Sau Tiết Ban Kim, Tề Giai Liên Âm thường xuyên tranh việc đưa đồ ăn tới Dục Khánh Cung. Trò mờ ám của nàng ta dĩ nhiên không thể qua mắt Trần ma ma.
Trần ma ma chú ý tới việc này, mặt ngoài không nói gì nhưng Vưu Uyển lại biết, bà đã âm thầm tìm Phủ Nội Vụ, muốn điều Tề Giai Liên Âm tới nơi khác.
E là lo nàng ta chuốc phải tai họa, cuối cùng liên lụy tới cục điểm tâm!
Nhưng chưa đợi Tề Giai Liên Âm bị điều đi, Tử Cấm Thành đã nghênh đón ngày lễ trọng đại nhất trong năm.
Cửa ải cuối năm buông xuống, các vị tôn thất, hoàng tử từ đêm ba mươi Trừ tịch trở đi, mỗi ngày đều phải tiến cung dự tiệc, mãi cho tới tận mười lăm tháng Giêng mới xem như là hết Tết.
Trong khoảng thời gian này, còn có rất nhiều đại thần và phúc tấn được Hoàng đế ban ơn, có thể tiến cung vào dịp lễ Tết.
Ngự Thiện Phòng lại càng thêm náo nhiệt. Mấy trăm thái giám, cung nữ mỗi người một việc, liên tục không ngừng nấu nướng ra từng bàn yến tiệc.
Đêm nay là Trừ tịch, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi vương công Mông Cổ tại Điện Bảo Hòa. Chư vị a ca cũng phải tham gia đón tiếp.
Vưu Uyển trong ngày này cũng rất vui vẻ bởi cung nữ các nàng sẽ được ban thưởng số tiền lớn, còn được chủ tử thưởng thêm đồ ăn.
Nhưng những món ăn kia thì Vưu Uyển lại không đặt vào trong mắt, còn chẳng ngon bằng nàng làm.
Bận rộn cả một ngày, tới lúc được chợp mắt thì sắc trời cũng đã đen kịt. Trước Điện Bảo Hòa nở rộ pháo hoa tuyệt mỹ. Vưu Uyển đứng trong sân nhỏ, từ xa cũng có thể trông thấy thấp thoáng.
Nguyên Thu không biết từ chỗ nào tiến lại gần nàng, lôi kéo ống tay áo Vưu Uyển, nói nhỏ: "Vưu tỷ tỷ, muội vừa trông thấy Tề Giai Liên Âm lén rời khỏi cục điểm tâm, không biết là định đi đâu."
Vưu Uyển nhíu mày. Lá gan của Tề Giai Liên Âm này cũng lớn quá rồi. Đợi ngày mai công tác, nàng nhất định phải báo với Trần ma ma để sớm điều Tề Giai Liên Âm đi.
"Muội thấy nàng ta đi về hướng nào?" Vưu Uyển hỏi.
"Không rõ." Nguyên Thu lắc đầu, lòng bàn tay siết chặt, không biết có nên nói với Vưu Uyển rằng mình còn thấy Tề Giai Liên Âm tô son điểm phấn, trưng diện vô cùng tinh xảo hay không.
Trong Tử Cấm Thành, cung nữ vốn không được phép trang điểm. Nguyên Thu lờ mờ đoán được Tề Giai Liên Âm tính làm chuyện gì nhưng lời tới khóe miệng thì lại nuốt xuống.
Nếu Tề Giai Liên Âm thực sự trở thành chủ tử, nàng nói ra chẳng phải sẽ bị ghi hận ư? Nguyên Thu suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đem chuyện này giấu thật sâu dưới đáy lòng.
Nhưng mà đêm hôm ấy, bỗng có một đội thái giám mang theo đèn lồng xông vào cục điểm tâm. Vưu Uyển đang ngủ thì bị cô cô ăn mặc chỉnh tề gọi dậy, không nói một lời, chỉ kêu các nàng mau chóng chỉnh trang rồi ra ngoài viện.
Vưu Uyển choáng váng bước ra khỏi cửa phòng, đợi thấy rõ cảnh tượng trong sân, bỗng chốc cả kinh đến quên cả cơn buồn ngủ.
Bên trong tiểu viện không tính là rộng mở chỉ toàn người là người. Một đám thái giám mặt vô biểu tình chặn lấy cửa lớn, mọi gian nhà đều đã đèn đuốc sáng trưng.
Trần ma ma mặt mũi tái nhợt đứng giữa viện, không khí thập phần khẩn trương.
Vưu Uyển liếc nhìn xung quanh, tất cả mọi người trong phòng mình đều đã tề tụ, toàn bộ cúi đầu đứng sát chân tường, đến thở mạnh cũng không dám.
Cung nữ ở một phòng khác cũng đã chạy ra ngoài, chỉ có đám người ở phòng đối diện là đang bị ép quỳ trên mặt đất.
Vưu Uyển đảo mắt vài lần, phát hiện trong viện thiếu một người, chính là Tề Giai Liên Âm đã chuồn ra ngoài từ trước. Lòng nàng bỗng hồi hộp, chợt có dự cảm chẳng lành.
Y phục của những tiểu cung nữ kia rất mỏng, quỳ gối trên nền gạch lạnh như băng giữa trời đông, cả người đã rét tới mức run lẩy bẩy, sợ là ngày mai sẽ đổ bệnh.
Trần ma ma vốn luôn thương tiếc các tiểu cung nữ dường như không chịu được nữa, xoay người nhìn đại thái giám trông có vẻ khí thế nhất, nói: "Lý công công, tất cả các cung nữ của cục điểm tâm đều đã ở đây, kính xin ngài phân phó."
Lý Đức Toàn đưa mắt ra hiệu cho đám thái giám đứng đằng sau. Lúc này, mười mấy thái giám cùng tràn vào trong phòng, ngay sau đó truyền đến âm thanh đồ vật rơi đổ.
Thế này là muốn lục soát à? Vưu Uyển có chút mơ hồ. Tề Giai Liên Âm phạm phải đại tội, các nàng đây cũng bị kéo xuống nước?
Chỉ nghe Lý Đức Toàn cất giọng the thé: "Cung nữ Tề Giai Liên Âm của cục điểm tâm đột phát bệnh hiểm nghèo, chết bất đắc kỳ tử trong Ngự Hoa Viên, va chạm tới quý nhân. Đêm Trừ tịch lại để xảy ra chuyện chẳng lành như thế, Vạn tuế gia sai chúng ta tra xét kỹ cục điểm tâm. Nếu thực sự tra ra Tề Giai Liên Âm đã sớm mang bệnh trong người mà lại giấu giếm không báo, tất cả những ai biết chuyện đều phải giải về Thận Hình Ty nghiêm hình tra khảo, lấy làm răn đe."
Vừa dứt lời, đám cung nữ xung quanh đều đồng loạt rùng mình một cái.
Tề Giai Liên Âm bình thường hay nhảy nhót sinh động nhất cục điểm tâm, cứ như vậy mà chết? Thân thể nàng ta dạo gần đây vẫn luôn khỏe mạnh thì sao có thể chết bất đắc kỳ tử được?
Vưu Uyển rũ mắt, trong đầu nảy lên vô vàn ý nghĩ, cứ luôn cảm thấy lời nói của vị thái giám này có gì đó quái lạ.
Kiểu chết đột ngột này quá thường thấy trong cung, đều là cái cớ các chủ tử dùng để che giấu sự thật. Tề Giai Liên Âm nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nàng ta chỉ muốn leo giường mà thôi, sao lại mất luôn cả mạng nhỏ thế này?
Đằng sau chuyện này rốt cuộc là thủ bút của ai? Vưu Uyển bình thường ít tiếp xúc với nàng ta, trong nhất thời cũng khó nhớ ra đầu mối nào hữu dụng.
Chưa tới thời gian nửa nén hương, thái giám lục soát liền ra ngoài, trong tay cầm khay chứa những món đồ khả nghi trình lên cho Lý Đức Toàn xem.
Trần ma ma vội vàng tiến lên: "Đây đều là đồ do nương nương các cung và các tiểu chủ tử ban thưởng, đều có ghi chép."
Đa số đều là thỏi vàng, thỏi bạc, trâm cài đầu linh tinh, rất bình thường.
Lý Đức Toàn cười nhạt: "Ma ma chớ sốt ruột, đợi chúng ta xem xét kỹ càng đã."
Ánh mắt ông đảo qua cái khay, không phát hiện ra chỗ nào dị thường, bèn trực tiếp nhìn về phía người đứng cuối cùng: "Đây là đồ đạc lục soát được từ trong phòng của Tề Giai thị?"
"Bẩm Lý công công, đúng vậy."
"Mang về. Người trong phòng nàng ta cũng đều giải về Thận Hình Ty tra khảo kỹ càng, hỏi xem Tề Giai thị từng đi những đâu, gặp người nào, nói lời gì, toàn bộ đều phải hỏi cho ra."
Lý Đức Toàn thật sự không muốn nhận công việc này, nhưng khẩu dụ của Vạn tuế gia ai dám cãi, ông chỉ đành phải nhận mệnh.
Kỳ thực cũng chỉ có một số ít người là biết Tề Giai Liên Âm không hề chết bất đắc kỳ tử, mà là mượn tiệc Trừ tịch để bò giường nên mới mất mạng.
Theo lý mà nói, Thái tử gia sủng hạnh một cung nữ cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng lần này Thái tử gia không chỉ chơi người ta tới mất nửa cái mạng, cuối cùng còn say tới nỗi nhầm Tề Giai Liên Âm thành kẻ gian ám toán, tự tay bóp chết.
Lý Đức Toàn thực sự khó hiểu, Thái tử gia ngày ngày ở trong nội cung, ai có thể ám hại được ngài ấy? Thế nào lại để chết một mạng người kia chứ?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Thái tử gia cũng mất hết. Trong Điện Bảo Hòa còn ngồi một đám vương công Mông Cổ, chân tướng này không thể để bọn họ biết được.
Vạn tuế gia thế mới phán cho cung nữ kia một cái danh chết bất đắc kỳ tử, còn ra lệnh cho ông tra xét rõ ràng.
Lý Đức Toàn cũng không tính sẽ tra ra được cái gì ở cục điểm tâm. Ông biết ma ma và thái giám lâu năm ở Ngự Thiện Phòng đều đã thành tinh, Tề Giai Liên Âm không có khả năng lưu lại bất cứ dấu vết khả nghi nào ở đây. Nàng có thể một đường tìm thấy phòng nghỉ của Thái tử, lại tránh được thị vệ tuần tra, đã nói lên rằng có người ở bên ngoài Ngự Thiện Phòng tương trợ.
Người này địa vị chắc chắn không thấp, cũng không biết là vị chủ tử nương nương của cung nào?
Lý Đức Toàn giải toàn bộ cung nữ trong phòng Tề Giai Liên Âm đi. Những người còn lại vẫn chưa thể xem như đã tránh được một kiếp.
Ông nói với đám cung nữ đang đứng: "Cuối năm là khoảng thời gian tốt đẹp. Trong tháng Giêng không thể gặp chuyện máu me, xem như các ngươi may mắn. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha. Mỗi người phạt đánh hai mươi hèo, cách chức trở về Phủ Nội Vụ."
Lý Đức toàn nói xong bèn xoay người rời đi, lưu lại một đám cung nữ hoảng loạn.
Lúc Vưu Uyển bị người đè xuống băng ghế nhỏ, đầu óc hãy còn mơ màng. Nhưng theo bản năng, nàng biết mình chắc chắn chịu không nổi hai mươi hèo này. Cuối năm, trong cung không cho phép mời y nữ. Nếu nàng thành thành thật thật chịu đánh, e rằng hai chân sẽ phải tàn phế.
Nàng vội móc lấy túi tiền bên hông nhét vào tay thái giám cầm côn, nhỏ giọng nói: "Công công, cái này là để hiếu kính ngài. Ngài thủ hạ lưu tình, châm chước cho một chút."
Thái giám kia áng chừng sức nặng trong tay, hài lòng nở nụ cười: "Hôm nay chúng ta đã uống rượu, tay chân uể oải, cô nương chớ lo."
Ý là hắn sẽ không dùng lực đánh, Vưu Uyển nghe vậy thở phào một hơi.
Nguyên Thu bên cạnh đã ăn mấy hèo. Thấy Vưu Uyển làm vậy, nàng cũng học theo, cắn răng móc hết mấy tháng ngân lượng trong ngực ra đưa cho thái giám hành hình.
Lực đánh phía sau liền nhẹ nhàng hơn hẳn, đánh mà như gãi ngứa trên người.
Hai mươi hèo rất nhanh đã đánh xong. Vưu Uyển trèo xuống ghế, hai chân vẫn ổn định thấy nhưng có mấy người đều đang quỳ sụp xuống, nàng cũng vội vàng ra vẻ đứng không vững, cùng Nguyên Thu dìu nhau tựa chung một chỗ.
Trần ma ma ném tới một ánh nhìn lo lắng. Vưu Uyển nháy mắt với bà, cho biết mình chưa chịu chút thương tổn nào. Trần ma ma thấy vậy mới thu hồi ánh mắt. Kế tiếp, bà cho các cung nữ trở về thu dọn đồ đạc, ngày mai trời vừa sáng sẽ tống ra khỏi nội cung, quay trở về Phủ Nội Vụ mà các nàng ở lúc ban đầu.
Một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Vưu Uyển vừa về tới phòng, y phục cũng lười thay mà trực tiếp lăn ra ngủ. Cho tới khi trời tờ mờ sáng, được Nguyên Thu đánh thức, nàng mới tỉnh dậy thu dọn đồ đạc.
Vẫn đeo một tay nải nhỏ như trước, chỉ mang theo bạc và đồ vật ngạch nương nàng gửi cho, Vưu Uyển cùng mười mấy tiểu cung nữ xếp thành hai nhóm, sau khi lưu luyến không rời cáo biệt Trần ma ma thì theo đội ngũ hướng tới cửa cung.
Chẳng biết sau khi quay về Phủ Nội Vụ thì nàng sẽ lại bị phân tới chỗ nào. Lòng Vưu Uyển phát sầu, cảm thấy tương lai một màu u ám, ngay cả màn trời trên cao cũng vậy, mịt mù sương.
Thẳng tới một khắc trước khi bước ra khỏi cửa cung, sắc trời mới chợt sáng bừng lên. Một vầng thái dương đỏ rực dâng lên từ phía chân trời, nơi chiếu rọi tới ngập tràn ánh bình minh, lấp lánh rạng ngời.