“Trong nhà tiền và phiếu đủ dùng, em không cần phải làm việc mạo hiểm”
Cuối cùng Chu Thanh Bách đã đoán được vì sao dạo gần đây vợ anh luôn mang bộ dáng chất chứa nhiều tâm sự.
Nhưng khiến anh bất ngờ nhất là cô nàng này dám nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi.
“Em có nói tiền trong nhà không đủ dùng đâu. Nhưng em nhàn rỗi quá, chán lắm luôn. Em chỉ cắp nách một cái rổ thôi, nếu có người hỏi thì em nói là mang chút thịt đi vào thành thăm người thân. Hơn nữa em không tính làm thường xuyên, dăm ba bữa mới đi lấy thịt một lần, kiếm lời một hay đồng tiền phụ giúp chút đỉnh sinh hoạt phí trong nhà thôi mà, được không anh?” Lâm Thanh Hoà rút ruột rút gan giãi bày với chồng.
Chu Thanh Bách trấn an cô: “3000 đồng, đủ cho em chi tiêu.”
Một lời đã định, miễn thương lượng !
Lâm Thanh Hoà tức giận co chân đạp cho anh một phát, nói lẫy: “Anh nằm xa ra, nhìn anh là thấy phiền rồi!”
Ngàn lần đừng hy vọng Lâm Thanh Hoà cô là người vợ hiền lương thục đức. Cô chưa bao giờ thuộc tuýp phụ nữ an phận, anh chịu được thì chịu, không chịu được cũng cố mà chịu!
Chu Thanh Bách không nhúc nhích, hay cánh tay vẫn vững vàng ôm cô như cũ.
Lâm Thanh Hoà hết cách đành tấn công khuôn mặt anh, kéo, nhéo, véo… đủ trò.
“Em đã nói với anh rồi, một khi em quyết định làm gì có nghĩa là em đã lường hết mọi khả năng, em rất tự tin vào việc này. Hơn nữa trong thành phố, anh cũng có mối quan hệ còn gì. Nếu, chỉ là nếu thôi nha… thực sự chẳng may em gặp vấn đề gì đó vẫn còn có anh bọc đường hậu cho em cơ mà.”
Chu Thanh Bách nhướng mày, tuy rằng anh không nói chuyện nhưng cô đọc hiểu được ý anh muốn hỏi làm sao cô biết.
Lâm Thanh Hoà véo má anh: “Người ta mua một cái xe đạp phải đặt trước từ một tới hai năm. Chu Thanh Bách, anh nghĩ em là con ngốc hay con khờ?”
Chu Thanh Bách để kệ móng vuốt của cô làm loạn trên mặt mình, vẫn chung thuỷ không mở miệng nói câu nào.
Cô nói anh có mối quan hệ - Đúng. Trên thành phố anh có một ông bạn già, chuyện mua xe đạp cũng là do người này hỗ trợ giải quyết.
Cô nói nếu cô gặp bất trắc anh sẽ cứu cô - Đúng. Đích thực anh có năng lực giải cứu và mang cô ra ngoài bình yên không tổn hại một cọng tóc.
Nhưng làm sao anh có thể đồng ý để cô đi làm mấy loại chuyện như thế này được ?
Dù Lâm Thanh Hoà nói gãy cả lưỡi anh vẫn trước sau như một không là không.
Cuối cùng cô tức giận vùng dậy, bế Nhị Oa nhét vào bên người anh, còn cô nằm xuống giữa Đại Oa và Tam Oa. Ngủ !
Sáng hôm sau, Nhị Oa tỉnh dậy phát hiện mình đang ôm cha, rõ ràng tối qua nó nhớ là nó ôm Tam Oa cơ mà nhỉ ?!
Lâm Thanh Hoà hừ lạnh một tiếng, ôm Tam Oa lên nói với Nhị Oa và Đại Oa: “Từ giờ trở đi con và cả con nữa, hai người các con ngủ với cha.”
Chu Thanh Bách nhìn cô, Lâm Thanh Hoà nhận được tín hiệu quay đầu lại trừng anh một cái rồi quay ngoắt đi.
Đối với việc này Chu Thanh Bách rất kiên quyết, kể cả có bị cấm vận thì vẫn nhất quyết không chịu thoả hiệp.
Lâm Thanh Hoà bỏ tiền mua thịt về nhà ăn, Chu Thanh Bách cảm thấy ổn, vì đây là giao dịch ngang giá sòng phẳng.
Nhưng buôn bán đầu cơ trục lợi lại là một chuyện hoàn toàn khác, anh không thể đáp ứng.
Còn việc anh “ăn thịt” thì lại là một chuyện khác nữa, đây là phúc lợi của anh, anh khắc có tính toán. Dù sao thì đừng hòng dùng mỹ nhân kế dụ dỗ.
Lâm Thanh Hoà thấy thái độ quyết tuyệt của anh thì cười lạnh, được, để xem có nghẹn chết anh không !
Đắc tội Lâm Thanh Hoà đương nhiên phải chịu khổ. Cô sẽ không trực tiếp trừng phạt đối phương nhưng đợi đó mà xem phương pháp của cô còn tàn nhẫn hơn gấp bội.
Cô bắt đầu đi khắp nơi dò hỏi xem chỗ nào bán thịt dê. Cô muốn mua thịt dê về cho anh bồi bổ, không phải, là đại bổ mới đúng, haha !
Thế nhưng thời đại này thịt dê rất khó mua, Chu Thanh Bách mua được là bởi vì anh có người quen trong thành, cho nên hiển nhiên kế này thất bại !
Thua keo này ta bày keo khác, Lâm Thanh Hoà không gặp khó mà lui. Cô ở trong bếp cặm cụi nấu nướng, tận lực nghĩ ra thật nhiều món.
Hết bánh bao nhân tóp mỡ, trứng gà cải trắng lại tới móng heo hầm đậu phộng, cơm thịt kho tàu, cùng rất nhiều các loại canh hầm đặc biệt.
Không chỉ có vậy, cô còn trang điểm xinh đẹp, đặc biệt nhất là người cô toả hương thơm, một mùi hương tinh tế, không nồng đậm, rất tươi mát dễ chịu.
Ngay cả Tam Oa cũng nhịn không được, vừa ôm mẹ vừa khen mẹ thơm quá, mẹ thơm quá !
Đại Oa Nhị Oa cũng phải gật đầu tán thưởng mẹ bọn chúng rất thơm nha !
Ngay đến bọn trẻ con còn ngửi thấy, Chu Thanh Bách có điếc mũi đâu mà ngửi không được. Anh biết cô cố ý câu dẫn anh, cố ý cho anh ăn ngon uống tốt, rồi đến buổi tối bỏ mặc anh một mình…
Tuy nhiên Lâm Thanh Hoà đã coi thường năng lực chịu đựng của người đàn ông này rồi. Đã bao ngày trôi qua mà ông tướng này vẫn luôn trầm ổn, một chút cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Nếu không phải ban đêm cô phát hiện anh mò mẫn đi vào trong nhà kho thì cô còn tưởng sức quyến rũ của mình đã giảm sút.
Thấy anh yên lặng thay quần lót, Lâm Thanh Hoà thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cũng may cô kịp nhịn xuống, quay đầu ra hướng khác tiếp tục giả ngu.
Lúc sau cô cảm giác được đằng sau có động tĩnh.
Tất nhiên rồi, Chu Thanh Bách bắt đầu hành động. Anh ôm thằng nhóc Tam Oa đang ngủ say như heo ra chỗ khác. Sau đó anh thế chỗ Tam Oa, chui vào ổ chăn, ôm vợ tiếp tục ngủ.
Bởi vì anh chỉ ngủ không làm gì khác nên Lâm Thanh Hoà cũng tiếp tục nằm im giả chết.
Sáng sớm hôm sau, mọi người mới vừa tỉnh giấc chưa kịp bắt đầu ngày mới đã nghe tin chị ba Chu sinh.
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
“Đúng vậy, rất nhanh.” Bà Chu rạng rỡ lại đây báo tin vui.
Không vui sao được, vợ thằng ba sinh con trai, đây là niềm vui của cả Chu gia.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Móng heo lần trước còn đông lạnh không?”
Bà Chu gật đầu: “Còn, còn”
Vùng này có quy củ, trẻ con mới sinh chưa được thăm nom. Hơn nữa thời tiết rét đậm, Lâm Thanh Hoà không tiện qua quấy rầy mẹ và bé, cô đưa cho bà Chu một cân đường đỏ, nói: “Mẹ cầm về đưa cho chị ba.”
Bà Chu không nhận: “Trong nhà có rồi, lần trước con cho, nó luyến tiếc không dám ăn, vẫn còn nguyên.”
Lâm Thanh Hoà nhất quyết bắt bà cầm bằng được: “Mẹ cầm lấy đi, ngoài cái này ra con không có thứ gì tốt hơn để cho.”
Bà Chu liền nhận lấy mang về cho con dâu ba.
Ba ngày sau, Lâm Thanh Hoà mới sang thăm chị ba Chu và em bé.
Chị ba Chu lần này sinh rất thuận lợi, sinh được con trai, sữa lại về rất nhiều.
Thím tư lại đưa qua đường đỏ, thật đúng là có tâm ý.
Lâm Thanh Hoà ngắm em bé đang ngủ say, nói: “Chị thấy em nói đúng chưa, ăn táo rất có lợi, Đông Đông sau này lớn lên làn da rất đẹp cho mà xem.”
Chị ba Chu cười cười: “Đúng là chị của nó lúc mới sinh không trắng bằng nó bây giờ.”
Hiện tại chị ba Chu mới cảm nhận được ý nghĩa của câu “có con trai là có tất cả”. Sinh hạ được một đứa con trai, từ giờ về sau cô không còn cảm giác tự ti, thấp hơn người ta một cái đầu nữa.
Ở nông thôn chính là như vậy, mười đứa con gái không bằng một thằng con trai, tuy rằng con gái luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện và hiếu thuận hơn nhưng vẫn là câu nói muôn thuở, sinh con trai nối dõi tông đường.
Hai chị em dâu hàn huyên với nhau một hồi, Lâm Thanh Hoà cáo từ ra về.
Nhưng mà xui, chân vừa bước ra khỏi cửa phòng đã chạm mặt chị hai Chu.
Chị hai Chu giả vờ đon đả: “Em tư, em có nhiều phương pháp hay, hẳn là nên tìm thêm mấy món ngon cho chị dâu ba của em bồi bổ cơ thể chứ.”
Chị cả Chu đang ở trong bếp nấu cháo, nghe được lời này thì nhíu mày, thím hai này lại đi kiếm chuyện đây.
Lâm Thanh Hoà nhìn như không nhìn cô ta: “Có nha, tôi tặng chị ba hai cân đường đỏ, còn chị hai tặng gì thế?”
Chị hai Chu cười nói: “Nhà anh chị điều kiện thế nào không phải em tư không biết, làm gì có gì mà đưa. À mà, ăn đường đỏ thôi không đủ xuống sữa đâu, phải ăn thịt mới tốt.”
Chị hai Chu ngoài cười trong không cười, trộm nghĩ
chẳng phải nhà cô có nhiều tiền lắm sao, vậy phải làm cô ra tiền ra bạc thật nhiều cho bõ ghét.