Thẩm Uyển vươn tay xoa xoa đầu khen ngợi: “Đại Bảo thật sự là một người anh cả đáng tin cậy. Mau dẫn mấy em nhỏ đi chơi đi, đợi khi nào em gái lớn có thể đi chơi được, thím ba sẽ nói cho cháu biết!"
Sau khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, còn được thím ba khen ngợi, Thẩm Kiến rất vui vẻ, liền mang theo mấy cái đuôi nhỏ qua một bên chơi.
Thẩm Uyển đem bát để vào phòng bếp, rồi đi tìm mẹ chồng.
Thẩm Gia Dương thấy bản thân mình không có việc gì làm, sờ sờ chóp mũi rồi tự mình đi tìm cha nói chuyện.
Lúc này, Thẩm Uyển cũng đã ở phòng mẹ chồng, thấy bà đang loay hoay không biết đang lục tìm thứ gì.
Bà lão nghe được tiếng động liền quay đầu, thấy người tới là vợ lão tam, bà cũng nhẹ nhàng cười, vẫy vẫy tay về hướng con dâu: “Tới đây!”
Thứ bà đang tìm cũng đã tìm thấy, khi Thẩm Uyển vừa đi qua thì bà đưa cho cô vài mảnh vải vừa tìm được: “Lấy mảnh vải này về xem, có thể may mấy bộ quần áo thích hợp cho đứa bé!”
Thẩm Uyển ngay lập tức lắc đầu, giao lại mảnh vải cho mẹ chồng và nói: "Mẹ, không cần đâu, này là vải mẹ giữ lại cho mẹ dùng mà. Con còn có mấy mảnh vải vụn, có thể dùng để may quần áo cho em bé. Vài hôm nữa con sẽ đến chỗ chị dâu hỏi xem Nhị Hoa còn dư mấy bộ quần áo nào không, có thể sửa lại cho con bé mặc là được.”
Sao có thể lại lấy vải của mẹ chồng chứ!
Tuy bà lão nói thế, nhưng vải này nhìn còn rất mới, cho cô rồi thì bên phía chị dâu cả với chị dâu hai thì sao, đến lúc đó lại là một hồi lăn lộn, lại nói cô cũng có một số vải lẻ chứ không phải là không, của hồi môn của cô vẫn còn nguyên chứ chưa đụng vào nữa kìa!
Lúc kết hôn, nhà mẹ đẻ của Thẩm Uyển cũng cho cô không ít thứ tốt!
Thẩm Uyển cứ từ chối như vậy, sắc mặt của bà lão cũng cứng đờ, không nỡ lòng nói: “Cầm đi, mẹ nói cho con là cho con, lúc trước con của thằng cả và thằng hai mẹ cũng cho, đến lượt con thì vẫn phải công bằng, không bên nào nặng nhẹ, con có là chuyện của con, mẹ cho là chuyện của mẹ, con cũng không thể thay thế đứa bé từ chối được, vì đây là những gì con bé nên có. ”
Chưa kể muốn lấy đồ từ trong tay con dâu cả cũng không dễ dàng như vậy, bà ấy không cần nghĩ cũng đã biết trước kết quả, chuyện này thật sự không có khả năng, bà cũng không muốn Thẩm Uyển đi tới xin vải chỗ dâu cả rồi bị mất mặt.
“Mẹ!” Thẩm Uyển có chút cảm động.
Cô hoàn toàn không sợ vẻ mặt nghiêm khắc của mẹ chồng, cô biết rất rõ là mẹ chồng luôn đối xử tốt với mình.
Mẹ chồng và mẹ đẻ của cô có quan hệ rất tốt, trước khi cưới Thẩm Gia Dương, mẹ chồng đối xử rất tốt với cô, sau khi kết hôn thì coi cô như con gái ruột, cô không có bất kì mâu thuẫn vấn đề mẹ chồng nàng dâu giống như các cô con dâu trẻ khác gặp phải.
Thẩm Uyển luôn rất hài lòng vì có một mẹ chồng tốt, những điều này làm cho cô cảm thấy rất hoàn hảo!
Bà lão duỗi tay sờ đầu cô, thật giống như lúc bà sờ đầu cháu trai, biểu tình trên mặt cũng dịu dàng hơn: “Con là một đứa nhỏ cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá mềm lòng, bởi vì nguyên nhân của Gia Dương mà từ khi kết hôn đến nay đã khiến con bị thiệt thòi không ít, vất vả cho con rồi, người làm mẹ như ta cũng có hơi ích kỉ, đáng lẽ không nên hại con bị chỉ trích nhiều như vậy…”
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy.” Trên mặt Thẩm Uyển mang theo ý cười, lôi kéo tay bà lão, bộ dáng dựa dẫm vào người bà mà làm nũng: “Con một chút cũng không thấy khổ, mẹ và Gia Dương đều đối xử với con rất tốt, mẹ xem có ai trong thôn may mắn gặp được mẹ chồng và một người chồng như Gia Dương giống con đâu!”
Nói đến đây, cô khẽ nhếch khoé môi: “Huống chi vấn đề kia của Gia Dương cũng không phải chuyện lớn, sau này chúng con vẫn có cơ hội tự mình sinh một đứa trẻ, Tiểu Vũ vừa sinh ra đã không có cha mẹ, sau này con bé chính là con của con và Gia Dương, chúng con sẽ trở thành thân sinh của đứa trẻ, nuôi dưỡng con bé khôn lớn!”
“À đúng rồi, con và Gia Dương cùng đặt tên cho con bé là Tiểu Vũ, mẹ thấy thế nào?”