, sau khi hỏi thăm liền đi đến chỗ đang sáng đèn, một lát sau anh cầm 2 cân thịt dê trở lại, thịt dê tươi mới còn mang theo một mùi tanh tanh.
“2 đồng 2.” Hàn Liệt nói.
Liễu Tố Tố hít một hơi: “Đắt ghê.”
Thịt lợn chỉ 8 mao một cân, thịt dê này còn đắt hơn. Những6 mà cũng đúng thôi, không cần phiếu, lại thật vất vả mới bắt được, nếu giá không cao người ta cũng không muốn bán.
Đắt thì đắt vậy, mấy đứa nhỏ lâu rồi không được ăn thịt, mua về ăn đỡ thèm cũng tốt.
Trời nắng nóng, thịt dê mua về phải xử lý ngay, Liễu Tố Tố cắt một miếng xào cùng tương ớt, lại nấu thêm mì sợi, dưới nước xốt thịt dê lên trên thành mì trộn, cô còn chưa nói gì, Hàn Trình thèm ăn thịt đã sáng mắt lên hỏi: “Nương, cái này là thịt ạ?!”
“Ừ, thịt dê. Mau ăn đi, để lâu nguội mất.” Liễu Tố Tố cười nói.
Hàn Trình nhăn cái mũi, lắc lắc đầu: “Không được, ít như vậy, con muốn ăn từ từ.” Ăn hết là không còn nữa.
“Vẫn còn mà, trong chậu còn hơn 1 cân, trưa nay làm cho con ăn đã đời.” Liễu Tố Tố nói xong, Hàn Trình vẫn không tin lắm, sau khi xác nhận vẫn còn thịt mới bắt đầu hút mì sùm sụp.
Buổi trưa Liễu Tố Tố cắt thịt dê thành từng miếng, nướng trên bếp lò. Lâu rồi không ăn thịt, cô cũng muốn các con ăn vui vẻ chút, nướng thịt dê tuy phức tạp nhưng hương vị cũng đủ ngon.
Thịt dê cắt miếng rồi ướp trong chốc lát, chờ đến khi loại bỏ được mùi tanh thì đặt lên bếp lò nướng, miếng thịt săn lại xèo xèo chảy mỡ, lại rải lên một chút thì là là xong.
Một đám nhóc đứng xung quanh nhìn chằm chằm không dời, Liễu Tố Tố biết bọn nó cũng đói lả, gắp những miếng đã chín vào trong chén, nói: “Ăn được rồi, nhưng mà phải cẩn thận nóng đấy.”
Những lời này rõ ràng không có tác dụng gì, đừng nói là Hàn Trình, ngay cả Hàn Cẩm sợ nóng nhất cũng nhịn không được, chỉ thổi hai cái liền đút ngay vào miệng.
“Ngon không?”
“Ngon ạ!” Mấy đứa nhỏ đồng loạt gật đầu, vừa nói xong lại gắp thêm miếng nữa, căn bản không có tâm tư để nói chuyện.
Liễu Tố Tố cười cười, lại lấy bánh bao đã hấp từ trong phòng bếp ra, đặt lên bếp nướng, thịt chỉ có hai cân, trong nhà lại nhiều người, chỉ ăn thịt không không thể no, phải ăn cùng với món chính mới được.
“Ăn từ từ thôi, đừng gấp, đây có thể là bữa thịt duy nhất mà nhà chúng ta ăn trong tháng này.” Liễu Tố Tố dặn trước.
Chỉ là mấy đứa nhỏ vẫn hồn nhiên không thèm để ý, vung vung tay: “Không sao đâu nương, bọn con lên núi bắt một con dê về, như vậy là có thịt để ăn rồi!”
Hàn Trình nghĩ nghĩ: “Không được, hai con cơ!”
Một con không đủ ăn.
Liễu Tố Tố liền cười nói: “Được, nương chờ dê của các con.”
Dù sao dê núi cũng khó bắt, ngay cả Hàn Liệt ở đây lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng lũ dê, chỉ là mấy đứa trẻ con, muốn bắt dê còn khó hơn lên trời.
Liễu Tố Tố không bận tâm đến 'hùng tâm tráng chí' của đám củ cải nhỏ lắm, hôm nay ăn một bữa ngon, ngày mai lại bắt đầu nỗ lực tích trữ. Mặc kệ là cái gì, chỉ cần có thể ăn đều cất vào hầm. Liễu Tố Tố sợ đồ nhiều sẽ có chuột bọ vào ăn vụng, bảo Hàn Liệt làm một cái khóa, sáng tối mỗi ngày đều phải vào xem vài lần.
Hôm nay lúc cô mới từ hầm kiểm kê đồ vật ra, liền nghe được ở cửa sân truyền đến tiếng ầm ĩ, cô còn tưởng là mấy đứa Hàn Trình đang đùa nghịch gì đó, kết quả ra mới thấy có mấy người bộ dáng phong trần mệt mỏi đang nói cười cùng Lê Ngọc Quế.
Nghe xong hai câu Liễu Tố Tố mới hiểu, hoá ra là Lê Ngọc Quế mang thai, gióng trống khua chiêng gọi người nhà Bao Phi Tường đến chăm sóc.
Lê Ngọc Quế chú ý tới nàng ánh mắt của cô, cố ý ưỡn ưỡn cái bụng khoe khoang. Vừa mới mang thai, nhà chồng liền đến chăm sóc, xét toàn bộ cái quân khu này có ai được như vậy không?
Về phần Liễu Tố Tố, cô chỉ cảm thấy thời gian sau này sẽ có trò hay để nhìn.
Nạn đói sắp đến, Lê Ngọc Quế không trồng trọt cũng không tích trữ lương thực, cả ngày cầm tiền trợ cấp của Bao Phi Tường ra ngoài mua thức ăn, nay còn đón người nhà chồng tới, về sau phải sống thế nào đây? Uống gió Tây Bắc à?