Đi đường được tầm một ngày, cuối cùng đội thuyền của Thác Bảo Bình cũng đến trạm đầu tiên.
"Yên Cung, Tiểu Mã từng nói với ta trong thành này có một tửu điếm chuyên bán Hạnh Hoa Tửu nổi danh, ngươi biết nơi đó ở đâu không?"
Thác Bảo Bình vừa rời khỏi thuyền đã quay sang hỏi Yên Cung, đi một đường dài trên thuyền, nói thật, cảnh thì đẹp nhưng rượu thì không có a! Yên Cung cũng thật đáng giận, dám giấu hết mấy vò rượu hắn ủ trong khoang.
Yên Cung không thèm cho hắn cái liếc mắt, điều khiển nhân công vác hàng ra ngoài: "Nhị gia, lão bản kêu ta phải trông chừng ngươi, không cho ngươi uống rượu nữa."
"Ai da... Ngươi vậy mà lại theo phe Đại ca, thật đáng giận! Không thèm hỏi ngươi nữa, ta tự đi tìm!" Thác Bảo Bình lắc đầu quay người bước đi, giả vờ giận dỗi luyên thuyên: "Đúng là, trời đất xoay vòng, lòng người luôn đổi."
Yên Cung liếc hắn trắng mắt: "Tửu điếm ở phía nam, Nhị gia có giỏi thì mời ta một vò đi!?Khi đi uống rượu có lần nào nhớ tới ta sao? Đều kiếm cớ trốn việc là giỏi."
"A!? Thì ra ngươi oán ta cái này, ta nói chứ, ngươi sao lại ngượng ngùng làm gì, nói thẳng cho ta biết không phải được rồi sao?" Thác Bảo Bình trở mặt cười hề hề: "Cái này dễ, ngươi yên tâm, ta nhất định chừa lại một vò cho ngươi, không không, phải là hai vò!"
Nói rồi, liền lóe lên một cái, không thấy tăm hơi.
Yên Cung thở dài, quay người tiếp tục công việc...
"A!"
"Thiếu hiệp, ngươi hù chết ta rồi." Yên Cung giật mình nhìn Tư Đồ Song Tử lẳng lặng xuất hiện ngay sau lưng mình, trấn định lại hỏi: "Ngươi tìm ta sao?"
"Tên đó đi phía nào?" Tư Đồ Song Tử hỏi, mặt mũi xanh mét, hiển nhiên là chưa thoát khỏi dư chấn say thuyền.
"Ngươi hỏi Nhị thiếu? Hắn vừa đi tìm tửu điếm rồi." Hắn vừa đáp vừa quay sang trái chỉ vào hai người đang vác thùng gỗ: "Thùng đó không cần mang ra, để lại."
"Tửu điếm hướng nào?"
"Phía bắc đó!" Yên Cung nhướng mày.
Tư Đồ Song Tử mặt đơ, khoanh tay ôm kiếm trước ngực, trong lòng thầm nói không phải ngươi vừa chỉ hắn đi phía nam sao?
Yên Cung thấy hắn không động đậy, liền hiểu được, nhìn trời: "Lão bản đã dặn, canh chừng không cho Nhị thiếu uống rượu, ta làm sao có thể chỉ tửu điếm ở phía bắc cho hắn biết."
Yên Cung xua tay: "Ngươi muốn đi cùng hắn sao, thế thì giúp ta trông chừng hắn một chút đi, ta xong việc sẽ đi tìm các ngươi, à đúng rồi, ngươi có cần thuốc trị say thuyền không, trông ngươi... Ừm, không ổn lắm."
Tư Đồ Song Tử gật đầu, đã hiểu: "Khi nãy có một cô nương tốt bụng mang thuốc trị say thuyền cho ta rồi, cảm tạ." Nói xong cũng lóe lên, vô tung.
Yên Cung co giật khóe miệng, thanh niên thời nay đều thần long thấy đầu không thấy đuôi như vậy sao? Mà khoan, trong khoang làm gì có thuốc trị say thuyền...?
"Liên Liên." Yên Cung gọi cô nương duy nhất đảm nhiệm việc nấu ăn trên thuyền xuống, hỏi: "Vừa rồi vị đại hiệp kia lấy thuốc từ chỗ ngươi sao?"
"Đúng a, làm sao vậy lão Yên?" Liên Liên mở to mắt, là một cô nương sáng sủa hoạt bát: "Ta lấy cái gói thuốc màu lam đó, bình thường không phải đều gói lại bằng giấy màu đó sao?"
Yên Cung vừa nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh, vỗ đầu nàng: "Ngươi bị ngốc sao!? Gói đó không phải giải dược, đó là độc ngứa!"
Liên Liên há to miệng, ôm đầu: "Ta... ta ta... ta không biết a!"
"Không biết còn dám đưa cho người ta!? Ta cho ngươi biết, độc đó ngứa hơn hai canh giờ, vừa ngứa vừa nóng! Người bình thường đụng phải có khi sẽ trực tiếp tự tử đó! Ai nha, mau mau đuổi theo!"
"Ai ai ai bảo ngươi mang cái thứ đó theo trong thuyền làm gì!? Ngươi là áp tiêu chứ chứ chứ có phải đi hạ độc người ta đâu." Liên Liên hoảng tới lắp bắp: "Ta ta ta, ta đuổi theo ngay!"
"Mang theo trị bọn cướp chứ làm gì!? Khoan đã, cầm giải dượ......"
Lóe lên, biến mất.
Yên Cung gấp đến giậm chân, mới chỉ lấy được giải dược ra, chửi đổng: "Nha đầu ngốc, không đem thuốc giải theo thì ngươi đi kiếm hắn làm mẹ gì?"
Liên Liên liền hiện trở lại, giật gói dược hắn quơ quơ: "Ngươi còn không nhanh đưa cho ta đi, cũng phải mắng ta cho được sao?."
Lại, lóe lên, mất tích.
—
Phía Bắc, trên mái nhà cao cao nào đó, Thác Bảo Bình khoái chí đứng nhìn khung cảnh bên dưới, le lưỡi, ngươi tưởng cứ vậy là lừa được ta sao Yên Cung, ngươi quá coi thường ta rồi đấy.
'Vụt' một tiếng, Tư Đồ Song Tử liền đứng ngay cạnh hắn.
"Này, ngươi mau tìm tiếp ta xem tửu điếm ở đâu, ta mới tới thành này lần đầu thôi đó." Thác Bảo Bình tự nhiên khoác vai hắn.
Tư Đồ Song Tử đang muốn tìm chung trà để uống thuốc: "..."
Dưới thành, trời vừa chập tối, đèn lồng sáng lên, đường xá náo nhiệt, người người đông đúc.
"Đại gia~ Vào đây chơi với ta này~" Một cô nương bạo gan đi tới ôm cánh tay một nam nhân, mời hắn vào kỹ viện của nàng chơi.
Nam nhân nọ eo thon chân dài, y phục phóng khoáng, hông đeo một vò rượu, vừa liếc mắt, còn tưởng hắn là khách quen của các kỹ viện. Dung mạo yêu nghiệt không lời nào tả hết.
Hắn cười cười nhìn nàng, nhẹ nhàng vỗ rớt tay nàng: "Cô nương xinh đẹp, thật ngại quá, ta là người đã có chủ rồi đó."
Cô nương nọ liền ngạc nhiên, theo bản năng đưa mắt liếc nhìn người đi phía sau hắn. Cái khí chất kia, không giận tự uy!
Người nọ cao hơn nam nhân nàng đang ôm lấy một cái đầu, thân cường kiện thể, khóe môi không nhếch, đuôi mày lộ nét bình thản, đeo một tràng hạt lớn trên cổ, vừa nhìn qua... Liền biết không dễ chọc.
Hãi a! Hắn to gấp ba lần nàng đó!
Cô nương kia thức thời buông tay, thầm nói vị đại gia à, đã có chủ thì đừng ăn mặc kiểu này được không hả... Mà khoan, hình như trọng điểm sai rồi!? Họ là hai nam nhân a!?
Trong lúc nàng đang hoang mang, nam nhân đi phía sau đã bước đến, không quan tâm nàng, xách cổ áo nam tử câu nhân bỏ đi, hình như, còn nói thầm gì đó, nếu nàng nghe không lầm, thì chính là: "Nói năng linh tinh!"
Hai người này là ai? Còn không phải Lư Kim Ngưu và Thác Nhân Mã đang trên đường trở về Thác gia sao?
Bất quá, trên đường Thác Nhân Mã lại nổi hứng, muốn tìm thành trấn dạo chơi, dù sao cũng rất hiếm khi hắn có cơ hội rời khỏi thành, liền kéo Lư Kim Ngưu đi đường vòng.
Lộ tuyến vốn có thể quay về trong nửa ngày, lại kéo dài mất cả ngày mới tới được nơi này. Vòng một vòng lớn, đây đã là thành trấn thứ ba họ đi qua rồi.
Lư Kim Ngưu không nói gì, hoặc nói đúng hơn, là không có gì để nói. Đưa mắt nhìn Thác Nhân Mã vừa vụt khỏi tay hắn đã chạy nhảy khắp nơi, tắp vào tiệm sủi cảo, rồi ghé qua hàng đậu hủ thối, nhảy tới tiệm cổ vịt cay, khi quay lại bên cạnh hắn, thì hai tay đã ôm không hết, liền tự nhiên quăng đống đồ vào người mình. Hình như, lần đầu hắn gặp người này, trong tay người này cũng ôm một đống đồ ăn như thế...
"A! Hòa thượng ngốc! Tửu điếm kia rồi!" Thác Nhân Mã giơ tay, chỉ vào tửu điếm hoành tráng trước mặt.
Lư Kim Ngưu đưa mắt, nói không ngoa, tửu điếm rất lớn, khách nhân đông, trông có vẻ buôn bán rất thịnh.
Thác Nhân Mã liền lôi kéo hòa thượng: "Ngươi nhanh chân lên, đây là tửu điếm nổi tiếng đó."
Hạnh Hoa Tửu nổi danh ba chung là say, ta tới đây!
Lư Kim Ngưu: "..."
"Làm gì đứng yên đó? Đi thôi." Thác Nhân Mã khó hiểu nhìn hắn, sao tự dưng lại bất động thế này?
Chỉ thấy, Lư Kim Ngưu nhìn hắn, trầm trầm nói: "Ta là hòa thượng."
Thác Nhân Mã nhìn trời: "Hòa thượng ngốc, ta kêu ngươi đi vào, không có kêu ngươi uống rượu được chưa hả? Đi nhanh, còn chậm nữa cẩn thận hết bàn."
Sau đó, tự nhiên kéo Lư Kim Ngưu đen mặt, ai nhìn cũng biết là hòa thượng đi vào tửu điếm.
Trong tửu điếm, đúng như lời Thác Nhân Mã đã nói, nơi nơi đều là người, tiểu nhị đi ra đón khách, cười hỏi Thác Nhân Mã: "Vị đại gia này, xin hỏi đi mấy người?"
"Ta đi hai người, tiểu nhị, ta muốn một bàn bên cửa sổ lầu hai, hai đĩa đậu phộng, hai vò Hạnh Hoa Tửu, nhanh tay một chút giúp ta."
"Được được, mời theo ta." Tiểu nhị nhìn y phục trên người hắn, tuy bị mặc tới không ra ngô ra khoai nhưng chất vải là loại thượng phẩm, liền biết là người có tiền, niềm nở dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu: "Đại gia à, ngài thật có mắt nhìn đó, trông ngài không giống người dân ở đây, để ta nói ngài biết, tửu điếm chỗ ta là nơi có Hạnh Hoa Tửu nổi danh nhất thành a!"
Thác Nhân Mã dù đã rõ nhưng vẫn hứng thú nhướng mày, còn phải nói sao, hắn vào thành này chủ yếu là vì Hạnh Hoa Tửu đó. Một lão bản tửu điếm như hắn, rượu ngon hay không hắn nếm là biết ngay.
Hai người lên đến lầu hai, tầng này cũng không ít người hơn được bao nhiêu, vừa hay còn đúng một bàn cạnh cửa sổ lớn ở trong góc, tiểu nhị bảo người mang lên vài món khai vị trước, nói họ vui lòng chờ, mấy phút sau liền có rượu ngay, hắn nói rồi là tự giác ra ngoài, cả việc Lư Kim Ngưu trông 'rất giống' hòa thượng mà sao lại vào tửu điếm cũng không hỏi tới, thức thời ngậm miệng.
Thác Nhân Mã ngồi xuống bàn, vẫy vẫy tay gọi hòa thượng ngốc: "Ngươi nhanh lại đây, vị trí này vừa đúng, khung cảnh bên dưới sẽ đẹp lắm."
Hòa thượng như Lư Kim Ngưu, nhìn thấy tửu điếm đương nhiên sẽ không bước vào, tuy tâm lý của hắn không hề có trở ngại, còn việc vì sao không có trở ngại tâm lý, hắn không rảnh quản. Lư Kim Ngưu chỉ cần biết, hắn đã xuất gia, phải tuân theo giới quy. Hắn vừa định rời đi thì lại phát hiện ở một bàn khác nằm ở trung tâm, có năm người ngồi, trong đó có một tên, hai con mắt đều dán chặt lên người Thác Nhân Mã.
Lư Kim Ngưu vẫn mang nét mặt bình thản (đa phần là vì cơ mặt không còn linh hoạt nữa) nhìn Thác Nhân Mã vẫn không phát giác ra điều gì, vui vẻ có thừa ngồi vào bàn, vẫy tay gọi hắn như gọi tiểu cẩu.
...
Vốn là hắn không cần phải để tâm ngốc tử độc miệng này sống chết ra sao...
...
Đó là vốn.
...
Bây giờ thì hắn cảm giác mình không 'vốn' được nữa.
...
"Này!" Thác Bảo Bình ở trên cao vỗ vai Tư Đồ Song Tử bôm bốp: "Có phải nơi đó không, ây da, đúng rồi, không sai đi đâu được mà. Ta nhịn tới ngứa ngáy cả người rồi này!"
Tư Đồ Song Tử mặt đơ nhìn hắn gấp tới mức 'bay' thẳng vào tửu điếm bằng đường cửa sổ lầu hai: "..."
Hắn vốn không định vào...
Nhìn gói thuốc trong tay...
Thôi vậy, phải nhanh nhanh uống vào, đầu óc hắn cứ xoay vòng vòng, thật khó chịu.
Cùng lúc đó, Thác Nhân Mã trong tửu điếm đang muốn mở cửa sổ.
Lại nghe 'Cạch' một tiếng, cửa sổ bị mở ra từ bên ngoài.
...
Thác Bảo Bình trèo cửa sổ: "!?"
Thác Nhân Mã vẫn giơ tay giữa không trung: "!?"
Tư Đồ Song Tử vừa đáp xuống bên cạnh: "!"
Lư Kim Ngưu nhìn một màn bất động: "?"
"Sao huynh/đệ lại ở đây?" Thác Bảo Bình với Thác Nhân Mã đồng thanh.
Tư Đồ Song Tử và Lư Kim Ngưu đồng thời nhìn nhau: "..."
Thác Nhân Mã vội bắt lấy tay Thác Bảo Bình, sợ hắn ngã ngửa ra sau, buồn cười: "Nhị ca à, có phải huynh thèm rượu tới điên rồi không?"
Hạ bàn người luyện võ rất vững, đương nhiên sẽ không ngã ra sau, nhưng Thác Bảo Bình cũng không hề gạt tay hắn ra, lấy làm điểm tựa nhảy vào trong: "Hừ, đệ còn hỏi? Thèm chết huynh rồi đây. Đã gọi rượu chưa?"
"Gọi rồi gọi rồi, nhưng chỉ hai vò thôi." Thác Nhân Mã ngoắc ngoắc tiểu nhị đi ngang: "Tiểu nhị, thêm ba vò Hạnh Hoa Tửu."
"Được, khách quan chờ một chút." Tiểu nhị vắt khăn trên vai, chạy xuống dưới.
Thác Bảo Bình phủi phủi vạt áo, ngồi xuống cạnh Thác Nhân Mã, khó hiểu nhìn một tên hòa thượng xa lạ nào đó ở đối diện: "Sao đệ lại ở đây?"
Thác Nhân Mã gãi gãi đầu, có ca ca bên cạnh liền thức thời tém vạt áo lại một chút, qua loa chuyển chủ đề: "Ai nha, đi dạo một chút ấy mà, đợt hàng lần này của Đại ca đi qua đây sao?"
"Đúng vậy." Thác Bảo Bình nhướng mày, đá đá mắt qua phía Lư Kim Ngưu, ý kia – Ai đây!?
Thác Nhân Mã chớp chớp mắt, ngây thơ – Ai a?
Thác Bảo Bình híp mắt – Đệ nghĩ mình đang nói chuyện với Tiểu Ngư sao? Qua loa với huynh?
Thác Nhân Mã tiếp tục giả ngu – Hòa thượng chứ ai nữa...
"Ai ai ai... Đau đau đau! Nhị ca tha mạng, tha mạng!" Thác Nhân Mã la oai oái, ôm bàn tay véo lỗ tai hắn của Thác Bảo Bình.
Thác Bảo Bình vẫn không nương tay, liếc mắt chất vấn Lư Kim Ngưu: "Ngươi là ai? Quen biết Tiểu Mã thế nào?"
Lư Kim Ngưu mặt đơ nhìn Thác Nhân Mã nháy mắt lia lịa với mình – Ngươi đừng có khai ra là ta ham chơi, đi lung tung không chịu về thành đó!!!
Thật ra trong bụng Lư Kim Ngưu hả dạ cực kỳ. Cuối cùng cũng có người trị tiểu ác nhân này, cả một đường quậy hắn a.
"Lư Kim Ngưu." Vẫn như cũ, quý chữ như vàng.
Tư Đồ Song Tử trầm mặc ngồi bên cạnh Lư Kim Ngưu, đưa mắt nhìn xung quanh. Vì lý do nghề nghiệp, nên hắn lập tức bắt được ánh mắt bất thiện của năm người ngồi giữa. Bất quá, bọn chúng bị hắn nhìn thấy liền vờ như không có gì, quay đầu tiếp tục uống rượu.
Tiểu nhị cầm rượu lên cắt ngang đường nhìn của Tư Đồ Song Tử, đồng thời cũng làm hắn nhớ lại cơn choáng váng không dứt của mình.
Tiểu nhị vừa đặt vò rượu xuống, Tư Đồ Song Tử liền chộp lấy, pha lẫn với gói dược được cho, một hơi cạn sạch.
Thác Bảo Bình nhìn một loạt động tác của Tư Đồ Song Tử, tựa như trầm tư gõ gõ mặt bàn.
Ngốc tử này... Uống cái gì đó?
Đừng có là thứ bậy bạ gì đi?
Trong lúc Thác Bảo Bình lơ đãng, Thác Nhân Mã lẳng lặng đá chân Lư Kim Ngưu bên dưới bàn, thầm nói ngươi chớ có nhiều lời, Nhị ca mà biết ngọn nguồn thì hắn lại ồn ào với ta.
Mà tại sao hắn phải lo tên này có nói gì hay không? Nếu mà nói thì hắn cũng đâu có quan hệ gì với mình, mắc gì Nhị ca phải tin tưởng hắn? – Tới lượt Thác Nhân Mã lâm vào trầm tư.
Thác Bảo Bình vừa nhìn Tư Đồ Song Tử vừa vươn tay xách lỗ tai Thác Nhân Mã làm loạn kế bên lên.
"A a a! Nhị ca? Nhị ca!?" Thác Nhân Mã vỗ vỗ bàn tay hắn, xuýt xoa không thôi.
"Ngươi ra ngoài có nói với Đại ca một tiếng không? " Thác Bảo Bình trừng hắn.
"Cái này... Huynh đừng nhéo, đừng nhéo nữa." Thác Nhân Mã van nài hắn, bĩu môi: "Lúc đi ta còn chưa kịp về nhà a."
"Đệ giỏi a! Đi ra ngoài dám không báo với Đại ca, huynh ấy đi tìm đệ thì làm sao đây hả!?"
Thác Nhân Mã xoa xoa tai, ấm ức ôm tay Thác Bảo Bình làm nũng: "Huynh đừng mắng đệ nữa, đệ lâu lắm rồi mới rãnh rỗi ra khỏi thành, để đệ đi dạo một chút thì có làm sao đâu."
Thác Bảo Bình thở dài, tiểu tử này cứ lấy chiêu cũ ra sài với hắn: "Ta không phải không cho đệ ra đường, mà là, đệ ít nhất phải báo với bọn huynh một tiếng, đề phòng bất trắc."
Thác Nhân Mã gật đầu lia lịa: "Được được được, không có lần sau. Sau này đệ đi đâu cũng sẽ thành thật khai báo, nhưng huynh đừng lo, ta có viết bức thư về cho Đại ca rồi."
Thác Bảo Bình bất đắc dĩ nhìn hắn: "Còn ở đó thư với không thư, để xem ngươi về tới nhà rồi có toàn thay với huynh ấy hay không."
Thác Nhân Mã bĩu môi, chộp lấy vò rượu, rất biết vuốt mông ngựa, rót đầy chung cho hắn: "Huynh chỉ biết khi dễ ta, nhưng mà Nhị ca à..." Thác Nhân Mã nhìn sang Tư Đồ Song Tử ngồi đơ ra ở đối diện: "Đây là ai nữa? Huynh lại nhặt người về sao?"
Chữ lại kia nói tới thành thục a.
Thác Nhân Mã nhìn Tư Đồ Song Tử bên phải, rồi quay sang Lư Kim Ngưu bên trái, rồi nhìn phải, rồi nhìn trái, phải, trái, ai nha, đây có phải là cùng phụ thân khác mẫu thân không vậy!? Mặt đơ với mặt đơ kìa.
Thác Bảo Bình nhướng mày: "Hắn sao? Ừm... Tiện tay nhặt được, không thể để hắn đi lung tung nên mang theo bên mình." Nói xong còn cười cười với Tư Đồ Song Tử, ý vị thâm sâu.
Tư Đồ Song Tử đương nhiên không hiểu ý cười của hắn, bất quá, hắn đột nhiên thấy có gì đó như cả đội quân kiến đi hành quân dưới lớp da của mình... Ngứa....
Không, không phải ngứa, là quá ngứa!
Thác Bảo Bình trợn mắt nhìn da mặt Tư Đồ Song Tử đỏ rần lên trông thấy: "Này... Ngươi... Vừa mới uống cái gì đấy?"
Ở một cái nóc nhà nào đó, có hình bóng của một cô nương nhỏ nhắn đang loay hoay không ngừng, lâu lâu còn dậm chân, trông rất gấp gáp: "Không xong không xong không xong, toi đời toi đời toi đời, Nhị gia sẽ trụng nước sôi ta mất."
—
Trong hoàng cung, tẩm cung.
Long sàn bằng gỗ quý được thiết kế rất lạ mắt, nối liền với cả án thư, ngồi trên giường vẫn thuận tiện để đọc sách, xung quanh khu vực đó, tấu chương chất thành từng tầng.
Ánh sáng những ngọn nến nhỏ lan tỏa dọc theo bờ tường, sắc vàng ấm áp hắc lên một gương mặt thư sinh đẹp tới linh động, khiến nó trở nên nhu hòa đến lạ, mái tóc dài của thư sinh ấy xõa tung, còn vương chút giọt nước trong suốt, trên người chỉ khoác lớp áo mỏng, có lẽ là thư sinh ấy vừa mới tắm xong.
Bên cạnh hắn có một người đang nằm, nhàn hạ nắm lấy lọn tóc hắn chơi đùa, tiện tay dùng nội công hong khô tóc giúp hắn. Khóe miệng người nọ luôn nhếch lên, tổng thể gương mặt đường nét rõ ràng, đuôi mày khóe mắt mang lại cho người ta cảm giác thản nhiên, cao cao tại thượng, nhưng cũng tuấn mỹ đến làm người điêu đứng.
"Hoàng thượng." Giọng thư sinh cất lên, làm không gian êm đềm trong lòng Triệu Sư Tử càng ngọt ngào.
Triệu Sư Tử đưa mắt nhìn hắn, ý hỏi có chuyện gì?
Thác Xử Nữ liền đưa tấu chương trên tay xuống cho hắn nhìn, không nói.
Triệu Sư Tử đọc lướt qua, sau đó cười cười.
Còn có thể là chuyện gì đây, tháng nào cũng có triều thần muốn dâng nữ nhi lên cho hắn, cái câu chuyện cũ rích.
Nhưng lần này, lại có chút bất ngờ, vị quan lại kia, muốn dâng người cho Triệu Cự Giải.
Triệu Sư Tử nhìn Thác Xử Nữ, hỏi hắn: "Ngươi thấy thế nào?"
Thác Xử Nữ lắc đầu, cũng cười: "Chỉ là một bản tấu chương thôi sao?"
Triệu Sư Tử lại tiếp tục nắm tóc hắn, đúng vậy, chỉ là một bản tấu chương, chỉ là muốn cầu thân, hay còn có cái gì khác, tấu chương cũng đã dâng lên thì chắc hẳn đã chuẩn bị từ lâu, xem ra vào lần thượng triều tiếp theo đại thần đó sẽ hành động. Hắn vỗ vỗ tay, gọi ám vệ đi điều tra.
Không sự lại tự dâng, hết chín phần là bất thiện.
Triệu Sư Tử lười nhác ngáp một cái, đám thần tử này ngày càng nhàn, có lẽ là nhàn tới độ không còn yên ổn nữa. Hình như cũng đã lâu hắn chưa để thấy cảnh đổ máu rồi.
Thác Xử Nữ nhìn hắn, trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ Triệu Cự Giải đứng trong lần thường triều, khó trách là huynh đệ, dáng vẻ lúc buồn chán cũng thật giống nhau: "Hoàng thượng, ngài đang rất nhàm chán sao?"
Hai mắt Triệu Sư Tử vừa nghe hắn hỏi xong đột nhiên sáng phắt lên, còn sáng hơn cả ánh nến bên kia, dịu giọng: "Tiểu Xữ..." – Ngươi đây là muốn chơi với ta?
Thác Xử Nữ híp mắt: "Vậy thì ngài giúp ta xem chồng tấu chương bên kia đi nha."
Triệu Sư Tử lại xẹp xuống, gác đầu lên đùi hắn, không cam tâm.
Thác Xử Nữ thở dài, người này a, bản thân rãnh rồi nhưng vẫn cứ đẩy việc lên người mình.
Thác Xử Nữ nhìn hắn nhắm mắt định thần, liền không nói nữa. Tiếp tục xử lý tấu chương, ngay lúc này, thái giám thân cận của Triệu Sư Tử lại chạy vào, Thác Xử Nữ nhìn hắn hối hả, nhưng vẫn ra dấu nhỏ giọng, đừng đánh động hoàng thượng.
Thái giám hắn nhìn cảnh tượng này mãi, đã sớm tập thành thói quen, không uổng cho người ta đồn đại, Thác đại nhân được hoàng thượng sủng lên tận trời.
Nhưng hắn vẫn dùng tông giọng lớn như thường ngày để thông báo, cho thấy việc này không thể bỏ qua: "Bẩm hoàng thượng, Ma tướng quân và Thác phó tướng cầu kiến."
Thác Xử Nữ ngẩng phắt đầu lên, khó tin nhìn thái giám, cả tấu chương trên tay cũng buông xuống.
Triệu Sư Tử nhướng mày, hỏi lại: "Ngươi nói ai?"
Thái giám cung kính cúi người: "Bẩm, là Ma..."
"Người còn lại!?" Triệu Sư Tử cắt ngang
"...Thác phó tướng."
Triệu Sư Tử lập tức nghiêm túc bật dậy, quát hắn: "Ngươi còn đứng đó làm gì, tới thay y phục cho trẫm!" Đồng thời gọi thị vệ tới: "Ngươi ra ngoài sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Thác phó tướng, nhanh chân lên một chút, châm một bình trà, không không, đúng là nói năng lộn xộn rồi, dâng rượu! Đúng đúng dâng rượu."
Thác Xử Nữ nhìn hắn gấp gáp giật đai lưng từ tay thái giám, bật cười giòn giã.
Triệu Sư Tử bất đắc dĩ nhìn hắn, buộc chặt đai lưng rồi tiến tới gần, câu lấy cái cằm thon thả của hắn cười nói: "Ngươi còn ở đó cười trẫm, nhìn giúp trẫm xem, có đủ soái hay không?"
Hai mắt Thác Xử Nữ đều đã loan thành trăng non, luôn miệng tán thưởng: "Soái, soái, ngài soái nhất."
Triệu Sư Tử càng không tin: "Không phải, ngươi sao lại qua loa như vậy, chắc chắn là không đủ soái."
Thác Xử Nữ đứng lên, giúp hắn chỉnh cổ áo: "Hoàng thượng, đâu phải lần đầu ngài gặp Thác phó tướng, cần gì căng thẳng như vậy?" Nhìn xem, bình thường trông ổn trọng giảo hoạt biết bao nhiêu, chưa lần nào thiệt thòi trước mặt triều thần, chưa từng để ai leo lên cổ chỉ trỏ, bây giờ lại lo lắng vì chuyện cỏn con này.
Triệu Sư Tử xoa xoa má hắn: "Ngươi biết rõ còn hỏi trẫm, được rồi, đi gặp Thác phó tướng thôi."
Cả hai sóng vai ra khỏi tẩm cung, đến một gian phòng thường được hoàng thượng dùng để đàm thoại với các triều thần.
Thác Xử Nữ thấy được khách phòng lọt vào tầm mắt, vốn nên kích động thì tự nhiên đầu óc lại tỉnh táo. Tâm trạng chờ mong dần lui, ngược lại phát hiện có chỗ không đúng, Tam ca của hắn đáng lẽ sẽ không cầu kiến vào canh giờ này mới phải.
Thái giám đứng trước cửa cuối người bẩm báo với Triệu Sư Tử đã đến: "Bẩm hoàng thượng, Ma tướng quân ngồi bên này."
Bên phía Thác Xử Nữ, có một nô tài làm tư thế mời với hắn, nhưng là mời về phía căn phòng hướng ngược lại của Triệu Sư Tử.
Triệu Sư Tử trấn định gật đầu, nói: "Có lẽ là Thác phó tướng muốn vào thăm ngươi, mau đi đi."
Thác Xử Nữ gật đầu, càng khó hiểu.
Triệu Sư Tử dõi theo Thác Xử Nữ tới khi hắn đóng cửa phòng, sau đó mới quay đầu, gương mặt thâm sâu khó dò, trong mắt không còn chút lười nhách nào.
Hắn bước vào gian phòng Ma Thiên Bình ngồi, tiếng thái giám như thường lệ báo hiệu: "Hoàng thượng giá đáo."
Bên trong, Ma Thiên Bình liền hành lễ, Triệu Sư Tử khoát tay bảo hắn bình thân, ngồi vào bàn, liền thấy Ma Thiên Bình hành động nhanh gọn, đưa một phong thư đã mở sẵn sang cho hắn.
Cái người thường ngày cứ nhảy nhót lưu manh xung quanh Thác Bạch Dương, giờ khắc này lại nghiêm chỉnh ngồi đó, thần sắc kia, hệt như chí khí năm nào hắn đứng trước hàng vạn quân địch.
Triệu Sư Tử không động vào thư, cuối đầu nghiêm chỉnh đọc kỹ, sau đó, khóe miệng câu lên một độ cung nhỏ, cười nhẹ một tiếng.
"Cuối cùng hắn cũng hành động rồi?"
Phía bên kia, Thác Bạch Dương vừa gặp Thác Xử Nữ liền kéo lấy hắn, nhìn cửa phòng đã đóng kỹ, bên ngoài có hai binh lính canh giữ. Ngoắc ngoắc Thác Xử Nữ lại gần thêm một chút
Thác Xử Nữ cau mày, linh cảm không ổn, nhỏ giọng: "Tam ca, có chuyện gì xảy ra?"
"Trong lúc ta không chú ý, có người của vương phủ..." Thác Bạch Dương kéo dài âm cuối, nhìn sắc mặt của Thác Xử Nữ, sau đó khẽ gật đầu, xem ra Ngũ đệ cũng hiểu thế lực của người nắm giữ vương phủ duy nhất hiện tại kia, mới nói tiếp: "Tới nhà dẫn đại ca đi rồi."
"!" Thác Xử Nữ trừng lớn mắt: "Huynh..."
"Ngươi chậm đã, ngươi cũng biết ta bố trí vài người trông chừng Đại ca bọn họ, ta cũng chỉ vừa nghe được thuộc hạ báo lại, Đại ca vào vương phủ từ trưa hôm qua, tới tối nay vẫn chưa thấy về nhà."