Lúc Vưu Uyển tới Đông Viện thì mấy vị cách cách khác tại hậu viện đã sớm đứng hầu giữa sân.
Mặt trời tháng Mười cũng không quá gay gắt nhưng gió lạnh thì lại như dao nhỏ, quất vào người lạnh lẽo.
Vưu Uyển liếc qua một chút, phát hiện gò má Nữu Hỗ Lộc cách cách đã cóng đến hơi đỏ lên.
Cảnh cách cách và Võ cách cách tới muộn hơn một chút nhưng khuôn mặt cũng đã trắng bệch.
Mà Lý trắc phúc tấn thì đang ngồi trong chính sảnh, uống hồng trà nóng hổi. Ngước mắt thấy Vưu Uyển, lông mi nàng ta rung động: "Vưu cách cách đây là bận bịu nơi nào mà giờ này mới tới, có phải là không đặt trắc phúc tấn ta vào mắt hay không?"
Vưu Uyển tiến lên phía trước, hai mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm hoa văn trên nền gạch mà nói: "Xin trắc phúc tấn thứ tội. Nô tỳ chưa từng tới Đông Viện nên ban nãy đi theo đường nhỏ khác, làm lỡ một chút thời gian."
Nàng chỉ là "vô tình" tới chính viện của phúc tấn báo chuyện này với Triệu ma ma bên người nàng ta mà thôi.
Phúc tấn muốn giả vờ câm điếc không nhúng tay nhưng nàng không thích thế, muốn kéo phúc tấn vào cho bằng được.
Nếu không việc này mà để cho tứ gia biết, Lý trắc phúc tấn ngang ngược hoành hành, lạm dụng tư quyền là sai. Mà phúc tấn nàng ta đóng cửa làm ngơ cũng là sai.
Lý trắc phúc tấn không biết chuyện Vưu Uyển lén làm. Hôm nay nàng ta gọi mọi người tới vốn là để lập uy. Hiện giờ Vưu Uyển dâng lý do tới tận cửa, Lý trắc phúc tấn vừa hay mượn cơ hội này để phát huy.
"Đừng có lấy cớ. Ngươi tới muộn là đã sai rồi, là tỏ ý bất kính với trắc phúc tấn ta đây. Đừng tưởng hiện tại có mấy phần sủng ái của chủ tử gia mà có thể không coi ai ra gì, cư nhiên dám phạm thượng. Hôm nay ta phải trừng trị ngươi, để cho ngươi hiểu rõ quy củ."
"Nô tỳ không dám, trắc phúc tấn chỉ sai người kêu nô tỳ với Đông Viện, cũng chưa nói rõ thời gian cụ thể. Nô tỳ theo lệnh mà đến, nào dám chậm trễ, càng không gánh nổi hai chữ phạm thượng." Vưu Uyển hơi hơi ngước mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói, "Huống chi chủ tử chân chính trong phủ này chỉ có tứ gia và phúc tấn. Việc dạy dỗ thiếp thất càng là trách nhiệm của phúc tấn. Trắc phúc tấn tự xưng mình là" thượng ", tự ý trách phạt chúng ta, đó là đang đi quá giới hạn."
Lý trắc phúc tấn không ngờ Vưu Uyển trông thì nhu nhược nhưng trong lời nói lại chứa đầy gai, lại dám lên án nàng ta đi quá giới hạn!
"Tốt! Tốt! Ngươi chỉ là một cách cách nho nhỏ mà cũng dám nói năng với ta như vậy. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Lý thị lập tức hạ lệnh: "Người đâu, giải nàng ta vào trong viện quỳ, chưa đủ một canh giờ thì không cho đứng lên."
Nô tài ở Đông Viện ngay lập tức tiến lên lôi kéo Vưu Uyển.
Vưu Uyển tránh bọn họ, thần thái tự nhiên: "Trắc phúc tấn không cần gọi người, tự ta sẽ đi."
Lý thị bị nàng làm cho tức giận đến đập mạnh chén trà trong tay.
Vưu Uyển tự mình ra ngoài sân, vén y phục quỳ xuống trên nền gạch cứng rắn lạnh ngắt, tầm mắt rơi vào mặt đất phía trước, sống lưng thẳng tắp.
Mấy cách cách khác chỉ bị ra oai châm chọc đều không khỏi nhìn về phía nàng.
Cảnh cách cách đứng gần nàng nhất, hơi hơi nghiêng người, thấp giọng nói với nàng: "Muội điên rồi ư? Chọc giận nàng ta thì có ích gì! Chúng ta chỉ phải đứng đây thôi, còn muội phải quỳ suốt một canh giờ đó. Trời lạnh như thế này, chân muội sẽ thành tàn phế mất!"
Vưu Uyển không chớp mắt, chỉ có cánh môi hơi hơi chuyển động: "Tỷ đừng nhìn ta nữa, cẩn thận bị trông thấy. Yên tâm đi, ta có cách."
Lúc nàng tới đây đã bọc một lớp đệm trên gối. Lại có phúc tấn ở, nàng sẽ không phải quỳ lâu.
Cảnh cách cách sốt ruột lo sợ nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác.
Lý trắc phúc tấn ngồi trong phòng nhìn bộ dạng phải chịu dằn vặt nhưng không thể làm gì của các nàng, cuối cùng cũng cảm thấy vớt vát được thể diện bị mất trên yến tiệc lần trước.
Nếu không phải Nữu Hỗ Lộc cách cách cố tình làm nàng tà mất mặt thì nàng ta cũng sẽ không vội vã rời tịch, không biết sau đó người ta đã bàn tán sau lưng mình như thế nào.
Mấy tiểu yêu tinh trong phủ này đều chẳng phải dạng tốt lành gì.
Con trai của Nữu Hỗ Lộc thị và Cảnh cách cách đều không kém tam a ca của nàng mấy tháng. Tuổi tác tương đương nên thứ để lấy ra so sánh cũng nhiều. Nàng phải sớm mài giũa tính tình bọn họ, để bọn họ an phận một chút, chớ có vọng tưởng những thứ không nên.
Tuy cái bụng của Vưu Uyển còn chưa có động tĩnh nhưng Lý thị biết, từ khi nàng vào phủ đến nay, ngoại trừ mùng một và mười lăm tứ gia dùng bữa tối tại chính viện thì không còn ghé thăm những nơi khác nữa. Cứ thế thì chuyện mang thai cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Nếu nàng ta sinh được một a ca thì sẽ ảnh hưởng tới địa vị của tam a ca.
Lý trắc phúc tấn vốn tưởng con trai mình chiếm vị trí trưởng và thứ, bản thân lại là trắc phúc tấn, con cái của những người khác trong phủ đều chẳng tính là gì.
Nhưng tiệc trăm ngày lần này của tứ a ca giúp nàng ta ý thức được rằng, chỉ cần tứ gia và phúc tấn nguyện ý thì việc cất nhắc a ca khác là rất dễ dàng.
Nàng phải đè ép tâm tư của đám cách cách này, đừng nghĩ tới chuyện khiêu khích địa vị của con trai nàng.
Lý trắc phúc tấn hài lòng nhìn mọi người lung lay trong giá lạnh, lại sai nô tài thay nước trà và điểm tâm mới.
"Trắc phúc tấn," Trần ma ma bên người Lý thị đứng ra, thấp giọng nói, "Bên ngoài cũng đã qua gần nửa nén hương, có phải là nên gọi các nàng vào rồi không?"
"Không vội, đợi thêm một lát." Lý trắc phúc tấn ung dung nói.
"Nhưng nếu bị trúng gió cảm lạnh," Trần ma ma lấy hết can đảm mà khuyên nhủ, "Việc này mà để chủ tử gia cùng phúc tấn biết được, e là.."
"Cùng lắm là hứng chút gió mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ. Ta xem bọn họ ai cũng rất khỏe mạnh." Lý thị khoát tay không thèm để tâm, "Hơn nữa, nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ phúc tấn không biết động tĩnh bên Đông Viện chúng ta chắc. Nàng ta giỏi ra vẻ nhất, sẽ không quan tâm ---"
"Trắc phúc tấn, trắc phúc tấn!" Thái giám Khâu Thịnh của Đông Viện bỗng vội vã chạy vào, trên mặt là vẻ kinh hoảng.
Lý thị trách mắng: "Gấp gáp cái gì? Có chuyện thì nói cho rõ ràng."
Khâu Thịnh thở hổn hển, chỉ vào cổng viện nói không ra hơi: "Chính viện.. Triệu ma ma bên chính viện tới!"
"Bà ta tới làm gì?" Lý trắc phúc tấn gắt gao nhíu mày.
Lúc này, Triệu ma ma đã dẫn người nghênh ngang tiến vào Đông Viện.
Vừa vào bà đã trông thấy mấy người đang đứng giữa sân, còn có Vưu Uyển quỳ trên mặt đất.
Triệu ma ma lúc này vội vàng bước qua đỡ lấy Vưu Uyển, ngoài miệng lớn tiếng hô: "Vưu cách cách sao lại quỳ ở đây thế này! Trời lạnh như vậy, thân thể ngài quý giá, ngàn vạn lần đừng để thương tới gân cốt."
Nàng dùng lực muốn đỡ Vưu Uyển dậy. Vưu Uyển thuận thế mà theo, bày ra dáng vẻ mềm mại không xương, sắc mặt trắng bệch, chậm rãi đứng lên dưới sự nâng đỡ của Triệu ma ma.
"Đa tạ ma ma." Vưu Uyển suy yếu mở miệng.
"Triệu ma ma, ngươi đang làm gì vậy?" Lý trắc phúc tấn vọt ra ngoài, "Đây là Đông Viện, ai cho ngươi tự tiện chủ trương trên địa bàn của ta!"
Triệu ma ma cũng không hề sợ hãi. Sau lưng bà còn có phúc tấn, đối mặt với Lý trắc phúc tấn cũng không chút thua kém. Chỉ thấy bà cao giọng nói: "Trắc phúc tấn đừng nóng, nô tỳ là phụng mệnh phúc tấn cho mấy vị cách cách trở lại sân của mình. Phúc tấn nói, nữ quyến hậu viện có chỗ nào không tốt cũng nên để chính viện quản giáo. Trắc phúc tấn ngang nhiên cho gọi mấy vị cách cách tới Đông Viện vừa mắng vừa phạt. Ngài làm như vậy thì đem phúc tấn đặt vào đâu, đem quy củ phủ bối lặc đặt ở chỗ nào?"
Bà nói năng hùng hồn mạnh mẽ, vốn là nhũ mẫu làm bạn phúc tấn nhiều năm, khí thế quanh thân không phải là hạ nhân bình thường có thể so sánh, khiến cho Lý trắc phúc tấn sợ đến sững sờ.
"Nô tỳ nhà ngươi, dám la lối om sòm trước mặt ta, thật to gan!" Lý trắc phúc tấn ngừng một chút mới chợt nhớ ra mình là chủ tử, gương mặt phẫn nộ đến đỏ bừng.
Triệu ma ma cười khinh thường: "Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ thuật lại lời của phúc tấn mà thôi. Nếu trắc phúc tấn không phục, xin mời tới chính viện nói trước mặt phúc tấn."
"Ngươi uy hiếp ta?"
"Trắc phúc tấn chớ lo. Phúc tấn luôn luôn công chính nghiêm minh, sẽ không cố tình gây sự như trắc phúc tấn, tùy tiện gán tội cho người khác. Trắc phúc tấn nói rõ với phúc tấn, chưa biết chừng sẽ bớt được chút trách phạt." Triệu ma ma nói không chút lưu tình.
Bởi bà ta biết, lúc này chỉ có hoàn toàn bày ra thái độ của phúc tấn thì mới thể hiện được sự công bình của nàng, sẽ không bị Lý trắc phúc tấn làm liên lụy trước mặt tứ gia.
Triệu ma ma qua loa hành lễ với Lý trắc phúc tấn: "Trắc phúc tần còn lời gì thì đợi lát nữa hãy nói, nô tỳ phải tiễn mấy vị cách cách về trước. Hôm nay trời lạnh, không thể để các vị chủ tử nhiễm lạnh được."
Lý trắc phúc tấn nhìn như cũng không muốn nói gì, ngược lại, nàng ta trông như muốn cho bà một cái tát.
Mấy năm nay Triệu ma ma đi theo phúc tấn, sớm đã nhiều lần đối chọi với Lý thị nên không sợ nàng ta. Bà sai hạ nhân chính viện tiễn đám người Vưu Uyển ra khỏi Đông Viện.
Đám Vưu Uyển đương nhiên là xoay người ly khai theo ý Triệu ma ma, đến hành lễ với Lý trắc phúc tấn cũng không làm.
Dù là Võ cách cách ngày thường đầu óc ngốc nghếch cũng mang vẻ mặt phẫn uất, hai mắt trợn trừng mà rời đi.
Trên đường, Cảnh cách cách tới gần Vưu Uyển hỏi: "Muội ổn chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Uyển trắng bệch: "Đầu gối đau, người cũng lạnh, e là trở về sẽ ngã bệnh mất."
Ban đầu Cảnh cách cách còn chưa hiểu ý Vưu Uyển, lòng tràn đầy thương tiếc, thẳng đến khi thấy Vưu Uyển nháy mắt với mình thì mới đột nhiên tỉnh ngộ. Nàng quay đầu nhìn người do chính viện phái tới, cũng lớn tiếng nói theo: "Ôi chao, ta cũng không chịu được nữa rồi. Hứng gió lạnh lâu như vậy, đầu đau vô cùng, sợ là đã nhiễm phong hàn rồi nhỉ?"
Vưu Uyển bị bộ dáng khoa trương phù phiếm của nàng chọc cười, chỉ có thể nỗ lực đè ép khóe miệng đang nhếch lên của mình
Chuyện này không thể cứ tùy tiện mà cho qua như vậy. Nếu Lý trắc phúc tấn trách phạt khiến cho cả hai vị cách cách đều phải ngã bệnh thì nàng ta nhất định sẽ khó thoát tội.
Có ý nghĩ này không chỉ mình Vưu Uyển. Đợi tới khi nàng trở lại Phù Dung Viện, nghe Dư Vĩnh Dịch nói, cả Cảnh cách cách và Nữu Hỗ Lộc cách cách đều cho gọi phủ y, nói là cảm thấy không khỏe.
Chỉ có một mình Võ cách cách thân cường thể tráng, hứng gió lạnh mà vẫn không sao.
"Cách cách, chúng ta cũng phái Tiểu Dư Tử đi mời phủ y nhé? Nhìn chân của ngài mà nô tỳ thấy đau lòng." Thanh Mai giúp Vưu Uyển thay y phục đã bẩn, thấy đầu gối nàng tuy đã lót đệm nhưng vẫn bị đỏ lên, mơ hồ còn có màu xanh tím.
Vưu Uyển không thèm để tâm: "Không sao, từ nhỏ ta đã vậy rồi, va chạm nhẹ một chút cũng có thể dễ dàng để lại vết, nhìn thì thấy đáng sợ nhưng thực chất lại không quá đau. Cứ để vậy trước đi, giữ lại còn có chỗ dùng."
Thanh Mai nghe không hiểu, chỉ mở mịt ngẩng đầu.
Vưu Uyển ngoắc tay với nàng: "Qua đây, ta từ từ nói cho muội nghe."
*
Ban đêm, tứ gia mang theo một thân phong trần mệt mỏi trở về phủ, vừa xuống ngựa đã thẳng tiến tới Phù Dung Viện.
Vào sân, thấy phòng chính vẫn sáng đèn, ánh vàng ấm áp lọt ra từ cửa sổ.
Tứ gia không khỏi tăng nhanh cước bộ, sải bước tới trước cửa, định vươn tay vén tấm rèm dày nặng lên.
"--- cách cách, chân ngài bị thương thành như vậy, e là ngày sau sẽ để lại sẹo. Nô tỳ nghĩ hay là cho mời phủ y đi, chứ chỉ xoa rượu thuốc thì không ăn thua." Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nói của Thanh Mai, vậy mà còn xen lẫn cả tiếng khóc thút thít.
Tứ gia chợt dừng tay, mày nhíu một cái.
"Muội đừng khóc," Tiếng Vưu Uyển êm ái vang lên, "Vết thương nhỏ mà thôi, qua mấy hôm là khỏi. Dù phủ y có tới thì cũng chỉ kê cho ta chút thuốc mỡ. Vết thương nằm trên đầu gối, không thể để phủ y xem được."
Không biết Thanh Mai nghĩ tới chuyện gì, chỉ nghe nàng hừ khẽ một tiếng, trong lời nói mang theo oán giận: "Trắc phúc tấn đúng là nhẫn tâm, rõ ràng là ngài đâu có tới muộn, lại còn phạt ngài quỳ tận một canh giờ. Đôi chân đang yên đang lành lại quỳ thành ra thế này, nô tỳ nhìn cũng thấy đau lòng."
"Được rồi được rồi, mọi chuyện đều đã qua. Muội lấy lò sưởi cầm tay ra đây, bụng ta đang hơi đau."
Thanh Mai nghe vậy lập tức đứng lên, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hôm nay nhất định là trắc phúc tấn cố ý, đặc biệt chọn ngày ngài tới tháng để phạt quỳ, còn hứng gió lạnh lâu như vậy, chớ có để nhiễm lạnh đấy nhé.
Nàng vừa nói vừa nâng tay vén rèm cửa, bỗng trông thấy tứ gia sắc mặt đen sì đứng ngay bên ngoài.
" Nô tỳ.. nô tỳ thỉnh an chủ tử gia! "Thanh Mai sợ đến lùi lại một bước, hoang mang rối loạn lên tiếng.
Tứ gia trực tiếp tiến vào, rảo bước đi tới, thấy Vưu Uyển đang ngồi trên giường sưởi.
Tiểu cách cách chỉ mặc áo lụa đơn bạc, thân hình tinh tế, ống quần cuốn lên tới đầu gối, lộ ra một đôi chân nhỏ trắng noãn như ngọc. Nhưng trên đầu gối lại đột ngột hiện lên hai khối xanh tím, trông vô cùng đáng sợ.
Chỉ mới nghe chưa được nhìn tứ gia đã nổi trận lôi đình. Hiện tại tận mắt trông thấy hai chân nàng, hắn lại càng thêm giận dữ.
Hắn cùng lắm cũng chỉ rời kinh có vài ngày mà tiểu cách cách đã bị người khác làm cho trên chân xanh xanh tím tím, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, e là đã phải chịu không ít khổ sở, vừa trông thấy hắn còn rụt người vào trong giường.
Ánh mắt tứ gia rơi xuống trên đầu gối Vưu Uyển, thanh âm ẩn chứa phẫn nộ, ánh mắt thâm trầm:" Đã xảy ra chuyện gì?"