"Này, ngươi làm sao đó!?" Thác Bảo Bình lớn tiếng hỏi, bắt lấy hai cánh tay đang gãi cổ bản thân tới đỏ bừng như sắp tróc da của Tư Đồ Song Tử.
"Ngứa... Ngứa! Tránh ra!" Đại não Tư Đồ Song Tử gần như không còn suy nghĩ được gì, cơn ngứa này chi chích chi chích, không ngừng nhói lên như có ngàn mũi kim đâm xuống từng tấc da của hắn.
Tư Đồ Song Tử quát lên, muốn vùng khỏi Thác Bảo Bình. Thác Bảo Bình thấy hắn khó chịu tới rướm mồ hôi, có chút thất kinh, nhưng tay vẫn giữ chặt: "Ngươi vừa uống cái gì? Mau nói, ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Tư Đồ Song Tử hé miệng nửa ngày cũng chỉ nói được chữ ngứa, thần trí dường đã đóng băng tới nơi, hai mắt bắt đầu dại ra, hắn như dùng hết sức bình sinh quẫy đạp tránh khỏi xiềng xích của Thác Bảo Bình. Hắn thấy da hắn rất ngứa, rất nóng, như muốn bong lên.
Thác Nhân Mã ở một bên cũng cuống quýt, dậm chân với Lư Kim Ngưu thản nhiên ngồi một bên: "Ai da ngươi làm gì đó! Nhanh giúp ta đi tìm đại phu! Hắn sắp điên luôn rồi kìa."
Chân mày Lư Kim Ngưu khẽ động: "Thí chủ, làm sao bần tăng biết đại phu ở đâu mà tìm?"
Thác Nhân Mã vò đầu: "A! Ta cũng điên rồi! Tự nhiên đi kêu ngươi làm gì chứ!?"
"Nhị gia...a...a! Ta tới đây!"
Một giọng nói oanh liệt vọng tới, Thác Bảo Bình chỉ kịp ngẩng đầu, một bóng đen đã lao thẳng từ cửa sổ vào, không kịp dừng lại trực tiếp ngã nhào vào người hắn và Tư Đồ Song Tử.
Bàn của bọn họ cũng bị đụng cho nghiêng ngả, cuối cùng lật hẳn qua một bên, thành công thu hút tất cả con mắt của những người ngồi trên tầng này.
Thác Nhân Mã đứng ngay cạnh, không bị đụng phải, muốn lên kéo bọn họ đứng dậy.
Khi nhìn rõ lại liền phát hiện đây là một cô nương dáng người nhỏ nhắn, thon gầy, giọng nói vừa nãy oang oang oanh liệt, còn gọi Nhị gia, Thác Nhân Mã liền chắc chắn cô nương này cũng ở trong đội áp tiêu với Nhị ca.
Đúng như Thác Nhân Mã đã nghĩ, cô nương vừa lao vào là Liên Liên đang chạy dáo dác tìm bọn họ.
Vừa rồi nàng bay vèo vèo bên ngoài, may mắn nhìn thấy bọn họ qua cửa sổ, gấp quá không kịp suy nghĩ nhào vào trong. Kết quả là bay thẳng vào thật.
Liên Liên vừa ôm cằm vừa kêu đau: "Ai u! Nhị gia, đau chết ta rồi!"
Thác Bảo Bình vẫn không rãnh phân tâm suy nghĩ xem tại sao Liên Liên lại tới đây, chăm chú vào Tư Đồ Song Tử vì bị hắn kiềm chế nên ngứa run bần bật không thôi.
Liên Liên vỗ đầu: "Á! Nhị gia, thuốc giải thuốc giải đây!"
Thác Bảo Bình nghe hai từ thuốc giải liền ngẩng đầu, giật lấy bọc giấy Liên Liên đưa tới trước mặt, xé giấy gói, cạy miệng Tư Đồ Song Tử ra, đổ hết bột thuốc vào.
Hắn vừa định giơ tay lấy nước, lại có một bầu rượu đưa vào tay hắn, cùng với đó là tiếng Thác Nhân Mã ngắn gọn giải thích: "Là nước sông, không phải rượu."
Cho Tư Đồ Song Tử uống nước rồi, Thác Bảo Bình liền nín thở chờ phản ứng, nào ngờ nhìn thấy hai mắt hắn trở nên mơ hồ, cuối cùng nhắm mắt, tay chân buông thõng, đầu nghiêng sang một bên.
"Hít!"
"Hít!"
"Hít!"
Ba tiếng hít khí đồng loạt vang lên, Lư Kim Ngưu bất đắc dĩ nhìn ba người như bị chấn kinh trợn tròn mắt ở kia.
Hai mắt Liên Liên suýt chút nữa lồi ra ngoài, xách vạt áo Tư Đồ Song Tử liều mạng lắc: "Á á á á á á."
Thác Nhân Mã càng không biết phải làm gì, tóm lấy tăng y của Lư Kim Ngưu kéo lấy kéo để: "Á á á á á á."
Thác Bảo Bình há to miệng, "Bốp" một tiếng vang dội, tát cho mặt Tư Đồ Song Tử nghiêng qua bên kia: "Này! Ngươi đừng hù ta!!! Song Tử! Song Tử!"
Lư Kim Ngưu: "..."
Lư Kim Ngưu nhẹ ơi là nhẹ thở dài một tiếng, tiến đến bắt mạch cho Tư Đồ Song Tử, qua mấy giây rồi nói: "Hắn không sao, có lẽ trong thuốc giải có lẫn cả mê dược."
"..."
Cuối cùng tiếng ré thất thanh cũng biến mất, Lư Kim Ngưu hài lòng gật đầu.
Thác Nhân Mã cầm vạt áo của Lư Kim Ngưu trên tay, thất hồn bạt vía tự nhiên chấm chấm mồ hôi: "Đứng tim ta rồi, ta cứ tưởng hắn ngẽo luôn rồi cơ."
Lư Kim Ngưu: "..."
Thác Bảo Bình cũng định thần lại, quay phắt sang Liên Liên: "Liên Liên, đây là chuyện gì!?"
Liên Liên rớm nước mắt long lanh nhìn hắn: "Nhị gia, ta tốt bụng cho thiếu hiệp đây gói thuốc trị say thuyền, ai ngờ nó không phải thuốc trị say mà là độc ngứa. Tâm hồn tiểu cô nương như ta hồn nhiên trong sáng, tốt bụng hào hiệp, nào biết lại..."
"Được rồi được rồi!" Thác Bảo Bình đau đầu, thầm nói cũng đều tại mình, không để mắt tới hắn.
Liên Liên thấy Nhị gia không trách phạt, liền thôi diễn trò, vội lấy công chuộc tội: "Nhị gia, lão Yên đã thuê khách điếm rồi, chúng ta về đó cho thiếu hiệp nằm xuống trước được không? Lão Yên cũng ở đó nữa, hắn là người đưa ta thuốc giải, để hắn coi thử tình hình của thiếu hiệp, gia thấy thế nào?"
Thác Bảo Bình gật đầu, lập tức ôm người lên, hắn vừa định bước đi thì chợt khựng lại, như nhớ ra gì đó liếc mắt nhìn Thác Nhân Mã.
Thác Nhân Mã biết thân biết phận: "Nhị ca đừng lo, chỗ ngủ ta tự lo liệu được, huynh nhanh đi xem hắn thế nào đi."
Thác Bảo Bình lắc đầu: "Không, đệ đi cùng ta."
Thác Nhân Mã há miệng, chỉ mình: "Nhưng ta..."
Còn chưa nói hết câu Thác Bảo Bình đã đi thẳng không quay đầu lại, tỏ ý không cho phép cự tuyệt.
Thác Nhân Mã khó hiểu trong lòng, trên cơ bản, hắn muốn đi đâu, đi bao lâu, đi như thế nào, không ai có thể cấm cản nữa, Thác Nhân Mã là nam nhân, không phải tiểu hài tử cần người chăm sóc kè kè bên cạnh.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lon ton theo đuôi Thác Bảo Bình, bởi hắn biết Nhị ca sẽ không làm chuyện thừa thải. Nói chi bình thường chắc chắn Nhị ca sẽ không quản hắn nhiều như vậy, hôm nay đột nhiên nghiêm túc, có lẽ thật sự có chuyện gì đó.
Cứ như vậy, bốn người tỉnh táo một người ngất xỉu rời khỏi tửu điếm, bỏ qua hình ảnh Liên Liên cuống quýt bồi thường bàn ghế bị đạp hỏng cho lão bản.
Chờ Yên Cung xác nhận Tư Đồ Song Tử không còn gì đáng quan ngại nữa, Thác Bảo Bình mới thở phào một hơi, vén kỹ chăn cho hắn.
Yên Cung đứng một bên, như suy tư nhìn chằm chằm Tư Đồ Song Tử.
Thác Bảo Bình phát hiện hắn bất thường: "Làm sao?"
Yên Cung chần chừ nhìn Thác Bảo Bình, uốn lưỡi bảy lần: "Nhị gia, ngươi đừng nói định lo lắng cho người này nữa chứ?"
Thác Bảo Bình nhướng mày, nhìn hắn không nói. Yên Cung chầm chậm mở miệng: "Ta biết ngươi "nhặt" hắn là có lý do, nhưng ta thiện chí khuyên ngươi, ngươi còn chưa biết con người hắn ra sao, đừng để bị lừa như mấy tên ngươi nhặt về trước đây, rặt một lũ không biết ân nghĩa, lành lặn khỏe mạnh liền bỏ đi!"
"Ngươi..." Thác Bảo Bình bất đắc dĩ nhìn Yên Cung, quay mặt đi: "Thứ lỗi làm uổng phí lòng tốt của ngươi, nhưng con người ta không thể như vậy... Huống hồ ngươi không thể đánh đồng như thế được, hắn là hắn, bọn họ là bọn họ. Còn nữa, giúp họ là quyết định của ta, việc họ có báo ân hay không... Từ đầu ta đã không quan tâm."
Qua một hồi lâu yên tĩnh, Yên Cung trầm mặc thở dài, quay lưng rời đi.
Sau khi hắn đi không bao lâu, Thác Nhân Mã liền hé cửa, ló đầu vào.
Thác Nhân Mã nhìn Thác Bảo Bình đi đi lại lại, nghiêng đầu, rón rén lách người vào, đặt khay đồ ăn lên bàn rồi thong thả tới gần Thác Bảo Bình khoác vai hắn.
Thác Bảo Bình hồi thần, quay mặt sang liền thấy ánh mắt dò hỏi của Thác Nhân Mã, cười hì hì xoa đầu hắn, ý nói không có gì.
Thác Nhân Mã nhìn Tư Đồ Song Tử, nhưng mở miệng lại nói tới chuyện khác: "Ca, huynh giữ ta lại làm gì?"
Thác Bảo Bình nghe hắn hỏi cũng lên tinh thần, nhớ lại bản thân còn chuyện muốn nói với hắn, kéo hắn ngồi xuống bàn.
"Ngươi thành thật nói ta biết, tên hoà thượng kia ngươi quen biết thế nào?"
Thác Nhân Mã nghe hắn hỏi tới hòa thượng ngốc liền càng khó hiểu, vừa trả lời vừa thuận tay châm trà cho hắn: "Ta gặp trên đường chứ sao? Chính là kiểu đụng vào một cái, sau đó tự nhiên đi chung một đoạn đường thôi." Hắn lượt bỏ những đoạn râu ria ở giữa: "Nhị ca, hắn có chuyện gì sao?"
Thác Bảo Bình nhún vai: "Ta không cảm nhận được khí tức của hai thuộc hạ do Tiểu Dương phân phó nữa."
Thác Nhân Mã ngơ ngác: "A? Là mấy người Tam ca để lại bảo vệ bọn ta đúng không?"
"Ừm, không biết có chuyện gì, nói chung bọn họ không theo chân ngươi nữa. Nên ta nghĩ là do tên hòa thượng kia."
Thác Nhân Mã gãi đầu, trên đường hắn đều không tách hòa thượng thối nửa bước, nếu hòa thượng có làm gì thì hắn phải là người phát hiện đầu tiên mới đúng: "Không thể nào... Ca, bọn họ sẽ không sao chứ?"
Thác Bảo Bình lắc đầu: "Ta không biết được."
Thác Nhân Mã cau mày, cố gắng vặn óc ra suy nghĩ xem có gì khác lạ hay không, vừa nghĩ hắn vừa thuần thục nhét đũa vào tay Thác Bảo Bình: "Chúng ta ăn cơm trước đã, để đệ nghĩ kỹ lại xem..."
Thác Bảo Bình gật đầu, đúng là hắn định đi uống rượu, sau đó thuận tiện tìm đồ lót bụng, nhưng chuyện vừa nãy xảy ra làm cho hắn không uống được giọt rượu nào, trời cũng khuya luôn.
Thác Nhân Mã nhai nhai nhai, gắp cái đùi vào chén Thác Bảo Bình.
Thác Bảo Bình còn chưa gặm xong lại tới một đũa đậu hũ.
Sau đó là một gắp đầy thịt.
Thác Nhân Mã húp canh, tiện tay múc chén canh cho Thác Bảo Bình.
Thác Bảo Bình bất đắc dĩ nhận chén canh, có chút buồn cười.
Hồi còn nhỏ, Thác Bảo Bình với Thác Bạch Dương luôn không chịu ngồi yên ăn cơm, chỉ chăm chăm muốn luyện võ, Thác Thiên Yết liền nghĩ ra cách trị họ, mỗi lần lên bàn cơm, tụi đệ đệ đều sẽ liên tục thay phiên gắp đồ ăn vào chén bọn hắn, hai người đúng là không nỡ bỏ đồ ăn đệ đệ ngoan gắp cho, chỉ cần họ nhấc đít lên cao một chút ba đứa nhỏ sẽ bĩu môi xị mặt nhìn họ, đáng thương vô cùng, nên dù gấp tới run chân nhưng vẫn ngồi ăn cho hết mới chạy. Cuối cùng luyện ra cái thói quen có chút kỳ lạ.
"A!" Thác Nhân Mã hét lớn, vẻ mặt như có phát hiện to lớn.
Thác Bảo Bình giật mình xém sặc, nhìn Thác Nhân Mã mở to mắt, miệng vẫn không ngừng nhai bên cạnh, trông cái gò má mềm mềm động động dễ thương vô kể, Thác Bảo Bình bật cười: "Làm sao vậy?"
"Đệ nhớ rồi, hòa thượng ngốc có từng nói, trước nhà của chúng ta có rất nhiều người, bọn ta vốn cầm lộn túi của nhau, hắn đi theo ta về nhà muốn trả, nhưng vì xung quanh có nhiều người nên hắn cảnh giác dừng bước, làm lỡ cơ hội trực tiếp trả đồ cho ta."
Thác Bảo Bình cau mày, thầm nghĩ sao có thể nhiều người? Còn ở trước cửa nhà?
"Đệ còn cãi với hắn không có ai cả, nhưng hắn có vẻ chắc chắn lắm." Thác Nhân Mã gãi đầu, ôm chén cơm lên, gắp cho Thác Bảo Bình cái đùi nữa, chạy ra cửa: "Đệ đi kiếm hắn! Hỏi trực tiếp là được."
"Này! Cẩn thận bậc cửa!" Thác Bảo Bình vừa nói xong, Thác Nhân Mã đã xém té nhào, lúng túng cười ngu với hắn rồi chạy.
Thác Bảo Bình có chút hoang mang, bây giờ hình như không còn sớm lắm...
Còn chưa nghĩ xong đã thấy Thác Nhân Mã chạy ngược về, đặt chén cơm xuống, còn cầm theo chén mới gắp đồ ăn, vừa gắp vừa cười gian: "Ta cần cái lý do chính đáng chút, có đồ ăn chắc hắn sẽ không cáu kỉnh vì bị phá đâu."
Khóe miệng Thác Bảo Bình giật giật: "Không... Nên lắm đi?"
Thác Nhân Mã xua tay: "Huynh yên tâm, hắn không phiền đâu, ờm... Chắc có thấy phiền một chút." Tay cầm đũa lại liến thoắng liến thoắng: "Vậy ta lấy nhiều đồ ăn cho hắn chút."
Thác Bảo Bình lặng lẽ gắp tiếp hắn.
Sau đó, Thác Bảo Bình không biết nói gì nhìn Lư Kim Ngưu một tay cầm chén cơm trên tay, một tay bị Thác Nhân Mã kéo tới, tăng y trên người còn chưa buộc dây cẩn thận, có lẽ là đang mặc y phục thì bị tiểu đệ không hiểu chuyện gấp gáp kéo đi.
Thật sự chịu đến? Thác Bảo Bình cũng ngạc nhiên.
Mặt hắn sao? Thì đương nhiên là đen rồi, còn có biểu cảm gì khác sao?
Thác Bảo Bình ngượng ngùng ký đầu Thác Nhân Mã, quay sang Lư Kim Ngưu cười làm hòa: "Thật xin lỗi, làm phiền ngươi giữa đêm khuya."
Lư Kim Ngưu cứ như đã bất lực, chấp nhận hiện thực cầm đũa ăn cơm. Hắn cũng chưa ăn gì.
Thác Nhân Mã le lưỡi nhìn Thác Bảo Bình – Đệ đã nói không sao mà.
Thác Bảo Bình nháy nháy mắt – Lợi hại.
Thác Nhân Mã hưng trí bừng bừng cầm đũa ăn cơm...
Ơ kìa? Đũa của hắn đâu?
Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đường nhìn dừng trên đôi đũa Lư Kim Ngưu đang cầm, hắn còn vừa bỏ một miếng đậu hủ vào miệng...
Hình như...
Thôi bỏ đi...
Lư Kim Ngưu dừng tay, không biết nói gì với Thác Nhân Mã đang lom lom nhìn mình như thứ kỳ lạ gì đó.
Quay sang nhìn Thác Bảo Bình tìm lời giải đáp, Thác Bảo Bình ho khan một tiếng: "Ừm, làm phiền ngươi, ta có chút chuyện muốn hỏi."
Lư Kim Ngưu nghiêm túc nghe, đặt đũa xuống, mắt Thác Nhân Mã không nhịn được lia theo đôi đũa.
Thác Bảo Bình cũng nhớ lại chuyện cần hỏi: "Tiểu Mã nói ngươi phát hiện có rất nhiều người trước cửa nhà bọn ta, có thể nói rõ ràng hơn không?"
Lư Kim Ngưu trầm mặc hồi tưởng, chầm chậm nói: "Khoảng mười mấy người, ở trước cửa, ban đầu ta nghĩ là người canh cửa của nhà các ngươi. Sau đó khi ta đi vào thì bọn họ không có động tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm một chút rồi thôi. Bọn họ đều ẩn nấp kỹ càng, nhưng khí tức vẫn còn."
Thác Bảo Bình cẩn thận nghiền ngẫm: "Cảm tạ."
... Từ từ, hắn vừa nói hắn vào nhà bọn họ đúng không?
"Ngươi vào nhà bọn ta làm gì?"
"... Ta trả đồ." Lư Kim Ngưu cảm giác hình như mình cần giải thích thêm một chút, dừng lại mấy giây rồi khô khan nói tiếp: "Ta với đệ đệ ngươi cầm lộn đồ của nhau."
Sau đó hài lòng với biểu hiện của bản thân, hôm nay hắn nói thật nhiều, gật gật đầu tiếp tục thành thật ăn cơm.
Thác Nhân Mã nhìn đôi đũa lại lần nữa được cầm lên, được rồi, hắn tự đi lấy đôi mới vậy, sau khi có đũa trên tay rồi tiếp tục lùa đồ ăn vào chén Thác Bảo Bình.
Cả ba cứ kỳ lạ nhưng rất tự nhiên cùng nhau ngồi ăn bữa cơm. Sau đó ai về phòng người nấy.
Thác Bảo Bình ở lại phòng cùng Tư Đồ Song Tử, tiện để trông coi hắn. Trước khi ngủ, hắn viết một phong thư để chim bồ câu gửi về nhà. Ở đây vẫn cách kinh thành không quá xa, đường chim bay sẽ nhanh hơn, mong là sớm nhận được thư hồi đáp.
Đúng lúc, có tiếng gõ cửa, tiểu nhị cùng tạp vụ bê thùng nước tiến vào, phía sau còn có một thau nước nhỏ vắt sẵn cái khăn mới, Thác Bảo Bình nhận thùng nước nhỏ, đặt xuống cạnh giường Tư Đồ Song Tử. Khách khí cảm tạ tiểu nhị rồi cho họ rời đi.
Bản thân thì đi ra sau màn, tắm rửa một trận.
Đến lúc đi ra, Thác Bảo Bình đơn giản khoác hờ lý y, trên mái tóc đen nhánh còn tích trữ mấy giọt nước nặng trịu tích tách rơi xuống sàn, có giọt trượt xuống men theo đường cong lưu sướng của cơ thể. Lồng ngực rộng rãi lộ ra một mảng, hệt như khí lạnh đêm nay không hề liên quan tới hắn, rõ ràng mát mẻ nhưng lại làm người nóng ran.
Thác Bảo Bình đến bên giường Tư Đồ Song Tử, nghiêng đầu thăm dò tình hình của hắn, duỗi tay bắt đầu xả y phục của Tư Đồ Song Tử.
Yên Cung đã dặn hắn, tối nay Tư Đồ Song Tử sẽ thoát mồ hôi rất nhiều, cần phải luôn túc trực lau người cho hắn. Cho nên lúc kêu nước tắm Thác Bảo Bình mới gọi cả một thùng nước nhỏ.
Tay chân Thác Bảo Bình rất nhanh, dù Tư Đồ Song Tử bất động vẫn không mấy trở ngại tới việc hắn cởi trần người nằm trên giường, chỉ chừa lại cho hắn cái quần. Thác Bảo Bình cẩn thận đỡ nửa người Tư Đồ Song Tử dậy, để thân trên của hắn tựa vào lòng mình, cầm y phục đã hơi ẩm ướt của hắn vứt qua một bên.
Hai thân thể vừa tiếp xúc, Thác Bảo Bình liền cảm nhận được mồ hôi lấm tấm trên người Tư Đồ Song Tử. Hắn nương theo ánh trăng mờ ảo bị che lấp sau mây đen, cẩn thận lau người cho Tư Đồ Song Tử, động tác chậm rãi thận trọng như sợ làm đau người trong lòng ngực, dù hắn biết người nọ cũng không mỏng manh đến mức ấy.
Tay hắn cần khăn, lướt qua từng thớ thịt săn chắc của Tư Đồ Song Tử, cũng như những vết sẹo không biết nên nói là lớn hay nhỏ, in hằn không phai trên cơ thể Tư Đồ Song Tử. Thác Bảo Bình cau mày, chúng nó quá chằng chịt, một gang tay gặp một cái sẹo lớn nhỏ, cho dù là người du hành giang hồ như hắn cũng không có nhiều viết thương cỡ này. Chúng ỷ vào làn da trắng sáng của Tư Đồ Song Tử, nổi bật khoe khoang làm người cay mắt.
Thác Bảo Bình không nhịn được đau lòng, bởi hắn từng cơ cực, các huynh các đệ của hắn cũng từng chịu khổ, hắn biết nỗi đau do đao kiếm đòn roi gậy gọc gây ra, nhưng cũng chưa ai trong huynh đệ bọn họ có những vết sẹo đáng sợ thế này. Rốt cuộc Tư Đồ Song Tử đã làm gì mà phải chịu đựng những vết thương này?
Lòng Thác Bảo Bình chua sót, chua sót cho những gì hắn đã phải trải qua, không nhịn được nhẹ nhàng sờ vào làn da lạnh lẽo của Tư Đồ Song Tử. Ngón tay thô ráp của hắn trượt như bút vẽ, họa lên những tỳ vết loang lỗ của bức tranh đã hư hỏng không thể cứu lại, đau lòng, tiếc than cho một bức tranh vốn phải đẹp đẽ tỏa sáng.
Người trong lòng hơi cựa quậy, Tư Đồ Song Tử mê mang tỉnh lại, Thác Bảo Bình không tính quấy rầy hắn, cho nên không nói gì, chú tâm lau người cho hắn.
Tư Đồ Song Tử không biết hắn đang tỉnh hay mơ, hắn được bao bọc trong một hơi ấm nhè nhẹ, đầu hắn nặng trịch, rõ rành rành là ý thức không định cho hắn tỉnh lại. Hắn chỉ có thể hé mắt, mờ ảo nhìn tình hình trước mặt. Có người đang ôn nhu ôm hắn, nhẹ nhàng lau người cho hắn, từng nơi tay người nọ lướt qua, làn da chỗ ấy hệt như có đốm lửa, xua đi hơi lạnh trong không khí, sửi ấm cho hắn.
Chầm chậm, dịu dàng, đối đãi với hắn.
____
Ở một gian phòng khác, Lư Kim Ngưu đặt lưng lên giường, kéo chăn, chuẩn bị an ổn ngủ.
Nhưng trời không toại ý hắn, cửa phòng bị ai đó gõ vang, sau đó tiếng của tiểu nhị truyền vào: "Khách nhân, nước tắm chuẩn bị xong rồi."
Lư Kim Ngưu: "..."
Tiểu nhị như thường lệ, đẩy nhẹ cửa vào, không ngẩng đầu nhìn lung tung, cho người xách một cái thùng lớn vào phòng rồi đi ra.
Lư Kim Ngưu nhìn thùng nước đủ cho một nam tử trưởng thành ngồi vào, khoanh tay trầm mặc.
Sau chừng thời gian một con muỗi bay qua, Lư Kim Ngưu quyết định mặc kệ, quay người ngủ tiếp.
...
Thác Nhân Mã đứng sau bình phong thoát y phục, đi đường cả ngày người đâu đâu cũng là bụi bẩn, thật sự rất khó chịu.
Bình thường y phục của hắn cũng không kín kẽ gì cho cam, mấy động tác là đã cởi sạch còn duy độc cái quần.
"Két" cửa phòng hắn bị đẩy ra, Thác Nhân Mã nghĩ là tiểu nhị đem nước nóng lên, nên lớn tiếng nói: "Trong này trong này, các ngươi khiêng thẳng vào đây."
Hắn đứng chờ hồi lâu lại không nghe động tĩnh gì, hoài nghi đi ra nhìn: "Chuyện gì vậy? Nhanh..."
Thác Nhân Mã cứng đờ nhìn Lư Kim Ngưu nâng thùng đi đến ngay trước mặt, cả hai cùng sững sốt vài giây.
Sau đó Lư Kim Ngưu bình tĩnh quay mặt đi: "A di đà phật, thí chủ, nên mặc y phục vào."
Thác Nhân Mã nhướng mày, lia mắt nhìn Lư Kim Ngưu nâng cả thùng nước lớn nhẹ như không: "A? Sao người đưa nước tới lại biến thành ngươi rồi?"
"Tiểu nhị đưa nhầm phòng, phòng phía bên trái không có người thuê, nên ta bưng thùng qua cho ngươi."
Thác Nhân Mã gật gật đầu, không kiêng dè đi tới tiếp hắn một tay: "Cảm tạ, để trong này là được rồi."
Lư Kim Ngưu nhíu mày, không dám nhìn thẳng, kiên trì nhắc nhở hắn: "Y phục."
Cả thân trên của Thác Nhân Mã không có lấy mảnh vải, đường nét lưu sướng bao gọn những cơ bắp gọn gàng đẹp đẽ, bốn khối cơ bụng chỉnh tề, da thịt trắng mịn như ngọn minh đăng giữa đêm, thật sự khiến người ta khó lòng dời mắt.
Cảm giác, sờ lên rất mịn màng.
Thác Nhân Mã cúi đầu nhìn mình, lại nhìn hòa thượng ngốc trước mặt, đột nhiên nổi lên ý xấu, khoanh tay đắc ý đi tới trước tầm mắt của Lư Kim Ngưu. Quan sát chân mày Lư Kim Ngưu nhăn ngày càng chặt.
Thác Nhân Mã hệt như con hồ ly câu khóe môi, một tay vuốt ve náo loạn trước người Lư Kim Ngưu: "Ai da nhìn nha, đều là nam nhân ngươi ngại cái gì?"
Thác Nhân Mã ỷ tay hòa thượng bất tiện, áp sát hắn càng gần.
Đêm hôm khuya khoắt, gương mặt Thác Nhân Mã không khác gì yêu nghiệt lượn lờ trước mặt, hắn tinh tường nhìn thấy trán Lư Kim Ngưu nổi gân xanh, tuy vậy ngoài mặt vẫn làm như không có gì, muốn nhắc nhở hắn mặc y phục lần nữa.
"Thí chủ..."
Thác Nhân Mã chưa buông tha hắn: "Ta cũng đâu phải quái thai chứ, bộ khó coi lắm sao? Ngươi nhìn một cái đi."
Bàn tay Thác Nhân Mã chuyển lên xương quai xanh của bản thân, thấy đường nhìn của Lư Kim Ngưu đã bị bàn tay mình thu hút, liếm môi một cái, ngón tay thon dài chậm rãi lướt từ từ xuống cơ ngực trắng nõn, tới rốn, rồi lại đi xuống, không có ý định dừng lại, đè lên lưng quần, nắm chặt, phát lực như muốn kéo xuống.
Lư Kim Ngưu trực tiếp nhắm mắt: "..."
"Phụt... Ha ha ha!" Thác Nhân Mã ôm bụng bật cười, thầm nói hòa thượng đúng là thành thật quá đi mất, không đùa dai nữa, tách ra một khoảng vừa đúng với Lư Kim Ngưu: "Hòa thượng ngốc, ngươi giúp người giúp cho trót, đặt thùng ra sau bình phong cho ta với."
Lư Kim Ngưu nhìn Thác Nhân Mã ung dung xoay người đi, mái tóc dài đen nhánh xỏa tung đung đưa tô điểm cho bóng lưng không chút tỳ vết, cuối cùng phấp phới sau bình phòng rồi biến mất.
Hắn trước giờ lãnh đạm với thói đời, ở cùng ai hay tiếp xúc với ai cũng đều có phản ứng rất nhạt nhẽo. Đương nhiên cũng rất ít người đi chủ động trêu chọc hắn như Thác Nhân Mã, nhưng đơn thuần là đùa giỡn hắn khuyết thiếu cảm xúc, thấy hắn thật sự phản ứng như một tên khuyết thiếu cảm xúc liền chán ghét không đùa nữa. còn loại "đùa giỡn" như Thác Nhân Mã hay làm, trước nay chưa ai làm với Lư Kim Ngưu, Thác Nhân Mã còn không vì phản ứng trì độn của hắn mà nhàm chán từ bỏ, ngược lại hết lần này tới lần khác, được một nấc lại tiến một thước.
Khi gặp các tình huống như vậy, một là nhẹ nhàng đẩy người nọ ra, nếu người kia vẫn tiếp tục, hắn sẽ không tiếp tục nương tay, hắn tâm hướng phật, hắn không đụng người người cũng không được đụng hắn. Nói chung dù thế nào đi nữa, cũng chưa có một ai được hắn cho phép phe phẩy đuôi đắc ý nhảy nhót trước mặt hắn như Thác Nhân Mã.
Hành động Thác Nhân Mã làm với hắn là khác biệt, phản ứng của hắn với hành động kia cũng là khác biệt, hết thảy liên quan tới Thác Nhân Mã đối với Lư Kim Ngưu bây giờ đều thật sự rất lạ lẫm. Cho nên, dây thần kinh cảm xúc vốn đứt đoạn của hắn, gặp phải Thác Nhân Mã càng không cách nào phản ứng, thành ra dáng vẻ cứ như... Có chút... Dung túng.
__________
Hoàng cung.
Triệu Sư Tử ngồi trong đại điện phê tấu chương, bình đạm mở miệng hỏi thuộc hạ cầu kiến quỳ phía dưới: "Là ai mang Thác Thiên Yết về nhà?"
"Bẩm bệ hạ, một thương nhân, có chút công phu."
Triệu Sư Tử nghiền ngẫm, chuyện này hắn vốn định tự mình đi xem xét, cũng tìm hiểu xem tại sao hoàng đệ của mình lại dính dáng đến Đại ca Tiểu Xử, nhưng không ngờ tối nay lại bất ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghi ngờ, đương nhiên hắn muốn Thác Thiên Yết sẽ nhanh về được nhà, nhưng người trong phủ của hoàng đệ hắn đều là nuôi tốn cơm sao? Dễ dàng để tên thương nhân kia chạy thoát như vậy?
Triệu Cự Giải phòng ngừa phòng tới nghiêm ngặt, phòng tới thám tử của hắn đều không moi được tin gì, vậy mà để một tên lạ mặt vào ra như sân không người như vậy?
Bên trong hẳn phải có người phối hợp, Triệu Sư Tử tự có tính toán, phân phó người điều tra.
Có lẽ, đã tới lúc hắn cần đến thăm hoàng đệ của hắn một chuyến.
Đã rất lâu rồi Triệu Cự Giải không còn vào cung đàm đạo với hắn, Triệu Sư Tử nhớ trước đây, ít nhất một tháng huynh đệ bọn họ vẫn sẽ gặp mặt đối ẩm, không thì đi thăm Thái hậu, không thì bắn cung luận võ. Cho dù ít hay nhiều, hai huynh đệ vẫn trò chuyện cùng nhau, nhưng không biết từ bao giờ, Triệu Cự Giải không còn vào cung thăm hắn nữa, giữa bọn họ, đã xuất hiện một vài khúc mắc không tên, tới nỗi Triệu Cự Giải từ chối cho Triệu Sư Tử biết nguyên nhân.
Tay phê tấu chương của Triệu Sư Tử dừng trên không trung hồi lâu, hắn trầm ngâm nhìn chằm chằm tờ tấu chương, nhưng cũng như nhìn vào hư vô, chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Cho tới khi thái giám hô có Lê đại nhân cầu kiến.
Triệu Sư Tử bình thản cho mời Lê đại nhân, nhưng tay lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Lê đại nhân, tên gọi Lê Bác, sáu mươi tư, giữ chức vụ Thái Sư, dạy dỗ hoàng tộc đọc sách. Vốn kiến thức của Triệu Sư Tử, Triệu Cự Giải đều do một tay ông giáo dưỡng, hai người bọn họ luôn kính ông hai phần.
Lê đại nhân cung kính hành lễ, Triệu Sư Tử cũng rời khỏi long ỷ, đỡ hắn lên.
Lê Bác thanh liêm trung trực, ghét ác như thù, một lòng vì giang sơn xã tắc. Triệu Sư Tử kính hắn, đa số sự việc sẽ nghe lời góp ý của hắn, nhưng có một điều chính Triệu Sư Tử cũng đau đầu, đó là Lê Bác không vừa mắt Thác Xử Nữ.
Lê Bác luôn nhìn Thác Xử Nữ bằng nửa con mắt, lại ỷ Triệu Sư Tử cũng phải nể mặt hắn, nên chưa bao giờ chịu tiếp xúc với Thác Xử Nữ, có công vụ cũng đều là học trò của hắn đi đàm luận.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Triệu Sư Tử còn ngồi ở kia, cho dù là bất kỳ ai chán ghét hoặc có ý kiến với Thác Xử Nữ, gã đó đều phải ngậm miệng. Dù là một lời xỉa xói cũng không ai dám phát ra, Lê Bác có ghét thế nào thì cũng chỉ dám không gặp mặt, chưa từng mở lời chửi được Thác Xử Nữ nửa câu.
Triệu Sư Tử nhìn Lê Bác đầu tóc đã chuyển màu, nội tâm sớm biết mục đích của hắn, nhưng vẫn rất từ tốn hỏi: "Ái khanh đêm khuya cầu kiến, là có việc gì?"
Lê Bác vuốt râu, nhìn Triệu Sư Tử, trong mắt có nghiền ngẫm cũng có bất mãn, cuối cùng bất lực cuối đầu nhấp một ngụm trà: "Thần đây già yếu, sức mọn, sớm không giúp sức được bao nhiêu cho bệ hạ, làm sao gánh nổi hai chữ ái khanh, ngài vẫn là để dành cho người cần được nhận đi thôi."
Triệu Sư Tử cười cười, tay vẫn không ngừng mở tấu chương, nghe lời hắn sửa miệng: "Lê đại nhân có vấn đề gì cần gặp trẫm, nói nhanh đi thôi, trẫm cũng sắp phải nghỉ ngơi rồi."
"Hoàng thượng anh minh, Lê Bác thần bao đời trung với vua, yêu đất nước, tâm nguyện một đời của thần chỉ có một, mong bệ hạ có thể lập hậu sinh thái tử nối dõi, như vậy thần mới có thể nhắm..."
"Được rồi, nếu là vì chuyện này..." Triệu Sư Tử quả quyết cắt ngang, không có tâm trạng nghe hắn nói hết câu: "Ái khanh vẫn nên lui đi."
Lê Bác cau mày, hùng hồn công kích: "Hoàng thượng, ta biết người đã nghe lời này tới chán ngấy, nhưng ta vẫn phải nói! Người làm sao không nghĩ cho giang sơn xã tắc, sau này ngôi vị của ngài, phải truyền cho ai đây!? Lẽ nào người nỡ nhìn giang sơn của bản thân rơi vào tay người khác!? Vương gia nếu như đi trước ngài một bước thì hài tử của hắn càng có cơ hội lên ngôi không phải sao!?"
Triệu Sư Tử không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, tựa như không nghe gì. Lê Bác thật sự hết cách, gấp như ngồi trên đống lửa, hôm nay hắn cố tình tới, là vì nghe ngóng được họ Thác kia đã rời cung, cơ hội hiếm có, hắn còn không nắm bắt thì uổng cho ba đời làm quan nhà hắn, cho nên hôm nay dù có rơi đầu ở chỗ này, hắn cũng phải khuyên cho được hoàng thượng.
Lão đã nhịn họ Thác kia bao lâu nay, từ năm này qua năm nọ, thầm nói Hoàng thượng hẳn chỉ là đùa giỡn, nhưng thời gian trôi qua, hành động của Hoàng thượng như cái tát giáng vào mặt hắn, đau rát âm ỷ, hắn thật sự dồn nén quá lâu, lâu tới nghiến răng nghiến lợi, lâu tới họ Thác sắp thành cái gai trong mắt, sắp đem yêu nghiệp Thác Xử Nữ kia ra mắng cả trăm vạn lần trong lòng, cho nên hôm nay hắn đứng trước mặt Hoàng thượng, hắn nhân cơ hội ngàn năm có một mà đến. Lê Bác hắn càng không cam lòng nhẫn nhịn, khó mà không thốt ra lời nói tận đáy lòng, ngu muội lỡ lời.
"Người nghe thần đi được không, người không thể để tên... để họ Thác kia mê hoặc, hắn sao có thể sinh cho người hoàng tử, sao có thể gánh vác nội cung, một nam nhân như hắn, làm sao hiểu được phải chăm sóc người thế nào, một nước không có hậu, làm sao sánh với láng giềng các nước, mỗi lần chiêu đãi sứ thần, người vẫn cứ một thân một mình ngồi, không một ai kề bên, vi thần nhìn cũng đau lòng! Chỉ có thể trách thần, ngày đó không ngăn cản bệ hạ, để ngài trao chức cho tên họ Thác đó, giờ đây chuyện đã rồi, không thể cứu vãn, thần cũng càng không ngờ, hắn có thể mặt dày tới mức ấy, dám cản trở ngài lập hậu, dám ti tiện ích kỉ ở bên cạnh ngài, xuất thân chẳng ra làm sao, tới phụ mẫu còn không biết mặt, từ nhỏ như đứa con hoang đầu đường xó chợ, làm sao hiểu được sự việc trọng đại, hắn thân là nam nhân, lại đê tiện nằm dưới thân kẻ khác, thật sự không biết hạ tiện nhường nào... Không biết đã nằm dưới thân bao nhiêu ngườ..."
"Câm miệng." Triệu Sư Tử phát ra từng chữ từ kẽ răng. Mặt không đổi sắc, vô cảm nhìn Lê Bác như nhìn người đã chết.
Triệu Sư Tử thương Thác Xử Nữ còn không hết, tên này lại dám ở trước mặt hắn mắng Thác Xử Nữ?
Cả điện lặng ngắt như tờ, thái giám cung nữ đứng một bên cúi thấp đầu, không ai dám liếc nhìn sắc mặt Triệu Sư Tử lấy một cái.
Lê Bác lập tức cắn chặt răng, quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn một mực nhìn lom lom Triệu Sư Tử, như thể liều chết ở nơi này.
Triệu Sư Tử từ trên cao nhìn xuống, gác bút lông trên tay: "Từ khi lên ngôi, trẫm có làm gì trái với quốc gia, trái với đạo nghĩa ngươi từng dạy chưa?"
"...Chưa từng!" Lê Bác cắn răng.
"Bao năm nay, nước ta ngày càng hưng thịnh không phải sao?"
"Bệ hạ anh minh, bệ hạ vạn tuế."
"Không bàn tới trẫm, Thái hậu còn chưa nói một lời, ngươi ăn gan chó ở đâu dám phun ra những ngôn từ đó trước mặt trẫm!"
Lê Bác giật bắn người, nghe tiếng mắng chửi phát ra từ miệng Triệu Sư Tử, khó tin nổi là hắn lại tức giận tới mức ấy, nhất thời ngẩn ra, không né tránh thân bút lông đã gãy đôi bị ném xuống sát bên cạnh, chút nữa là đâm phải mặt hắn.
Triệu Sư Tử đập bàn, tức giận quát lớn: "Sinh sinh sinh, suốt ngày trong đầu các ngươi chỉ có sinh!? Ngươi nhìn trẫm giống bị điên lắm sao? Hả?"
Lê Bác: "..."
Triệu Sư Tử: "Trẫm hỏi chuyện ngươi đó, câm sao!"
"Hoàng thượng anh minh, là vi thần loạn ngôn!"
Triệu Sư Tử: "Anh minh anh minh, vậy sao khi nãy ngươi không nói trẫm anh minh đi!? Sao khi nãy ngươi hỏi trẫm không nghĩ cho giang sơn xã tắc!" Hắn bước xuống bậc thềm, tới trước mặt Lê Bác, âm thanh ngày một lớn: "Chuyện của trẫm ngươi cũng dám đem ra nói, ngươi giỏi lắm Lê Bác, sao ngươi không lên đó ngồi luôn đi!?"
Lê Bác dập đầu, cắn răng: "Thần không dám!" Hắn, hắn cứ nghĩ Hoàng thượng sẽ nể tình hắn cống hiến bao năm, sao có thể tiếp tục để tên họ Thác kia bên cạnh. Nào ngờ... Có phải, Hoàng thượng thật sự thương họ Thác kia, sao... Sao có thể, hoang đường! Còn ra thể thống gì?
"Ngươi còn có chuyện không dám? Ta đã truyền lệnh không ai được chửi bới hắn, ngươi không nghe hay là ngươi không muốn nghe!? Các ngươi rãnh rỗi quá đúng không? Hằng ngày chỉ biết quan tâm tới nội cung của trẫm, sao các ngươi không tự đi lập đi!"
Lê Bác xanh mặt, thầm nói mình khinh suất.
Hắn là người của thế hệ trước, còn dưới trướng của phụ hoàng Triệu Sư Tử, chịu ảnh hưởng tư tưởng về vài khía cạnh vô cùng sâu sắc, trong thâm tâm của hắn, nam nhân mà nằm dưới thân kẻ khác không đáng một đồng xu, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị chặt đầu treo trước cổng thành cho dân chúng chứng kiến! Nào ngờ bây giờ chính Hoàng thượng lại là người đi thượng nam nhân, trong đầu hắn đều là xấu hổ, không hề tỉnh táo suy nghĩ, xét xem công lao thật sự của Thác Xử Nữ, xét xem Thác Xử Nữ là thi trạng nguyên vào làm quan, hắn leo lên được vị trí ngày hôm nay, sao có thể là người bất tài vô dụng chỉ biết câu dẫn người khác, huống hồ Triệu Sư Tử là người sẽ để kẻ khác câu dẫn mình sao? Đây mới đúng là suy nghĩ nực cười!
Triệu Sư Tử cầm mấy bản tấu chương, quăng thẳng xuống sàn, tới trước mặt Lê Bác: "Mở mắt chó ngươi ra nhìn cho rõ, hạn hán ở phía Bắc cùng tham ô Tam tỉnh đã thế nào rồi."
Lê Bác run lẩy bẩy nhặt tấu chương, lia mắt đọc. Từ từ càng lúng túng, càng không biết phải nói gì.
Triệu Sư Tử: "Chuyện các ngươi mãi không giải quyết được, Thác khanh đã hoàn thành chỉ trong ba tháng. Hắn đi từ phía Bắc về, người chỉ còn da bọc xương." Hắn vẫn liên tục quăng tấu chương xuống, từng quyển từng quyển, ghi đầy những sự vụ được xử lý ổn thỏa: "Ngươi có ý kiến với hắn? Ngươi cũng dám có ý kiến với hắn! Lê Bác ta cho ngươi biết, hai chữ ái khanh đúng là đã quá xem trọng ngươi! Nếu ta không nể tình chữ của ta là do ngươi dạy, đầu ngươi đã sớm nằm dưới đất!"
"Thế nào? Sao không nói nữa, không phải vừa rồi ngươi nói năng hùng hồn lắm sao?"
"Thần..."
"Câm miệng! Ai cho phép ngươi nói chuyện!?"
Triệu Sư Tử tức tới thở hơi lên, run tay chỉ vào Lê Bác: "Ngươi... Ngươi... Dù trẫm có thương ai, trẫm lập ai làm hậu, cũng không tới lượt ngươi có quyền quản, ta muốn sủng ai thì chính là sủng người đó! Ta chính là thiên vị hắn! Thì thế nào! Hắn không xứng sao? Ha, ngoài hắn ra còn ai có thể xứng! Ngươi nói ra được một cái tên, ta lập tức lập nàng làm hậu!"
Mặt Lê Bác đã sớm không còn bình tĩnh như trước, trong mắt bây giờ chỉ có túng quẫn: "Nhưng... Nhưng hắn là nam nhân..."
"Nữ nhân không tài giỏi bằng hắn ta lấy về làm gì!? Bán nước sao!?"
Lê Bác: "!?"
Triệu Sư Tử phất tay áo: "Ta nhiều lời với ngươi như vậy, không phải là để ngươi một mực không quay đầu... Lê Bác, ngươi vốn không ngu xuẩn, tại sao bây giờ lại cố chấp như vậy, ngươi sao không tự hỏi mình, có hổ thẹn với lòng tin ta dành cho ngươi hay không?
Lê Bác: "Vi thần... không không..."
"Ta không muốn nghe, ngươi đi lãnh phạt đi!" Triệu Sư Tử trở về long ỷ, không nhìn hắn.
"..." Lê Bác xoắn quýt, tâm can nguội lạnh: "Vi thần... Vi thần tuân chỉ."
Đại thái giám bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Lê Bác ảm đạm lui xuống, cầu kiến chỉ để nghe một tràng chửi, thầm nói cần gì phải như vậy.
Sử sách không phải không có nam hậu, Hoàng thượng còn chưa lập hậu Thác đại nhân cũng là vì tôn trọng hắn. Thác đại nhân một mình một cõi, tài giỏi hơn người, lại còn chưa tới hai mươi, có thể nói là nhân tài trăm năm, hắn có năng lực, có tôn nghiêm, có quyền hưởng lấy tự do cùng tương lai đẹp đẽ, Hoàng thượng sao nỡ nhốt hắn lại với cái thân phận tù túng suốt ngày chỉ lủi thủi trong hậu cung, suốt ngày đấu đá tranh sủng.
Hoàng thương đau lòng Thác đại nhân còn không kịp, sao vẫn có vài đại thần cố tình mắt điếc tai ngơ, bỏ qua điều này. Bọn họ nghĩ cái gì? Nghĩ mình có thể chống lại được ý vua sao?
Hoàng thượng nói không sai, Thái hậu chưa lên tiếng, hắn chưa từng có lỗi với xã tắc, Thác đại nhân xứng đáng. Chỉ cần ba điều này còn tồn tại, đừng ai hòng quật quã ý định độc sủng Thác đại nhân của Hoàng thượng.
Con người Thác đại nhân cũng không thể bắt bẻ, hắn nhớ rõ lần đầu hắn gặp Thác đại nhân, khi ấy hắn còn chưa lên được Đại thám giám, người nọ trẻ tuổi xinh đẹp, tài sắc song toàn, lại linh khí ngời ngời, vừa mới nhận chức, mỗi lần gặp hắn đều sẽ ôn nhu từ tốn chỉ điểm cho hắn, không ngại hắn ngu dốt thấp kém, chỉ là một tên thái giám quèn.
Thác đại nhân cũng hết lòng vì bệ hậ, nói thô chính là lo chu toàn cho bệ hạ từ triều chính lên đến giường lớn. Đại thái giám tự mắng các đại thần vẫn ngu muội trong lòng, làm quan bao năm đúng là uổng, tên thái giám như hắn còn nhìn ra được những điều này, bọn họ quả thật mù hết sao?
Triều đại thay đổi, cũng phải biết suy nghĩ một chút, còn lấy hủ tục thời xưa ra để nhìn đời, đúng là tìm chết! Ngại mũ ô sa còn nằm trên đầu!
Đại thái giám châm một tách trà nóng, dâng tới bên cạnh Triệu Sư Tử cho hắn uống nhuận khí. Nhìn người anh minh tập trung giải quyết chuyện triều chính, lòng thầm cảm thán.
Triệu Sư Tử đúng lúc đưa mắt nhìn hắn.
Đại thái giám giật thót!
Mắt to trừng mắt nhỏ mấy giây, Triệu Sư Tử cười cười phân phó: "Ngươi vẫn nhớ phải xử lý những tên dám nói xấu Thác đại nhân thế nào đi?"
Đại thám giám vội chấp tay gật đầu lia lịa, đừng nói chứ, kết cục quá thảm.
Triệu Sư Tử bình thản gật đầu, như rất hài lòng: "Tốt, cứ theo đó làm, lần này hắn dám đứng trước mặt ta mắng, phạt tăng thêm một bậc."
Đại thám giám liền lúng túng, như đang tự hỏi không phải người kêu ngài ấy đi lãnh phạt rồi sao?
Triệu Sư Tử nhấp một ngụm trà, híp mắt cười âm trầm: "Nào có chuyện nghe mắng xong ăn vài trượng là xong chuyện, có khi nào ngươi thấy ta hiền từ như vậy?"
__________________