Năm Khang Hi thứ bốn mươi ba.
Phủ tứ bối lặc tọa lạc tại góc Tây Bắc nội thành, ngói xanh tường đỏ, nền cao tới sáu thước. Quy mô tuy khá lớn nhưng còn kém xa sự khí phái đồ sộ của Ung Hòa Cung sau này.
Sáng sớm mặt trời vừa lên, đám Vưu Uyển đã được dẫn dắt nhập phủ từ cửa hông. Quản sự cầm danh sách đứng trước mặt các nàng, phân chia vị trí công tác của từng người rõ ràng đâu ra đấy.
"Đều dỏng tai lên mà nghe cho kỹ! Nguyên Thu, Sơ Tuyết theo Triệu ma ma tới chính viện. Nguyệt Nhi tới Bích Đồng Uyển hầu hạ Nữu Hỗ Lộc cách cách. Lục Ba tới Bạch Mai Các hầu hạ Cảnh cách cách.."
Từng người đều được xướng tên, phần lớn đều đã có nơi để đi.
Cuối cùng chỉ còn dư lại Vưu Uyển cùng một tiểu cô nương gầy teo.
"Hai người các ngươi," Quản sự chỉ các nàng, "Tới nhà bếp ở tiền viện."
Vưu Uyển thở phào một hơi, may mà không bị điều đi hầu hạ ở sân viện nào. Nấu nướng tốt lắm nha, nấu nướng nàng lành nghề nhất.
Thêm vào đó, các nữ chủ tử đều ngụ tại hậu viện. Công tác tại nhà bếp ở tiền viện thì chỉ cần quan tâm tới đồ ăn của chủ tử gia và các tiểu a ca, tiểu cách cách là được, không cần phải giao tiếp với nữ nhân chốn hậu viện, nhẹ cả đầu.
Nguyên Thu được phân tới chính viện của phúc tấn, tinh thần lo lắng bất an, túm lấy Vưu Uyển nói: "Vưu tỷ tỷ, muội sợ.."
Vưu Uyển vội che miệng nàng, thấp giọng đáp: "Chớ nói những lời như vậy, cẩn thận kẻo bị người khác nghe thấy. Muội cẩn trọng hầu hạ, tứ phúc tấn nổi danh hiền huệ, muội sẽ không sao đâu, nhớ chưa?"
Trong lịch sử, tứ phúc tấn sau khi qua đời được truy phong là Hiếu Kính Hiến Hoàng hậu, đoan trang kính cẩn, công bằng liêm khiết. Tứ gia có thể ban cho phúc tấn phong hiệu này, nói lên con người phúc tấn cũng có thể xem như hiền lành công chính ha? Vưu Uyển thầm nghĩ.
Khuôn mặt trắng bệch của Nguyên Thu nghiêm lại, chỉ có thể gật đầu.
Ma ma quản sự không chần chừ lâu, rất nhanh đã tới đón tỳ nữ mới được phân về mỗi viện. Vưu Uyển cùng một tiểu cô nương tên Thanh Mai cũng được đưa tới nhà bếp ở tiền viện.
Nhà bếp của phủ bối lặc nhỏ hơn rất nhiều so với Ngự Thiện Phòng, phân công cũng không tỉ mỉ tinh tế bằng. Đầu bếp chính Chu Phương Toàn là một lão thái giám đã qua ngũ tuần, ưỡn cái bụng phệ trông có chút hài hước nhưng biểu tình lại rất nghiêm nghị.
Ông vừa đứng đó, Vưu Uyển liền cảm thấy như mặt đất cũng đang run lên. Vẻ mặt ông cũng không một chút biểu cảm. Vẫn cúi đầu như trước, nàng liếc nhìn hoa văn hình chim thêu trên áo choàng của Chu công công, khom lưng hành lễ: "Thỉnh an công công."
Thanh Mai bên cạnh thoáng chốc sửng sốt nhưng cũng phản ứng rất lanh lẹ, bắt chước nàng vấn an Chu Phương Toàn.
"Coi như cũng có vài phần lanh lợi," Chu Phương Toàn nhận lễ, trên mặt vẫn không thấy nửa điểm ý cười, "Nghe nói các ngươi xuất thân từ cục điểm tâm trong cung, nhưng đã tới phủ tứ bối lặc thì phải tuân thủ quy củ ở đây. Nhà bếp này nhiều thái giám ít cung nữ. Các ngươi muốn lưu lại thì phải xuất ra bản lĩnh thực sự. Nếu kỹ năng không đạt, ta sẽ ném các ngươi tới phòng giặt giũ."
Giọng điệu Chu Phương Toàn cứng rắn. Ông làm chủ sự nhà bếp tại phủ tứ bối lặc đã mấy chục năm, hầu hạ từ khi tứ gia còn ở A Ca Sở, ở trong phủ cũng có vài phần mặt mũi.
Cũng vì Chu Phương Toàn đã có thâm niên nấu nướng mấy chục năm nên càng nhìn hai tiểu tỳ nữ mới tới này lại càng không hài lòng.
Cô nương thân hình mảnh mai yểu điệu kia tuy cúi đầu nên không thấy rõ dung mạo, nhưng da thịt trên tay lại trơn láng tựa ngọc, vừa nhìn đã thấy là không biết làm việc.
Một người khác vừa gầy vừa nhỏ, e rằng muôi sắt cũng không nâng lên được. Chu công công chỉ sợ lúc nàng vung nồi sẽ tự làm bị thương chính mình.
Vưu Uyển vừa nghe đã thầm nhủ không xong rồi. Vị công công này trông có vẻ dầu mỡ, không nghĩ tới còn rất chú trọng thực lực. Nàng chỉ muốn được ở lại nhà bếp, không muốn đi giặt quần áo đâu.
Vưu Uyển vội vàng bày ra dáng vẻ thụ giáo, nở nụ cười ôn hòa khiêm tốn, ngước mắt lên nói: "Công công dạy phải. Trước kia ở trong cung, ma ma cũng thường xuyên nhắc chúng con phải kiên định học tập trù nghệ. Nô tỳ tự tin cũng có mấy phần thực học, kính xin công công chớ chê."
Nàng vừa ngẩng đầu, mặt mày kiều diễm nhu mỵ bỗng chốc hiển lộ, mang theo vẻ phong tình động lòng người.
Chu Phương Toàn nhướng mày. Dáng dấp xinh đẹp như vậy chắc chắn càng không làm được việc, đưa tới nhà bếp để làm bình hoa chắc?
Thanh Mai thấy Chu công công dường như không muốn giữ Vưu Uyển lại, lập tức lên tiếng: "Trù nghệ của tỷ ấy rất tốt, nô tỳ cũng am hiểu chút da lông. Công công không ngại xin hãy kiểm tra chúng con trước rồi hãy ra quyết định cũng chưa muộn."
Vưu Uyển nghe thấy tiểu cô nương này giúp mình nói chuyện, có chút kinh ngạc. Quay đầu nhìn lại, Thanh Mai đang nở nụ cười ngại ngùng với nàng.
Chu công công rất không nguyện ý giữ người, nhưng đối mặt với hai tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, ông cũng chẳng phải kẻ tâm địa sắt đá, trầm mặc một lát mới nói: "Vậy ta sẽ cho hai ngươi một cơ hội. Hiện giờ còn chưa qua mười lăm tháng Giêng, các chủ tử mỗi ngày đều phải vào cung diện thánh. Ban ngày chúng ta không cần chuẩn bị đồ ăn cho chủ tử gia nhưng buổi tối khi ngài hồi phủ, phải làm tốt món lẩu để chủ tử ăn khuya. Hôm nay các ngươi hãy nấu một phần nước cốt lẩu, đạt tiêu chuẩn thì được ở lại, không qua cửa thì phải rời đi."
Vưu Uyển và Thanh Mai gật đầu lia lịa.
Chu Phương Toàn chỉ về một góc nhà bếp: "Thịt thà rau củ đều ở đây, nấu xong trong hai canh giờ thì mang tới cho ta xem."
Ném lại những lời này, Chu Phương Toàn liền xoay người bận rộn chuyện của mình, cũng không thèm nhìn đám người Vưu Uyển lấy một cái.
Vưu Uyển cùng Thanh Mai đi tới góc bếp.
Ước chừng đã cách xa tới nửa căn phòng, Chu Phương Toàn sẽ không nghe được thanh âm của các nàng thì Vưu Uyển mới nhỏ giọng nói với Thanh Mai: "Cảm ơn muội vừa rồi đã nói đỡ cho ta."
Thanh Mai cười cười, khuôn mặt có chút ửng hồng: "Không cần cảm ơn. Muội nhớ Trần ma ma vẫn luôn khen ngợi tỷ. Bằng vào trù nghệ của tỷ, nhất định có thể lưu lại."
"Thì ra muội cũng là người của cục điểm tâm à? Sao ta chưa từng thấy muội nhỉ?" Vưu Uyển nghe, hóa ra là người quen cũ trong cung.
"Muội làm việc ở bên ngoài, bình thường cũng chỉ phụ trách việc nấu nước quét sân, tỷ hẳn là không nhớ rõ." Thanh Mai có chút ngượng ngùng.
Bị giao việc ở ngoài bếp nói rõ trù nghệ không quá tốt. Nhưng nàng ấy có thể giúp Vưu Uyển nói chuyện, phần tình nghĩa này Vưu Uyển nhất định phải trả.
"Vậy cứ coi như hôm nay là lần đầu tiên gặp gỡ của chúng ta đi. Hiện tại ta đã nhớ kỹ tên của muội rồi. Yên tâm, có ta ở đây, nhất định có thể giúp muội được giữ lại nhà bếp." Vưu Uyển cười ngọt ngào.
Thanh Mai bị nụ cười của nàng khiến cho hoảng thần, khuôn mặt càng đỏ hơn, ngại ngùng nói: "Không.. không cần, tỷ.. tỷ đừng để muội làm liên lụy."
"Đừng lo, cứ giao hết cho ta."
Vưu Uyển tự tay nhặt mấy củ gừng đưa cho Thanh Mai: "Trước hết hãy rửa sạch thứ này, đợi lát nữa sẽ cho muội thưởng thức món lẩu mỹ vị nhất trần đời."
Thanh Mai thấy nàng tự tin như thế, giữa mày tràn ngập phong tình đẹp đẽ khiến người khác không cách nào cự tuyệt, bỗng cảm thấy mình như cũng bị lây nhiễm khí thế của Vưu Uyển, cảm thấy ở lại nhà bếp cũng không phải việc gì quá khó khăn, bèn vội vàng chạy đi rửa gừng.
Vưu Uyển suy tư một lát, định sẽ làm lẩu uyên ương phổ biến nhất ở đời sau. Thanh Triều hiện tại, lẩu Tứ Xuyên còn chưa được lưu hành chốn cung đình. Người Mãn Châu sau khi nhập quan vẫn hay ăn lẩu Đông Bắc, tốt ở chỗ nguyên liệu đầy đủ, thịt thà đầy tràn.
Lẩu Đông Bắc thời này lấy nước xuýt làm cốt, cho thêm các loại nguyên liệu có tác dụng khu hàn như đương quy, táo đỏ. Thịt nhúng phần lớn là thịt dê, thịt bò và thịt heo. Đồ ăn kèm đa số là rau cải và miến sợi, còn có món dồi huyết đặc trưng vùng Đông Bắc.
Nhưng lẩu uyên ương thì lại khác. Phần canh đỏ nặng vị tê cay, phần canh trong dư vị lại lâu dài. Ngoại trừ thịt dê, thịt bò, còn có thể nhúng các loại nội tạng động vật, rau dưa đậu hũ. Người đời sau còn phát minh ra thêm rất nhiều cách ăn ly kỳ cổ quái khác.
Tuy nhiên, làm cho Chu công công thưởng thức, Vưu Uyển cũng không dám giở mánh khóe mà nghiêm túc xuất ra bản lĩnh toàn thân, dùng trọn hai canh giờ nấu ra hai phần nước cốt lẩu hương sắc bất đồng.
Chu Phương Toàn sớm đã ngửi được mùi thơm, trong lòng vô cùng ngứa ngáy nhưng vẫn kìm lại được. Vừa hết hai canh giờ, ông liền tỏ vẻ ung dung bước qua.