Sáng hôm sau, Chu Thanh Bách dậy sớm nấu bữa sáng, cháo gạo kê ăn với trứng gà muối.
Món trứng gà muối này có bí kíp độc quyền của Lâm Thanh Hoà, lòng đỏ tươm nhiều dầu, ăn đặc biệt ngậy.
Vừa ăn Đại Oa vừa rủ rê: “Cha, hôm nay đi đánh gà rừng đi?”
Nhị Oa với Tam Oa ngẩng phắt đầu, hai mắt hấp háy, môi mím lại cố gắng kiềm chế nụ cười thích thú.
Tiểu Tô Thành cũng hào hứng không kém nhưng nó còn quá nhỏ nên không được phép đi theo. Tí nữa sẽ dắt nó sang bên nhà ông bà ngoại.
Chu Thanh Bách liếc mắt nhìn thoáng qua vợ một cái rồi nói: “Đi.”
Nói gì thì nói sự việc hôm qua quá chấn động, Lâm Thanh Hoà đã quen nhưng anh thì chưa. Cô hiểu, lúc này đây, phải cho anh một khoảng không riêng tư để bình tâm lại.
Tuy rằng lúc ở trên giường đất nên làm gì anh đã làm hết, còn bá đạo tuyên bố một câu “em là của anh” nhưng cái gì cũng cần phải có thời gian tiêu hoá và tiếp nhận nhất là đối với chuyện kì quái như thế này.
Ăn cơm xong, Chu Thanh Bách chuẩn bị dắt 3 thằng con lên núi săn bắt.
Đánh gà rừng thật ra là một cách nói khác của nhặt gà rừng.
Thời tiết lạnh giá, có những con bị chết cóng, con nào còn sống thì khả năng vận động cũng giảm đáng kể, chạy ba bước là tóm được ngay thế nên mùa này nên nói là đi nhặt gà rừng sẽ chính xác hơn.
Lâm Thanh Hoà không nói nhiều, cho mấy cha con nhà anh nai nịt kĩ càng từ đầu xuống chân rồi muốn đi đâu thì đi.
Trước khi ra khỏi nhà, Chu Thanh Bách bất ngờ đánh úp, anh kéo cô vào trong góc, đặt xuống một nụ hôn triền miên và nồng nhiệt, tới lúc hai người sắp hít thở không thông mới buông cô ra, lưu luyến nhìn thật sâu vào mắt cô rồi xoay người rời đi. Cả quá trình không nói không rằng một câu khiến cho cô nàng đứng đó ngẩn ngơ đỏ mặt, tim đập chân run.
Mãi tới khi bốn cha con đi mất dạng Lâm Thanh Hoà mới hoàn hồn.
Ở nhà một mình, cô yên tâm lấy sách tiếng Anh ra tiếp tục tự học. Nhóc Tiểu Tô Thành đã được đưa sang Chu gia từ nãy rồi.
Cũng may cô chưa hoàn toàn mất gốc cho nên bây giờ chỉ cần phiên âm ra rồi học thuộc lại là được.
Học một hơi 20 từ mới và 10 cấu trúc câu. Lâm Thanh Hoà đứng dậy, vừa lẩm nhẩm ghi nhớ vừa đi vào bếp chuẩn bị cơm nước.
Đời trước có đánh chết cô cũng không dám tưởng tượng ra một ngày mình cũng có cái bộ dáng mẹ hiền vợ đảm như thế này nha, ngoan ngoãn ở nhà nấu nướng cơm dẻo canh ngọt chờ chồng đợi con về ăn.
Đúng là phụ nữ trời sinh số mệnh vất vả!
Lâm Thanh Hoà ngâm đậu đỏ rồi chưng mềm để tí làm món đậu đỏ cuộn.
Đậu đỏ rất bùi và bở, cả nhà ai cũng thích món này.
Đang dở tay thì chị cả Chu sang chơi. Vừa bước qua cửa đã thấy thím tư lúi húi làm đồ ăn. Nếu trên đầu có mũ thì chắc chị sẽ ngả mũ để bày tỏ sự thán phúc mất.
Chị cả Chu cười nói: “Chẳng trách mấy chị em Dương Dương đều khen thím tư nấu ăn ngon nhất. Đứa nào đứa đấy đều mơ làm con ruột thím tư.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Món này không khó, chị cả cũng có thể làm được mà.”
Chị lắc đầu: “Lích kích lắm.”
“Rảnh rỗi làm món nọ món kia đổi bữa cho lạ miệng. Cả năm bận bịu, chỉ có vài ngày nghỉ, tranh thủ xả hơi, tranh thủ bồi bổ cho lại sức, chứ không lấy đâu ra sức lực để chiến đấu cả năm sau, chị cả thấy em nói có đúng không?”
Chị cả Chu không cho là đúng lắm: “Mọi nhà đều ăn thế cả mà.”
Lâm Thanh Hoà thuận miệng: “Chồng mình thì mình xót thôi.”
Nhà khác thế nào cô mặc kệ, nhưng riêng nhà cô, ngày 3 bữa phải chỉnh tề, Chu Thanh Bách phải được cân bằng dinh dưỡng, đảm bảo sức khoẻ dồi dào.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài món, mà toàn những món gì đâu, nếu ở thời hiện đại thì cô đã mua bong bóng cá, tổ yến nọ kia về cho anh tẩm bổ từ lâu rồi. Đã không có đồ bổ mà bữa cơm hàng ngày còn không làm cho ngon nữa thì quá khó coi.
Cái này chị cả Chu tán đồng ngay: “Ừ, để chị về làm thêm món cho anh ấy ăn.”
Lâm Thanh Hoà buồn cười, cô chỉ đang phát biểu cảm nghĩ cá nhân thôi chứ không phải muốn áp đặt lên ai: “Chị cả đừng để ý mấy lời em nói. Em chỉ là lo lắng thân thể Thanh Bách nhà em mà thôi. Vì sao anh ấy xuất ngũ, chị cũng biết rồi đấy. Haizz, nhìn bề ngoài thì thấy to khoẻ rắn chắc vậy thôi nhưng kỳ thực không thể so sánh với mấy anh em được.”
Chị cả Chu liền nở nụ cười: “Nhưng mà thương tích chẳng phải đã sớm hồi phục rồi sao?”
Nhìn vóc dáng chú tư, ai dám nói chú ấy bệnh tật yếu kém, có mà người khác thúc ngựa đuổi theo cũng chả kịp ấy chứ?!
Trong nhà lại có bà vợ chịu khó nấu nướng, chăm sóc miếng ăn giấc ngủ từng ly từng tý như thế này, sức khoẻ chú tư không tốt mới là lạ!
Lâm Thanh Hoà không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên khéo léo hỏi qua chuyện khác. Chị cả Chu vừa tám chuyện vừa giúp cô nhóm lửa.
Món đậu đỏ cuộn tương đối dễ làm nhưng vì không biết chị cả sẽ sang chơi cho nên cô không chuẩn bị nhiều nguyên liệu, vì thế chỉ cho chị 2 cái đem về.
Chị cả Chu muốn từ chối. Chị ở nhà buồn quá nên mới qua đây tìm thím tư nói chuyện phiếm giết thời gian, nhân tiện giúp đỡ tí việc chứ có mất công mất sức gì mà nhận đồ. Nhưng mà chối từ không được, cuối cùng liền nhận lấy.
Mang về tới nhà chia cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng ăn chơi, đứa nào đứa nấy ăn hết rồi mà vẫn thòm thèm liếm mép, chị cả Chu chép miệng đi xuống bếp bốc một nắm đậu đỏ ra ngâm, tối nay nhà chị cũng ăn đậu đỏ cuộn.
Lâm Thanh Hoà cất bánh vào nồi, đậy vung lại, đợi tới giờ cơm trưa lấy ra ăn là được. Cô quay lại phòng lấy sách tiếng Anh ra tiếp tục học.
Giữa trưa, bốn cha con mới kéo nhau về, lần này không về tay không mà xách theo một con gà rừng lông xám.
Ba thằng nhóc con mặt mày đỏ ửng, nhưng 6 con mắt thì sáng lấp lánh như 6 vì sao, ai nhìn qua cũng biết chúng đang cực kỳ phấn khích.
Lâm Thanh Hoà cũng rất hào hứng nha. Nhà cô nuôi 4 con gà mái nhưng chỉ để lấy trứng, không thể giết thịt cho nên có con gà rừng này bữa cơm tối nay được thêm món rồi, không vui sao được.
Cô nở nụ cười tươi rói: “Xào một nửa, hầm một nửa, nhé?”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Nghe theo ý em hết.”
Mọi người vào bàn ăn trưa. Trưa nay ăn đậu đỏ cuộn và uống chè hạt mè đậu phộng.
Thật ra món này không giống chè cho lắm mà là cô nghiền hạt mè và đậu phộng thành bột mịn rồi hoà tan vào nước sôi tạo thành hỗ hợp sền sệt.
Cho thêm ít nước cho loãng ra thế là được món chè hạt mè đậu phộng thơm thơm bùi bùi, đặc biệt là giữ được nguyên hương vị đặc trưng của hạt mè và đậu phộng.
Ăn kèm với đậu đỏ cuộn cực kỳ hợp.
Cơm nước xong xuôi, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa liền phóng ra cửa. Trước khi đi còn không quên bốc một nắm đậu phộng mẹ đã luộc chín bỏ vào túi áo, vừa đi vừa ăn.
Hôm nay ông bà Chu không đi qua bên này ăn cơm vì còn vướng nhóc Tiểu Tô Tốn, trời lạnh quá ôm nó ra bên ngoài ngộ nhỡ cảm mạo gì thì chết dở cho nên mỗi bữa Chu Thanh Bách có thêm nhiệm vụ đi đưa cơm.
Bọn trẻ chạy ra ngoài chơi, chỉ còn hai vợ chồng ở nhà nên trong nhà yên ắng hẳn.
Chu Thanh Bách tự giác xách gà rừng ra sân xử lý, cắt cổ, vặt lông, làm sạch rồi chặt thành từng miếng nhỏ. Xong việc anh rửa sạch tay rồi quay vào phòng.
Vì đã thẳng thắn với chồng cho nên Lâm Thanh Hoà không còn sợ gì cả, thoải mái tập phát âm thành tiếng.
Tất nhiên cũng sẽ không sợ người bên ngoài vào bất chợt vì nhà cô còn có Phi Ưng mà. Kể cả bà Chu lại đây thì nó sẽ sủa một tiếng đánh động còn người lạ thì khỏi phải nói, đừng hòng bước được chân qua ngạnh cửa.
Chu Thanh Bách bước vào, trầm mặc nhìn vợ.
“Nhìn nửa ngày rồi còn muốn nhìn đến bao giờ?” Sự kiên nhẫn của Lâm Thanh Hoà thua xa Chu Thanh Bách. Mới bị anh nhìn có 5 phút Lâm Thanh Hoà đã chịu hết nổi rồi.
Chu Thanh Bách kéo cô vợ nhỏ lại ôm vào lòng vì chỉ có như này anh mới yên tâm.
Anh bất an? Đúng!
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh có thể tưởng tượng ra đời trước chắc chắn cô là một cô gái vô cùng ưu tú.
Một cô gái ưu tú liệu có bằng lòng ở lại bên cạnh anh suốt đời không?
Anh đã từng hứa sẵn sàng cho cô tất cả mọi thứ anh có nhưng trên thực tế anh chẳng có gì trong tay cả, biết lấy cái gì ra để cho cô đây?!