Oa~~ dễ chịu quá! Chu Thanh Bách đang thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, tập trung hưởng thụ giây phút được vợ yêu phục vụ, làm gì còn tâm trí đâu mà lo nghĩ tới 3 thằng nhóc con…ờhm…có mẹ nó giáo dục là được rồi, cứ vậy đi.
Bằng những động tác đều đặn tuần hoàn dưới đôi bàn tay nhỏ nhắn của bà xã, mệt nhọc cả một ngày bỗng chạy đi đâu mất, chỉ trong chốc lát cơn buồn ngủ đã ấp đến.
Thấy anh chồng từ từ khép mi mắt nặng trĩu mà thương! Cho dù cô đã tận lực nấu nướng chu đáo cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không lại được sự vất vả của ngày mùa. Lâm Thanh Hoà cố gắng di chuyển nhẹ nhàng để không quấy rầy tới giấc ngủ của anh.
4 giờ sáng hôm sau, Chu Thanh Bách tỉnh giấc.
Lâm Thanh Hoà đã dậy trước một bước, nấu xong bữa sáng.
Sáng nay cô chuẩn bị màn thầu ăn với dưa leo xào trứng gà và một tô thịt hầm. Những ngày như này là phải ăn bánh màn thầu cho chắc bụng chứ không thể nào uống cháo loãng được.
Ăn xong, ông Chu và Chu Thanh Bách vác cuốc ra đồng còn Lâm Thanh Hoà thì quay về phòng ngủ nướng thêm một lát.
Chả là mấy nay trời nhiều mây, đội sản xuất tá hoả, sợ mưa thu tới sớm cho nên huy động mọi người dậy sớm gặt gấp.
Ngay cả sân phơi thóc cũng cắt cử người luân phiên trông chừng, một khắc không rời mắt.
Trong không khí gấp rút như vậy, trường học cũng thông báo cho toàn thể giáo viên và học sinh nghỉ học.
Bà Chu gửi Tiểu Tô Tốn qua nhờ Lâm Thanh Hoà trông giúp, còn bà tất tả ra sân phơi của đại đội hỗ trợ.
Lâm Thanh Hoà vẫn thế, dù có hối hả cỡ nào cô vẫn chỉ lo ba bữa cơm gia đình mình.
Bầu trời càng ngày càng nặng, có lẽ sắp chuyển mưa tới nơi rồi, không khí trong thôn càng lúc càng căng thẳng. Việc cấp thiết ngay lúc này là phải đẩy nhanh tiến độ gặt hái vì thế đại đội trưởng tuyên bố tăng công điểm, thế là mỗi ngày Chu Thanh Bách lấy 12 công điểm, ông Chu cũng lấy 10 phần. Vì lợi ích chung, mọi người phải cùng chung tay gắng sức.
Thu hoạch vụ thu đáng lẽ phải kéo dài tới tháng 11 âm mới xong thì giờ đây mới tháng 10 đã được hoàn tất.
May quá tiến độ công việc kịp chạy đua với thời tiết, tuy mây đen đã giăng đầy trời nhưng vẫn chưa mua.
Mãi cho tới khi nộp xong thuế lương, chuẩn bị tiến hành phân lương cho xã viên, những hạt mưa thu đầu tiên mới tí tách rơi xuống.
Đại đội trưởng chỉ đạo nhóm chấm công khẩn trương phân phát lương thực cho toàn bộ xã viên.
Trời mưa thì mặc trời mưa, việc gì cần thì vẫn phải làm. Theo như thông lệ, sau khi đại đội tiến hành phân phát xong, Lâm Thanh Hoà cầm tiền mua thêm mấy trăm cân lương thực để phục vụ cho công việc buôn bán.
Tính đi tính lại, cả một năm chỉ có mỗi vụ thu là có thể sảng khoái kiếm lời được một khoản. Tất cả đều là lương thực mới, lợi nhuận gấp đôi, vì thế Lâm Thanh Hoà không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn âm u nhiều mây, nhiệt độ giảm sâu.
Cảm nhận được thời tiết có điều bất thường, bà Chu cảm khái: “Sợ rằng mùa đông năm nay sẽ khắc nghiệt lắm đây.”
Lâm Thanh Hoà không hiểu lắm: “Là sao hả mẹ?”
Bà Chu giải thích: “Cha con nói ông ấy nhớ rất rõ có một năm mới vào tháng 10 mà trời đã lạnh căm căm, thế là mùa đông năm ấy có người bị chết vì rét.”
Chết rét? Thật á? Tháng 10 năm nay cũng lạnh bất thường…thôi không cần suy nghĩ nhiều cứ làm theo kinh nghiệm sống của lớp người đi trước là được. Nghĩ là hành động luôn, ngay trong ngày Lâm Thanh Hoà bảo Chu Thanh Bách bắt một con gà. Trước tiên, cô hầm một nồi gà cho cả nhà ăn tẩm bồ rồi tiếp sau đó từ từ điều dưỡng cơ thể.
Hôm sau, cô đạp xe lên thành, sử dụng mối quan hệ cũ mua mấy túi than đá về dự trữ.
Thấy Chu Thanh Bách còn đang bận gieo hạt vụ đông, cô liền tìm đám thanh thiếu niên choai choai trong xóm.
Bọn nhóc vốn đã hâm mộ cô giáo Lâm từ lâu, vừa nghe cô đề đạt một cái là 4, 5 thằng xung phong đẩy xe lên rừng nhặt củi luôn.
Mới có mấy ngày, kho củi sau nhà đã chất đầy củi lửa. Lâm Thanh Hoà sòng phẳng chi tiền. Tuy tốn kém một chút nhưng xong việc sớm, không phải chờ tới lúc Chu Thanh Bách gieo hạt xong mới đi kiếm củi như mọi năm nữa, như vậy vừa bị động vừa phí thời gian.
Không phải chỉ mỗi ông bà Chu mà những người già trong thông đều phát hiện ra sự bất thường của thời tiết. Mùa đông năm đó…là một ký ức đau thương không thể nào quên, thế cho nên nhà nhà đều tăng cường chuẩn bị lương thực, củi lửa, đồ giữ ấm….
Phòng còn hơn chống, thà cứ chuẩn bị trước cho yên tâm chứ ỉ i rồi tới lúc đó nhỡ may có chuyện lại trở tay không kịp, đã từng có người thiệt mạng rồi, đây tuyệt đối không phải chuyện giỡn chơi.
Gieo hạt xong, cậu ba Lâm xách một miếng thịt sang còn đặc biệt nhắc nhở vấn đề thời tiết, sợ chị gái không để ý.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Nhà chị ổn, không cần cậu lo, lo cho nhà cậu kia kìa, đã chuẩn bị ổn thoả hết chưa?”
Cậu ba Lâm gật đầu: “Đủ rồi, chị yên tâm, đảm bảo không bị lạnh.”
Lâm Thanh Hòa lại nói: “Cả năm trời mới được phân có 1, 2 lần, sao không để bên nhà mà ăn còn cầm sang đây làm gì. Cậu cứ làm như mỗi đội cậu chia thịt không bằng?”
Năm nào nhà cô chả đi lãnh thịt, không những vậy còn lãnh nhiều là đằng khác.
Thế là lúc tới xách theo miếng thịt ba chỉ heo, lúc về chị lại nhét vào tay cậu một bọc to hơn, cậu ba Lâm có chút bất đắc dĩ, lần nào chị cũng làm vậy…
Trong bọc có mấy cái bánh bao, ngoài ra còn có thêm hai bộ quần áo lúc nhỏ của Tam Oa.
Thật ra mấy bộ đồ này Lâm Thanh Hoà tính để cho Tiểu Tô Thành, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì điều kiện hai vợ chồng Tô Đại Lâm, Chu Hiểu Mai tốt hơn vợ chồng cậu ba Lâm rất nhiều, đãi ngộ cho công nhân tương đối khá, có lương tháng lại có đủ loại tem phiếu. Thế nên cuối cùng, Lâm Thanh Hoà quyết định cho nhà nào khó khăn hơn.
Mợ ba thấy chồng về trên tay còn cầm theo túi đồ thì không bất ngờ nhưng vẫn có chút bối rối. Hôm nay trong nhà được chia thịt, cô cố tính bảo chồng mang thịt sang tặng chị Thanh Hoà, cái này là thiệt lòng muốn tặng chứ không phải làm bộ làm dáng. Tuy chỉ có nửa cân ít ỏi nhưng gia đình phải chắt chiu tiết kiệm dữ lắm mới có được.
Ấy thế mà chị lại cho lại nhiều hơn, bánh bao rồi còn quần áo nữa, sờ vào thật dày dặn chắc chắn, mặc cho nhóc con nhà mình hơi rộng chút nhưng đợi lớn là vừa, quan trọng nhất là ấm áp.
Mợ ba xúc động ra mặt: “Chị Thanh Hoà thương nhà mình quá.”
Cậu ba Lâm gật đầu: “Chị dặn lần sau được chia thịt thì để lại nhà ăn đừng mang qua cho chị nữa, bên nhà chị cũng được chia không ít.”
Mợ ba nghe vậy liền nói: “Thể để tích cóp trứng gà rồi qua năm mang sang cho chị.” Không thế cứ ngửa tay nhận đồ hoài được, gì thì gì vẫn phải có qua có lại, nhiều cũng được, ít cũng được, tóm lại là phải thể hiện tâm ý.
Cậu ba Lâm không phản đối, tỏ ý chuyện nhà em sắp xếp là được còn bây giờ cậu phải tập trung lo củi lửa cho nhà mình. Lúc nãy sang thấy nhà chị Thanh Hoà đã chuẩn bị rất nhiều, cậu cũng yên tâm phần nào, chỉ cần chị và các cháu không bị lạnh cóng là được.
Chưa tới một tuần sau, trời bắt đầu đổ mưa, mưa dầm mưa dề, mưa lê thê không dứt, nhiệt độ trực tiếp giảm xuống vài độ, rét đậm về đêm.
Mưa 7, 8 ngày liền, vừa tạnh một cái thì đổ tuyết.
Tuyết phủ trắng xoá, âm u, lạnh lẽo.
Sáng sớm, Lâm Thanh Hoà nhóm lửa nấu canh xương ống củ cải và hấp màn thầu.
Ăn sáng xong, cô đèo Đại Oa đi học.
Trường học chưa cho nghỉ đông, học sinh vẫn phải đi học, giáo viên vẫn phải đi dạy nhưng nói thật một câu con đường đến trường không khác gì cực hình. Lạnh rát mặt!
Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Thanh Hoà cẩn thận bôi một lớp kem bảo vệ da rất dày cho cả hai mẹ con nên mới miễn cưỡng chống đỡ được một ít. Chứ lúc cô lên lớp nhìn xuống các em học sinh thấy không ít gương mặt đã chuyển sang đỏ bừng vì lạnh.
Năm nay thời tiết quá mức khắc nghiệt, không thể nào chịu nổi vì thế trường trung học quyết định cho nghỉ sớm một tuần.
Đầu tháng 12 âm lịch, toàn trường nghỉ đông.