Đại Oa nghiêm mặt như người lớn, nói chắc như đinh đóng cột: “Đúng vậy, cha đừng có nguỵ biện nữa. Chính tai con nghe thấy, lần trước cũng vậy.”
Tam Oa vội vội vàng vàng bò xuống giường đất, lũn cũn chạy lại túm lấy chân Chu Thanh Bách, mím môi dùng sức đấm vài cái. Sau đó quay qua phía Thanh Hoà nói: “Mẹ, con đánh, đừng nóng giận.”
Lâm Thanh Hoà nãy giờ ngồi một góc ngượng chín cả mặt, nhưng nhìn thấy ba thằng con trai đang cố gắng che chở bảo vệ mình thì lại dâng lên một loại cảm giác gọi là chua xót, sau đó là cảm động.
Cô tiến tới bế Tam Oa lên, tiện thể hung hăng lườm Chu Thanh Bách một cái.
Cuối cùng anh đã hiểu ra chuyện gì, cảm thấy rất buồn cười.
Đúng là không lâu trước đây, có một đêm Đại Oa đang ngủ thì tỉnh dậy giữa chừng, cứ tưởng nhóc con đã quên rồi chứ ai dè vẫn còn nhớ.
Tối qua lại bị nó nghe lén lần nữa.
Lâm Thanh Hoà lừ mắt cấm anh lên tiếng, rồi quay qua giải thích với Đại Oa, Nhị Oa, còn có cả Tam Oa đang ẵm trên tay: “Cha các con không đánh mẹ.”
Đại Oa tất nhiên không tin: “Làm sao có thể, con chắc chắn không nghe nhầm.”
Nó còn nhớ như in lúc ấy mình rất muốn tỉnh dậy giúp mẹ nhưng lực bất tòng tâm, cái mắt không nghe lời, chân tay cũng không nghe lời, tóm lại là buồn ngủ quá dậy không nổi.
Thằng nhóc Nhị Oa hừng hực khí thế chiến đấu: “Mẹ đừng giúp cha che dấu nữa. Chúng con nhất định không tha thứ cho hành vi phạm tội của cha!”
“Đánh lại.” Nhóc Tam Oa ở trong lòng mẹ nhưng vẫn cố ngóc cái đầu ra, dứ dứ nắm đấm về phía cha cảnh cáo.
Lâm Thanh Hoà có chút đau đầu: “Mẹ nói thật, không phải cha đánh mẹ mà là mẹ ngủ mơ thấy ác mộng sợ quá hét lên nên chẳng may đánh thức Đại Oa. Còn hai đứa con ấy hả, ngủ như hai con heo chẳng biết cái gì. Cuối cùng chỉ có cha tỉnh giấc an ủi cho mẹ bớt sợ.”
Mẹ giải thích nghe cũng hợp lý. Đại Oa gật gù. Nhị Oa vẫn chưa buông tha: “Ác mộng là cái gì?” Nó vừa ngủ một cái là trời đã sáng, trừ bỏ nửa đêm mơ màng dậy đi tiểu một lần thì chẳng mộng mị cái gì hết.
Đại Oa giải thích cho em trai: “Ác mộng chính là ngủ mơ thấy những chuyện đáng sợ.”
Nhị Oa rối rắm: “Anh gặp ác mộng rồi hả?”
Đại Oa: “Có, anh mơ thấy em ăn trộm móng heo của anh mang qua nhà Sắt Thép. Anh nổi điên lên đá nó xuống nước sau đó giật mình tỉnh giấc.”
Nhị Oa trợn lớn cặp mắt: “Thế nó có chết đuối không?”
Lâm Thanh Hoà: “Cái miệng ăn mắm ăn muối, đầu năm đầu tháng kiêng kị nói bậy bạ.”
Cuối cùng sự việc đã được làm sáng tỏ, cha không đánh mẹ, mà là mẹ gặp ác mộng, cha an ủi mẹ thôi.
Lâm Thanh Hoà cảnh cáo hai cái loa phóng thanh Đại Oa và Nhị Oa: “Việc này rất tế nhị, hai con không được mang ra ngoài nói lung tung, nghe chưa? Nếu để mẹ nghe được nửa câu thôi….thì từ đó về sau xoá sổ đồ ăn vặt. Một lời đã định, nói được làm được!” Đại Oa, Nhị Oa sảng khoái đồng ý. Còn mồm năm miệng mười hứa hẹn, nói mẹ yên tâm thế nọ, tin tưởng chúng con thế kia.
Lâm Thanh Hòa: “Xét thấy biểu hiện của các con rất tốt, mẹ khen thưởng ba anh em mỗi đứa một bộ quần áo mới.”
Đại Oa cười ngả ngớn: “hắc hắc, mẹeee, đây là mẹ đang hối lộ trẻ con hả?”
Lâm Thanh Hoà vừa tức vừa buồn cười, thằng nhóc thối này học ở đâu được hai từ “hối lộ” không biết nữa.
Chuyện “ác mộng” cứ thế được đè xuống.
Thừa dịp bọn nhỏ chạy ra ngoài chơi, Lâm Thanh Hoà lập tức cảnh cáo ông chồng: “Lần sau mà còn như thế nữa, em cho anh ngủ một mình!”
Chu Thanh Bách ăn ngay nói thật: “Em cũng thích còn gì.” Lúc ôm anh cô ôm rất chặt, lại còn nhiệt tình phối hợp, anh tưởng mình sắp bị cô ép khô rồi ấy chứ.
Lâm Thanh Hoà mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu: “Sau này đừng hòng.”
Chu Thanh Bách nhìn chỗ vải trong tay cô nói: “Em may cho em và bọn nhỏ là được, anh có rồi.”
Lâm Thanh Hoà: “Có rồi thì cũng phải may thêm một bộ thay đổi chứ.”
Bởi vì buôn bán thịt heo kiếm chác cũng được nên cô không muốn sinh hoạt gia đình kham khổ quá.
Số tiền mỗi tháng cô thu vào còn nhiều hơn lương tháng của một công nhân có thâm niên như Tô Đại Lâm. Giá thịt heo ở chợ đen rất cao, mỗi cân chênh hẳn hai hào.
Hơn nữa cô đang tính mở rộng mặt hàng. Có thể bắt đầu từ năm nay, mỗi đợt đại đội phân lương cô sẽ bỏ tiền mua lương thực rồi mang lên chợ đen bán kiếm tiền chênh lệch. Tính toán một chút thì khoản thu nhập này tương đối khả quan, một lần ra tay có thể bằng hai, ba tháng tiền lương công nhân.
Nắm không gian riêng trong tay là một lợi thế cực kỳ lớn, vì thế công việc kinh doanh của cô thực sự rất thuận buồm xuôi gió.
Lâm Thanh Hoà mang vải sang Chu gia mượn máy may, tiện thể nói qua với chị ba Chu về chuyện Chu Hiểu Mai tính toán mang con về nhờ bà Chu trông giúp.
Lâm Thanh Hoà: “Hiểu Mai bảo tới lúc chị ba ở cữ, cô út sẽ gửi đồ bổ về cho chị bồi dưỡng cơ thể. Khi nào em bé nhà cô út về đây nhờ chị hỗ trợ cho bé bú ké.”
Chị ba Chu tất nhiên đồng ý ngay lại còn rất lấy làm vui lòng, nhưng chợt nhớ ra gì đó chị vội “xuỵt” một tiếng rồi thì thầm: “Thế phía bên chị hai thì thế nào?”
Lâm Thanh Hoà nghệt mặt: “Có liên quan?”
Cô vẫn chưa biết chị hai cũng mang thai. Tháng giêng trời vẫn còn lạnh nên thường ngày cô toàn quanh quẩn trong nhà, nhiều lắm là sang nhà thím Trần cách vách nói dăm ba câu hoặc đi dạo tới chỗ anh em Chu Đông, Chu Tây. Còn Chu gia có bà chị hai nên cô rất hạn chế qua đây.
Thấy thím tư không biết chuyện, chị ba Chu bèn kể lại.
Lâm Thanh Hoá khoé miệng giật giật, cứng họng luôn, sao nhà nhà mang thai, người người mang thai thế này?!
Lâm Thanh Hoà: “Chị ta là chị ta, chị là chị, lúc cô út xuất giá chị ta không bỏ ra bất cứ cái gì dù là một hạt đậu phộng, chị nghĩ cô út sẽ mang việc này giao cho chị ta chắc. Thế còn chị, chị thấy việc em nói thế nào?”
Chị ba Chu liền cười: “Lần sau thím đi huyện thành thì chuyển lời giúp tới cô út nói là chị đồng ý.”
Không thể vì một bà chị dâu hai mà làm ảnh hưởng tình cảm với cô em chồng. Hơn nữa cô với chị hai cũng chỉ bằng mặt thôi chứ xét về tình cảm này kia thì hoàn toàn không có. Ngu gì vì một người như thế mà bỏ qua cơ hội có một không hai này?
Còn nhớ lúc cô sinh đứa con gái đầu lòng, Chu Ngũ Ni, bà chị hai trong tối ngoài sáng chèn ép đủ mọi mặt, chỉ trỏ chế giễu cô không biết sinh con trai.
Vì thế quan hệ chị em dâu tình cảm thì thiếu nhưng oán khí có thừa.
Tuy nhiên đều chung sống dưới một mái nhà cho nên có một số việc nhẫn nhịn được trước nay cô vẫn cố cho qua. Thế nhưng lần này đề nghị của cô út quá tốt, cô không thể bỏ qua.
Lâm Thanh Hoà cũng cười đồng ý.
Chị ba Chu hỏi: “Đại Oa học hành thế nào?”
Lâm Thanh Hoà: “Cũng không tệ lắm, mỗi bài kiểm tra đều đạt một trăm điểm. Nó tự học hết chương trình lớp hai rồi, đang nháo loạn đòi nhảy thẳng lên lớp ba.”
Chị ba Chu giật mình: “Nhỏ xíu thế mà học lớp ba? Có sợ bị bạn bè trong lớp bắt nạt không?”
Lâm Thanh Hoà cười ha hả: “Nó không bắt nạt người ta là em cảm tạ trời đất lắm rồi.”
Đại Oa không phải dạng thấp bé, thì cũng đúng thôi gen bố gen mẹ đều cao mà. Chu Thanh Bách cao hơn 1m85, cô cũng tầm 1m6-1m7. Vì thế năm nay Đại Oa mới lên bảy nhưng đã cao ngang với đứa chín tuổi, hơn nữa sức lực cũng khá khoẻ, đánh đấm suốt ngày nhưng tuyệt nhiên nó chưa bao giờ là đứa ăn thua thiệt.