Chẳng lẽ bà xã thật sự muốn anh ăn chay cả đời hả?!
Không ổn rồi, Chu Thanh Bách nhíu chặt mày, hai vợ chồng mà không được Chu Công chi lễ* chính là một chuyện rất bất bình thường.
*Chu Công chi lễ: quan hệ vợ chồng.
Thế nhưng cửa ải bà xã, làm thế nào thông qua đây?!
Liếc mắt nhìn hai con heo béo ục ịch, anh phát sầu cả lên.
Nào chỉ có mình Chu Thanh Bách phát sầu, Lâm Thanh Hoà càng sầu hơn ấy chứ. Xuân đã về, tiết trời càng lúc càng ấm áp, hôm trước đi mua thịt chị Mai đã ướm hỏi khi nào triển khai kế hoạch, bên anh chị ấy đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi chỉ còn chờ Chu Thanh Bách gật đầu một phát là triển thôi.
Quả thực Lâm Thanh Hoà bội phục bản lĩnh của Chu Thanh Bách, chịu khổ như thế mà vẫn nhẫn nhịn tới cùng được.
Không còn nhiều thời gian giằng co với anh nữa, vì thế Lâm Thanh Hoà định tối nay cho anh nếm tí ngon ngọt, bắt anh phải gật đầu bằng được mới thôi.
Đạo lý muôn thuở, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Không sợ kế cũ chỉ cần hữu dụng, mỹ nhân kế chưa lần nào bại. Nếu lần này còn không được nữa thì đừng trách cô trở mặt.
Tự mình hạ quyết tâm xong, Lâm Thanh Hoà dắt các con đi đào đầy một sọt rau dại.
Rau dại này cho người ăn hoặc cho heo ăn đều được.
Thời tiết tốt hơn còn có thể lên rừng đánh cỏ heo, heo ăn loại này đặc biệt tốt.
Tuy heo là tài sản thuộc về đội sản xuất, nhưng vì nuôi ở nhà mình nên cô nguyện ý đi đánh cỏ heo, chủ yếu là để tiết kiệm lương thực cho gia đình.
Cắt đầy một sọt rau dại, bốn mẹ con dắt tay nhau về tới nhà mới hơn chín giờ sáng, Chu Thanh Bách đã đi làm rồi.
Lâm Thanh Hoà lấy một nắm rau tề thái** băm nhỏ trộn chung thịt heo làm nhân gói sủi cao, để lại một ít cho bữa tối, còn bao nhiêu đem cho heo ăn hết, bổ sung chút khoáng chất cho chúng.
**Tề thái là loại rau dại, cũng là vị thuốc quý trong Đông Y, mọc quanh năm. Thân gầy nhỏ, màu xanh lục nhạt có lông mịn, phân nhánh hoặc không phân nhánh. Cao từ 20-40cm. Lá phía gốc mọc sát mặt đất thành hoa thị, cuống ngắn hoặc không cuống; phiến lá xẻ thành nhiều răng cưa thô to, trên phiến lá có lông nhỏ.
Bây giờ trong nhà chỉ có ba mẹ con, anh cả Đại Oa được cha đích thân dắt tới trường tiểu học của đại đội đi học rồi.
Suốt mùa đông năm ngoái được mẹ bồi dưỡng kiến thức, Lâm Thanh Hoà rất yên tâm Đại Oa có thể đuổi kịp chương trình học trên lớp.
Vì để thằng nhóc này an phận đi học, cô phải đặc biệt làm riêng cho nó một cái cặp sách. Còn cái cặp quân dụng của cha nó, cô sợ thằng nhóc nghịch ngợm này sẽ làm hư nên nhất quyết không thể cho nó dùng.
Có cặp sách mới, Đại Oa vô cùng phấn khởi, không cần mẹ phải lải nhải nhắc nhở, đúng ngày anh ta khoái chí nắm tay cha đi báo danh.
Từ đầu xuân tới giờ, Đại Oa đã tương đối thích ứng với môi trường học tập.
Giữa trưa, Đại Oa tan học, Chu Thanh Bách tan tầm, có chút mệt mỏi, Lâm Thanh Hoà mặc kệ Đại Oa nhưng đối với Chu Thanh Bách vẫn phải săn sóc một chút, người nào là trụ cột của cả nhà tất nhiên được ưu tiên.
Cô chuẩn bị cho anh nước mát lau mặt, một chén nước ấm để uống. Ở cùng với nhau một thời gian, Chu Thanh Bách quá quen với tính tình cô vợ nhỏ, luôn kiêu ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu.
Tự nhiên hôm nay ôn nhu chăm sóc, điểm bất thường ắt có khuất tất. Chẳng lẽ cô ấy xuất chiêu cuối cùng, dịu dàng ôn nhu như nước, chiêu này đủ hiểm, không biết anh có chịu nổi không đây?
Tuy trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt anh vẫn điềm nhiên hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mị của vợ.
Trưa nay ăn sủi cảo nhân thịt heo rau tề thái, rất ngon, có chút rau nên món ăn tăng thêm vị thanh mát.
Rau làm kiểu này rất ngon, vừa mềm vừa ngọt, Lâm Thanh Hoà rất thích.
Ăn cơm xong, cả gia đình đi nghỉ trưa.
Ngủ dậy, Lâm Thanh Hoà hỏi Đại Oa sáng nay học được những gì, ôn lại cho nó một lần rồi giao thêm vài bài tập mới.
Chu Đại Oa nhìn đề bài có vẻ khó nhai, nó thở dài nói: “Mẹ, mẹ ra đề giỏi hơn cả thầy giáo con.”
Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ, chứ còn sao nữa, mẹ anh lúc còn ở hiện đại là thành viên nòng cốt của đội tuyển học sinh giỏi đấy, thi đại học được hơn 600 điểm, vừa học vừa làm thêm mà vẫn giành được học bổng, là học bá một thời đấy.
Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô chỉ nói: “Được tới trường học tập, con nên biết quý trọng cơ hội. Năm đó mẹ ao ước được đi học vô cùng nhưng ông bà ngoại nhất định không cho, phải vất vả lắm mẹ mới học được một ít, cũng may không bị mù chữ.”
Nghe thấy lời này, Chu Thanh Bách nhịn không được nhìn về phía cô. Anh biết vợ mình biết chữ, trước khi gả cho anh có nghe giới thiệu qua, nhưng bao năm nay cô chưa từng viết cho anh một phong thư nào.
Lần trước anh đã được nhìn qua, chữ cô rất đẹp, kể cả chữ sinh viên đại học cũng kém xa.
Chu Thanh Bách chỉ lặng im quan sát không nói gì nhưng Lâm Thanh Hoà thừa hiểu ánh mắt này của anh mang hàm ý gì.
Lâm Thanh Hoà làm như lơ đễnh nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi chỗ khác, vờ như cái gì cũng không biết, ngày đó cô chưa xuyên tới đây thì gửi bằng niềm tin à, đừng có úp cái lỗi đó lên đầu cô chứ.
Ánh mắt của người đàn ông phía sau càng lúc càng mãnh liệt như hàng ngàn mũi kim chích lên lưng cô.“Khụ,,,” Lâm Thanh Hoà ho khan một tiếng rồi nói: “Thời tiết ngày một ấm hơn rồi, đêm nay hai anh em dắt nhau qua phòng bên ngủ đi.”
Vừa dứt lời, cô cảm nhận được ánh mắt của ai kia càng thêm nóng bỏng, khiến tim cô bất giác đập nhanh không kiểm soát.
Đại Oa là thằng đầu tiên kháng nghị: “Con muốn ngủ bên này.”
Nhị Oa: “Dương Dương nói với con nó cũng ngủ cùng với cha mẹ mà.”
Dương Dương chính là Chu Dương, con trai anh chị cả.
Lâm Thanh Hoà nói một cách rất chính đáng: “Phòng bác cả chỉ có một cái giường đất, Dương Dương không ngủ chung với cha mẹ thì ngủ ở đâu. Nhà mình có hai phòng, không nên bỏ phí.”
Đại Oa: “Thế Tam Oa thì sao?”
Lâm Thanh Hoà khinh bỉ nó: “Lớn đầu còn so bì với em trai, đúng là không có tiền đồ.”
Đại Oa xấu hổ không thể cãi lại, đá đá Nhị Oa ý xúi thằng em nói thêm vài câu.
Nhị Oa: “Mẹ không thể thiên vị một mình Tam Oa, chúng con đều do mẹ sinh ra.”
Lâm Thanh Hoà: “Hừ, được, vậy để Tam Oa ngủ cùng hai đứa. Nếu em đái dầm mà đứa nào dám đánh em thì đừng trách mẹ đánh cả hai.”
Nhớ đêm đầu tiên cô xuyên tới, Tam Oa đái dầm hai lần, ướt hết quần Đại Oa, dính cả lên người Nhị Oa. Hai thằng nhóc giận quá hoá liều định đánh em trai nữa chứ.
Cho đến giờ Đại Oa vẫn chưa quên việc đó, nó nói: “Hay là thôi, cứ để nó ngủ bên này đi.”
Nhị Oa gật đầu: “Để Tam Oa ngủ bên này tốt hơn, con với anh cả qua phòng cách vách ngủ là được rồi.”
Tam Oa ôm chặt mẹ, tỏ vẻ con không muốn ngủ với hai ông anh thúi, con muốn ngủ với mẹ cơ.
Lâm Thanh Hoà: “Được, thống nhất rồi nhé.”
Vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào cặp mắt sâu thăm thẳm của ông chồng, trái tim nhỏ bé của cô càng đập dồn dập. Cô cố gắng bình tĩnh, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa chán à.”
Chu Thanh Bách nói với Đại Oa: “Qua phòng bên làm bài tập đi.”
Đại Oa nhìn cha, cảm giác được một điều quan trọng là lúc này không nên giở trò, vì thế nó ngoan ngoãn thu dọn dụng cụ học tập. Nhị Oa thấy ánh mắt của cha lia tới chỗ mình rất thức thời đang định vọt ra khỏi cửa thì nghe tiếng cha nói: “Dắt em trai theo.”
Phòng bên cạnh, tiếng Đại Oa hét lên the thé: “Đừng đừng, nó toàn phá con.”
Bỏ qua sự kháng nghị của Đại Oa, Nhị Oa lập tức dắt tay Tam Oa sang. Quả nhiên Tam Oa vừa xà xuống liền đòi vẽ bậy lên sách, bằng không nó sẽ giở trò ăn vạ.
“Chết rồi em quên chưa rửa nồi.” Lâm Thanh Hoà tính đánh bài chuồn, ánh mắt người đàn ông này nóng rực như lửa, sớm muộn gì cũng thiêu cháy cô mất thôi.
“Anh rửa rồi.” Chu Thanh Bách duỗi tay kéo một cái, cô bất ngờ xoay một vòng rồi sau đó ngồi gọn lỏn trong lòng anh.