Trong thôn cũng chỉ có hai chiếc xe đạp. Một của nhà đại đội trưởng, cái còn lại là của nhà Lâm Thanh Hoà.
Điều đó cho thấy sở hữu được một chiếc xe đạp oai phong cỡ nào.
Ngược lại, chị hai Chu trong lòng hụt hẫng, cô không phục, vạn lần không phục! Muốn nhìn thấy người ta bị chê cười, cuối cùng lại bị người ta lên mặt một phen, cô ta cảm thấy tinh thần mình không ổn, hỏng bét rồi.
Giữa trưa tới giờ nấu cơm, chị hai Chu xuất hiện với bộ dáng dường như tất cả mọi người đều thiếu nợ cô ta.
Chị cả Chu với chị ba Chu âm thầm liếc nhau một cái, không nói gì nhưng trong lòng tự hiểu.
Cơm nước xong xuôi người nào về phòng người nấy.
Chút tâm tư kia của chị hai Chu không giấu được chị cả và chị ba Chu, chị em dâu sống cùng nhau nhiều năm như vậy còn lạ gì nhau, đây chính là ghen tị đỏ mắt nha.
Đến cả anh hai Chu cũng nhìn ra được, sau khi về phòng liền khuyên nhủ vợ: “Em làm sao thế, nhà chú tư mua xe đạp tốn tiền em à, em trưng cái sắc mặt này cho ai coi?”
Chị hai Chu đã điên sẵn lại còn bị lời này kích thích, bùng nổ luôn: “Thế nào? Ở cái nhà này tôi không được bày tỏ cảm xúc hả?”
Anh hai Chu lập tức nói: “Em nói nhỏ thôi.”
Chị hai Chu càng quát càng to: “Làm sao tôi phải nói nhỏ, tôi cứ nói đấy thì sao nào, à bây giờ ở cái nhà này tôi còn không được lên tiếng nữa cơ à?”
Hai vợ chồng anh một câu tôi một câu không ai chịu ai, tới nỗi chị hai Chu đùng đùng ôm quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ.
Ông bà Chu làm lơ coi như không thấy.
Anh hai Chu cũng chẳng thèm đi đón, bây giờ mà tới đó cô ta lại chả được nước làm tới à.
Lâm Thanh Hoà qua Chu gia dùng nhờ máy may mới biết sự tình. Không ở nhà càng tốt, vừa hay đỡ phải chạm mặt bà chị dâu âm dương quái khí. Cả nhà họ Chu, đây là người duy nhất Lâm Thanh Hoà không muốn tiếp xúc, rõ ràng nước sông không phạm nước giếng chẳng liên quan gì đến nhau ấy thế mà cứ gặp mặt là mượn cớ gây sự.
Lâm Thanh Hoà mang theo mấy viên kẹo sữa thỏ trắng, lần lượt phát cho mấy đứa con nhà chị cả. Bốn đứa, ba gái một trai mỗi đứa một viên.
Tiểu Chu Dương, hiện tại đang là đứa con trai duy nhất của anh chị cả, nói: “Thím tư, cháu muốn hai viên.”
Lâm Thanh Hoà: “Hết rồi, thím tư chỉ mang theo bốn viên thôi. Dương Dương cùng các chị mỗi người đều có một viên, công bằng.”
Chu Đại Ni đang định nhường viên kẹo của mình cho em trai, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Em có rồi, mấy đứa cứ ăn đi cho ngọt miệng.”
Chị cả Chu: “Các con nghe theo lời thím tư đi.”
Chu Đại Ni liền bỏ kẹo vào miệng vị ngọt tức khắc tràn ra khắp khoang miệng, tâm tình cô bé vui vẻ lên rất nhiều.
Hôm nay Lâm Thanh Hoà lại đây là muốn nhờ chị cả Chu dạy cách may quần áo cho Chu Thanh Bách.
Chị cả Chu thấy Lâm Thanh Hoà càng ngày càng biết cách cư xử thế nên rất vui vẻ chỉ dẫn.
Khả năng lĩnh hội của Lâm Thanh Hoà không tồi cộng thêm kĩ năng sẵn có của nguyên chủ, chỉ cần linh hoạt vận dụng một chút là dễ dàng học được ngay.
Rất nhanh Lâm Thanh Hoà đã có thể bắt tay vào may, vừa làm cô vừa tám chuyện với chị cả Chu: “Chị cả, em thấy nước da chị sáng hơn rất nhiều đấy.”
Chị cả Chu được khen thì càng vui vẻ: “Em nói đúng thật ấy, gần đây chị thấy bớt mệt mỏi hơn trước rất nhiều, quả nhiên ăn táo có nhiều tác dụng.”
Lâm Thanh Hoà: “Không tốt thì làm sao em nói với chị chứ, à đúng rồi, sau này nếu anh cả đi lên huyện thành thì bảo anh ấy tới nhà em lấy xe đạp mà đi cho tiện.”
Chị cả Chu tươi cười: “Tốt quá, cảm ơn em.”
Tuy rằng chưa chắc đã dùng đến, nhưng có câu nói này của Lâm Thanh Hoà chị cả Chu rất cảm kích trong lòng.
Lại nghĩ tới thím hai, chị cả Chu không thể hiểu được thím ấy tức giận cái nỗi gì. Chú tư mua xe đạp bằng tiền của chú ấy, chẳng vay mượn hay dùng tiền nhà thím hai. Hơn nữa chú út có xe, sau này người nhà muốn đi đâu cũng có thể mượn dùng.
Như vậy đồng nghĩa với việc ba nhà các cô không mất tiền mà còn được lợi, đã chiếm tiện nghi người ta còn nổi giận, vô lý hết sức.
Lâm Thanh Hoà: “Một tháng trong bụng mẹ bằng nuôi ba tháng ở ngoài. Chị ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng sau này con sinh ra sẽ cực kỳ thông minh.”
Tuy rằng cô chưa có kinh nghiệm sinh nở nhưng ở hiện đại, đồng nghiệp xung quanh đều đã sinh con. Các nàng lải nhải suốt ngày, cô nghe nhiều tới mức lỗ tai cũng muốn mang thai luôn.
Chị hai Chu thầm cảm thấy may mắn, mấy năm nay kinh tế gia đình khá hơn trước, hơn hẳn đại đa số các nhà khác trong thôn. Mỗi ngày cô và thím ba được ưu tiên tẩm bổ một quả trứng gà.
Nhớ lại lúc thím hai mang thai không được đãi ngộ này. Việc này Chị cả Chu chỉ trộm nghĩ thôi chứ không có nói ra.
Được chị dâu cả tận tình chỉ dạy từng đường may mũi chỉ, chưa tới mấy ngày Lâm Thanh Hoà đã may xong một bộ.
Chu Thanh Bách mặc lên người, một bộ đầy đủ cả quần lẫn áo, còn được may bằng vải nhung vừa mềm mại vừa ấm áp.
Anh vô cùng vui vẻ, đã bảo cô cứ tuỳ tiện may là được rồi, sao lại dụng tâm như thế cơ chứ, từng đường kim mũi chỉ đều rất ngay ngắn cẩn thận, quan trọng nhất là cực kỳ đúng với kích thước cơ thể anh, không chật không rộng một ly, nói tóm lại là không chê vào đâu được.
Chu Thanh Bách nhìn Lâm Thanh Hoà: “Vất vả cho vợ rồi.”
Lâm Thanh Hoà giật cả mình, mình hoa mắt à, sao lại thấy ánh mắt của anh hôm nay nóng bỏng lạ thường, chỉ một bộ quần áo thôi mà, có cần làm quá vậy không?
Quần áo cho mấy đứa con cô đã lo ổn thoả rồi. Mùa đông mỗi đứa có một cái áo khoác ngoài, hai bộ mặc trong, giày vớ đầy đủ. Mùa xuân, mùa thu cũng không cần may thêm.
Đợi tới mùa hè lại may cho mấy bố con thêm vài bộ.
Tháng trước muối trứng gà tới nay là ăn được, vì thế hôm nay nhân tiện lại qua Chu gia mượn máy may, Lâm Thanh Hoà cầm theo hai quả trứng muối cho ông bà Chu.
Vừa vào cửa đã gặp phải người không muốn gặp nhất.
Chị hai Chu thấy Lâm Thanh Hoà tới thì cười nói: “Em tư tới đó hả, ai da, lại còn mang vải tới hiếu kính cha mẹ chồng nữa cơ à?”
Lâm Thanh Hoà: “Không phải, đây là vải may quần áo cho Thanh Bách. À, ở đây tôi có hai quả trứng gà, tự tay tôi muối, nay mang sang cho cha mẹ ăn. Đúng rồi, thế còn chị hai thì sao, chị hiếu kính được cái gì?”
Chị hai Chu: “Nhà tôi làm gì có điều kiện mà so với nhà chú thím?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng là không thể so.”
Chị hai Chu bị chọc giận hít thở không thông, phẫn uất xoay người quay về phòng.
Lâm Thanh Hoà: “Xuỳ…”
Chị cả Chu đánh mắt ra hiệu cho cô, Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi đi thẳng vào phòng bà Chu.
Cô đưa trứng gà cho bà: “Con muối trứng gà, cha mẹ cầm lấy ăn thử đi, nếu thích thì con lại mang sang thêm.”
Bà Chu: “Không cần đâu, mang về cho mấy đứa Đại Oa ăn đi.”
“Trong nhà vẫn còn.” Lâm Thanh Hoà để trứng gà lại rồi trực tiếp đi tới phòng kho.
Phòng kho là một gian phòng nhỏ, bên trong đặt máy may.
Mấy ngày hôm nay Lâm Thanh Hoà đã quen tay quen việc, động tác cũng thuần thục hơn.
Lát sau, chị cả Chu vào tới: “Vừa rồi có chuyện gì thế?”
Lâm Thanh Hoà tỏ vẻ không chấp: “Ai biết, em vừa vào cửa chị ta liền âm dương quái khí, không phải trước giờ chị ta vẫn thế à?"