Làm giáo viên vừa có vui lại vừa có buồn. Buồn vì nhịp điệu cuộc sống hơi tẻ nhạt đơn điệu. Vui vì thu nhập ổn định, lương tháng 13 đồng, cuối năm được phát phiếu gạo và phiếu vải, nếu nhà mình không dùng đến chỉ cần hô một tiếng là khối người nhào tới xin đổi.
Nghỉ hè, Lâm Thanh Hoà bước vào chuỗi ngày nhàn rỗi còn Chu Thanh Bách vẫn bận như thường. Công việc nhà nông mà, tay làm hàm nhai tay quai miệng trễ, gặt xong vụ này thì ngay lập tức gối đầu vụ sau. Nếu không bắt kịp tiến độ gieo hạt, chắc chắn vụ thu sẽ đói nhăn răng.
Tam Oa chạy lại xin xỏ: “Mẹ ơi cho con đi bơi với các anh nhé!”
Lâm Thanh Hoà liền đi vào lấy ra một miếng xốp đưa cho nó rồi nói: “Buộc cái này vào tay.”
Đây chính là mấy cái hộp xốp đựng bánh bao cô mang từ tương lai tới. Bánh bao đã ăn hết rồi, thùng xốp bỏ đi lại tiếc, thế nên Lâm Thanh Hoà nảy ra sáng kiến buộc chúng lại với nhau làm phao bơi.
Tam Oa đón lấy miếng xốp rồi đi ra khỏi nhà.
Lâm Thanh Hoà còn cẩn thận đi theo kiểm tra xem thằng nhóc thối này có thật sự làm theo lời mẹ dặn không.
Mùa hè, trẻ con nông thôn có thêm thú vui bơi lội. Đại Oa và Nhị Oa đều đã biết bơi, Tam Oa vẫn còn đang bì bõm học.
Lâm Thanh Hoà dặn dò Đại Oa và Nhị Oa: “Trông em cẩn thận nhá.”
“Cô Lâm yên tâm, cứ để 3 em ở đây em trông cho.” Một cậu thiếu niên 13-14 tuổi lên tiếng.
Lâm Thanh Hoà nhìn cậu bé mỉm cười: “Được. Cô cám ơn em nhé.”
Hái nấm hay bắt cá bắt lươn, cậu thiếu niên này luôn là 1 trong những đứa hăng hái nhất. Lâm Thanh Hoà lại là người mua bán sòng phẳng, luôn trả đúng trả đủ thế nên trong mắt đám nhóc choai choai thôn này, cô Lâm mãi giữ vững vị trí số 1.
Bây giờ cô Lâm lại còn là giáo viên nữa, bọn trẻ tự động tăng thêm một phần kính sợ.
Tiểu Tô Thành cũng đi theo nhưng nó không được phép xuống nước chỉ được ở trên bờ chạy nhảy hoặc đào cá chạch với đám bạn cùng tuổi thôi. Lâm Thanh Hoà nhìn qua một chút thấy không có gì đáng lo ngại, cô liền quay về nhà kệ cho tụi nhỏ tự chơi.
Chạng vạng tối, 4 anh em rồng rắn dẫn nhau về.
Mới bước chân qua cửa, Tiểu Tô Thành đã líu lo: “Mợ tư ơi, hôm nay ăn gì ạ?”
Cũng may tật nói lắp không di truyền, thêm nữa do từ nhỏ Tiểu Tô Thành đã sống ở Chu gia, ăn chung ngủ chung chơi chung với đám tiểu tử mồm miệng lanh lợi nên giờ đây nó nói năng rất lưu loát.
Lâm Thanh Hoà giả vờ nghiêm túc: “Hôm nay nhà ta ăn thịt Tiểu Tô Thành kho tàu.”
Tiểu Tô Thành nghe thế thì hồn bay phách lạc, Tam Oa không nể nang thằng em phá lên cười như địa chủ được mùa, đã thế còn la lên chọc ghẹo: “Tiểu Tô Thành kho tàu, Tiểu Tô Thành kho tàu, hahaha…”
À, hoá ra bị mợ tư ghẹo, Tiểu Tô Thành toét miệng cười. Đừng khinh nó nhỏ nha, nó thông minh lắm đấy, biết thừa đây chỉ là đùa vui thôi!
Bữa cơm hôm nay có trứng gà xào cà chua, dưa leo xào thịt heo, cá chạch om đậu hũ và canh tôm khô.
Hồi đầu năm, Đại Oa còn kêu bị chuột rút, sau một thời gian được mẹ bồi dưỡng tình trạng ấy đã biến mất hoàn toàn và chiều cao của anh cả tăng vọt chóng mặt. Năm ngoái Lâm Thanh Hoà dự đoán sang năm nay thằng nhóc này sẽ cao lên mét rưỡi nhưng giờ mới qua nửa năm cái đầu nó đã vượt mốc mét rưỡi rồi, chỉ sợ tới cuối năm có khi phải lên tới mét sáu mất.
Mỗi ngày Đại Oa được ưu tiên 2 bình sữa bò. Chỉ có mình Đại Oa có ưu đãi này, Nhị Oa và Tam Oa chưa tới tuổi chưa cần thiết, uống nhiều thừa chất cũng không hẳn là điều tốt.
Lâm Thanh Hoà nhẩm tính đợi phiếu vải phát xuống, phải đi cắt miếng vải may bộ quần áo mới cho Đại Oa, bộ năm ngoái e rằng ngắn rồi, để lại cho Nhị Oa là vừa.
Kể ra hơi tốn kém một chút nhưng nhìn chàng thiếu niên cao to tuấn tú, giống cha như đúc, Lâm Thanh Hoà bất chợt có cảm giác thành tựu vô cùng.
========
Giữa tháng 8, Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai về quê chơi.
Tiểu Tô Tốn rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, thả xuống đất là bò khắp nơi. Bà Chu trông phần lớn thời gian, Lâm Thanh Hoà không phụ giúp được việc trông nom vì còn bận đi dạy, cô chỉ lo vấn đề ăn uống dinh dưỡng.
Tô Đại Lâm vừa trông thấy 2 thằng con trai là âu yếm không rời mắt.
Chu Hiểu Mai liền kéo Lâm Thanh Hoà vào phòng nói nhỏ.
Tô Đại Lâm muốn có thêm một đứa con gái.
Nghẹn! Lâm Thanh Hoà bó tay, loại sự tình này sao lại tìm cô bàn bạc cơ chứ?!
“Cái này cô phải bàn với dượng út chứ!”
Chu Hiểu Mai thở dài: “Em không muốn sinh thêm nhưng anh ấy cứ đòi.”
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi thẳng: “Cô muốn nghe chị nói thật?”
Chu Hiểu Mai nghiêm túc gật đầu: “Vâng, chị tư nói đi.”
Mấy chuyện này cô chỉ có thể tâm sự với chị tư mà thôi, chứ những người khác ấy hả, chưa kịp nói hết đã ào ào lên giục sinh thêm đi, làm sao mà đã dừng rồi, mới có hai đứa thôi mà… mệt!
Lâm Thanh Hoà nghĩ sao nói vậy: “Đứng trên góc độ khách quan mà nói nếu em muốn sinh thì cứ sinh thêm đứa nữa đi.”
Cô út đã muốn nghe lời khuyên, Lâm Thanh Hoà không ngại đưa ra ý kiến.
Đối với vấn đề sinh đẻ của phụ nữ người ta hay nhắc tới giai đoạn mang nặng đẻ đau nhưng kỳ thực vất vả nhất, stress nhất chính là trông con và nuôi con. Chu Hiểu Mai đã có mẹ đẻ đỡ đần, vậy thì ngại gì mà không sinh thêm.
Nhà cửa rộng rãi, hai vợ chồng đều ăn lương công nhân, thu nhập hàng tháng ổn định, làm sao không nuôi nổi vài đứa nhỏ.
Đúng là trước mắt sẽ vất vả nhưng chỉ cần 20 năm sau, tụi nhỏ trưởng thành, cả đám nam thanh nữ tú, ngoan ngoãn giỏi giang, ha, lúc đấy cha mẹ lại chả sướng quá!
Sống ở đời người ta chỉ sợ sướng trước khổ sau chứ làm gì có ai nề hà khổ trước sướng sau, có phải không? Khổ tận cam lai, ai chả mong như vậy.
Những cái này Lâm Thanh Hoà chỉ giữ trong lòng, không dám nói ra vì dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, nói thì dễ làm mới khó, cô chỉ khuyên sinh đi, còn quyền quyết định có sinh hay không nằm ở Chu Hiểu Mai.
Nhưng nếu đổi lại là cô, cô sẽ sinh, mặc dù biết sinh con đau lắm, người ta vẫn ví “đau như đau đẻ” mà lại, thế nhưng nếu có người hỗ trợ bế con giúp, cô sẵn sàng sinh 1, 2 đứa.
Chu Thanh Bách nhà cô rất muốn có một đứa con gái, nếu có thể, dù có phải liều cô cũng muốn liều một lần, vì anh.
Đáng tiếc, nguyên chủ hành động quá tuyệt tình, giờ có cố thì cũng chỉ rặn ra cục… rắm thôi !
Chu Hiểu Mai im lặng lắng nghe, im lặng suy nghĩ rồi chần chờ nói: “Không biết mẹ có chịu trông thêm đứa nữa không nhỉ?”
“Cô đi hỏi mẹ xem.” Cái này Lâm Thanh Hoà không thể quyết định giúp bà Chu được.
Chu Hiểu Mai cắn răng: “Được rồi, đẻ thì đẻ. Nhưng lần này là lần cuối. Sinh xong em lập tức bắt Tô Đại Lâm đi buộc ga-rô.”
Lâm Thanh Hoà bật cười nhưng không nói gì nữa. Kể ra thời này sinh ba đâu tính là nhiều, nhà cô cũng ba đứa đây này.
Chu Hiểu Mai đi tìm bà Chu.
Bà Chu: “Đẻ thì đẻ đi, trông một đứa cũng là trông, trông hai đứa cũng là trông. Chỉ cần hai vợ chồng nhớ mang lương thực với trứng gà về là được. 2 anh em Thành Thành với Tốn Tốn ăn không ít đâu.”
Chu Hiểu Mai cười: “Cái này không cần mẹ nhắc, con biết mà.”
Về nhìn hai thằng con trai to khoẻ mập mạp, không cần hỏi cô cũng biết 2 cái miệng này được ăn toàn đồ ngon của mợ tư.
Hai vợ chồng Chu Hiểu Mai, Tô Đại Lâm đều không phải hạng keo kiệt. Lần này về mang theo 10 cân bột mì tinh, 1 rổ trứng gà, tất cả để hết nhà anh chị tư, còn tụi trẻ con nhà anh cả, anh hai, anh ba chỉ cho mỗi đứa nắm kẹo sữa coi như đón tay thôi.