Xe ngựa chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng dừng lại trước cổng một Hoàng trang cực lớn dưới chân núi Kinh Giao.
Vưu Uyển bước xuống. Ngoài cổng sớm đã có bà tử quản sự ở thôn trang tiến lên hành lễ, dẫn Vưu Uyển và một đám hạ nhân vào bên trong.
Vưu Uyển vừa đi vừa quan sát. Nơi đây quả thực y như lời Tô Bồi Thịnh, lá phong khắp sân đang vào mùa, trông tựa như những rặng mây đỏ đầy đất, ý thu nồng đậm.
Quản sự nói: "Mời cách cách theo nô tỳ tới hậu viện. Hoàng trang này cũng giống quý phủ. Chủ tử gia ở tiền viện còn hậu viện là nơi ở của các nữ chủ tử. Lần này chủ tử gia an bài cách cách vào sân gần với tiền viện nhất. Cảnh sắc nơi đó rất đặc biệt, lá phong còn đẹp mắt hơn so với nơi này."
Vưu Uyển mỉm cười. Lần này tới Hoàng trang chỉ có một mình nàng, tứ gia tất nhiên có thể an bài cho nàng sân viện tốt nhất. Chờ lần sau có thêm người mới, chưa biết chừng mình sẽ bị ném tới góc nào chẳng hay.
Đi thêm chừng nửa nén hương, Vưu Uyển mới trông thấy chỗ ở của mình. Có lẽ vì là thôn trang nên viện này trông còn rộng rãi sáng sủa hơn hẳn sân viện trong phủ bối lặc, quả thực giống như một dãy nhà ở độc lập.
Thanh Mai phân phó hạ nhân bố trí phòng ốc đâu ra đó, lại trải giường chiếu ra huân hương. Vưu Uyển thanh nhàn tự tại, bưng một chén trà nóng ngồi ở gian ngoài, hỏi quản sự: "Nghe nói thôn trang này còn có suối nước nóng, đi như thế nào vậy?"
"Bẩm cách cách, suối nước nóng ở trên ngọn núi phía sau. Chủ tử gia đã phân phó, đợi xử lý xong công vụ ở tiền viện, chủ tử gia sẽ đưa cách cách đi ngâm suối."
Vưu Uyển nhấp ngụm trà xanh, khoan thai mở miệng: "Không cần chờ ngài ấy, ngươi dẫn ta lên đó trước đi!"
Quản sự không ngờ vị cách cách này lại dám làm trái ý tứ gia, sợ hãi đáp: "Việc này.. nếu chủ tử gia trở về mà không thấy cách cách.."
Vưu Uyển buông chén sứ đứng dậy, kỳ phục bằng gấm trên người chảy xuôi như một làn nước.
"Không sao đâu, ngươi chỉ việc nói với gia một tiếng là ta qua suối nước nóng trước là được. Khi nào cần trở lại ta sẽ trở lại." Vưu Uyển thờ ơ nói, không hề cảm thấy đây là chuyện gì quan trọng.
Quản sự còn muốn khuyên nhủ nhưng Vưu Uyển đã kêu Thanh Mai mang theo mấy thứ, đoạn nói với bà: "Ta không biết đường, làm phiên ngươi hướng dẫn."
Quản sự cũng hết cách, đành phải đưa vị cách cách này rời khỏi viện tử.
Tứ gia bận rộn cứu trợ nạn dân thiên tai hơn nửa tháng, vất vả lắm mới có thời gian rảnh liền muốn đưa Vưu Uyển tới thôn trang chơi một chuyến.
Hắn nghĩ đã lâu không gặp, chưa biết chừng tiểu cách cách đang thầm oán giận mình. Hiện cảnh thu vừa lúc, dẫn nàng ra ngoài thưởng thức một chút sẽ dễ dỗ dành hơn.
Thế nhưng tới thôn trang rồi vẫn có thuộc hạ mang công văn tới tìm. Tứ gia bận rộn suốt mấy canh giờ mới có thể thoát thân ghé thăm hậu viện.
Vậy mà tới nơi lại bị quản sự báo cho là Vưu Uyển đã tới suối nước nóng ở sau núi rồi.
Tứ gia cười nói: "Nàng đúng là không chịu bạc đãi bản thân. Gia còn chưa mở miệng mà đã tự đi trước rồi."
Quản sự thấy tứ gia không hề cáu giận, lòng nghĩ chẳng trách hôm nay tứ gia chỉ dẫn theo vị cách cách kia tới thôn trang, xem ra là người rất được sủng ái.
"Dẫn gia đi tìm nàng. Suối nước nóng này không thể ngâm lâu. Gia tới đưa nàng về."
Suối nước nóng sau núi không chỉ có một. Ngoại trừ số ít địa điểm bán lộ thiên được cây rừng che bớt thì những con suối khác đều được quây lại thành buồng, tư mật mà an tĩnh.
Thân phận của Vưu Uyển hạn chế nên tất nhiên sẽ không chọn mấy vị trí tốt nhất mà chỉ tìm một con suối nhỏ. Vừa vào buồng sưởi đã thấy một tấm bình phong. Vòng qua bình phong, lại xuyên qua một hành lang hẹp bằng gỗ mới có thể trông thấy toàn bộ diện mạo của suối nước nóng.
Mành che rủ xuống, ánh nến mông lung, lộ ra một chiếc ghế quý phi được kê trong góc.
Thành bể bao quanh suối nước nóng dùng ngọc lam xây nên. Dưới sự hầu hạ của Thanh Mai, Vưu Uyển thay áo lụa mỏng manh, chậm rãi chìm xuống nước.
Mành che xung quanh đều được Vưu Uyển yêu cầu vén hết lên. Cả gian buồng trong nháy mắt trở nên sáng sủa hơn hẳn. Vưu Uyển nhãn nhã ngồi trong suối, đùa nghịch cánh hoa trên mặt nước.
"Cách cách, thứ ngài muốn đã mang tới rồi." Thanh Mai bưng một chiếc mâm bạc từ ngoài đi vào, bên trên bày các loại điểm tâm mà Vưu Uyển chọn và một ấm trà hoa quả.
Nàng vững vàng đặt khay lên bàn nhỏ trên thành bể, ngước mắt nhìn Vưu Uyển mặc áo lụa ướt đẫm đang xõa tóc trong suối, nhịn không được xấu hổ đỏ cả mặt.
Từ lâu đã biết cách cách xinh đẹp, là mỹ nhân hiếm thấy nhưng không nghĩ tới còn có thể.. có thể như vậy..
Tựa như yêu tinh bước ra từ trong thoại bản.
Thanh Mai vỗ hai má nóng bừng, khom lưng lui ra ngoài.
Vừa ra tới lối vào hành lang, quay người lại nàng đã thấy tứ gia đang rảo bước đi tới.
"Gặp qua chủ tử gia." Thanh Mai vội vàng hành lễ.
"Cách cách nhà ngươi đang ở bên trong à?" Tứ gia hỏi.
"Dạ, đúng vậy."
Tứ gia thấp giọng lầm bầm một câu: "Sao lại chọn cái nơi vắng vẻ thế này."
Dứt lời, hắn trực tiếp đi về phía trước.
Thanh Mai theo bản năng muốn thông báo một tiếng nhưng lại chợt đổi ý, cuối cùng yên lặng lui ra ngoài giữ cửa.
Hầy, chỉ mong cách cách may mắn!
Tứ gia giẫm lên ván gỗ làm vang lên những tiếng "thùng thùng", vừa tới cuối hành lang đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước rào rạt.
"Sao nàng lại một mình.." Trước mắt bỗng xuất hiện một mỹ nhân thủy quang liễm diễm. Lời sau của tứ gia trực tiếp biến mất trên đầu môi.
Vưu Uyển dựa vào thành bể, mặt mày cong cong nhìn người tới: "Gia tới sớm quá, thiếp còn tưởng ngài phải bận rộn cả một ngày cơ."
Tứ gia lại gần thêm mấy bước, nhìn rõ cảnh tượng loáng thoáng lộ ra dưới những cánh hoa, hai mắt không khỏi căng thẳng, yết hầu có chút ngứa ngáy.
"Nàng, nàng đang mặc cái gì thế này! Quả thực là không ra thể thống gì!"
Vưu Uyển chẳng thèm sợ hãi. Nàng dựa vào bên bờ, hơi nhổm người dậy, một nửa bờ vai thon gầy trắng mịn lộ ra khỏi mặt nước, khiến cho tứ gia đang muốn khiển trách cứng đờ tại chỗ.
Khóe môi Vưu Uyển khẽ nhếch, vươn một tay nắm lấy góc trường bào của tứ gia, ánh mắt ngước lên, sóng mắt dịu dàng: "Gia muốn biết thì tự mình xuống xem một chút đi, nhé?"
* * *
Thanh Mai canh giữ ngoài cửa hơn nửa ngày, suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi trong tiếng kêu của cách cách nhà mình.
Cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân trầm ổn từ bên trong, Thanh Mai giật mình một cái, lập tức đứng nghiêm.
Cách đó không xa trong rừng cây phía sau, Tô Bồi Thịnh trông thấy hành động của nàng, lúc này mới đủng đỉnh đi tới.
Thanh Mai đang chửi thầm ông ta rất biết trốn tránh thì đảo mắt đã thấy chủ tử gia ôm cách cách nhà mình ra ngoài. Nhìn cách cách như vậy hẳn là đã thấm mệt, người đang ngủ say sưa.
Tứ gia ôm thẳng người về tiền viện an trí trên giường của mình. Hắn thay Vưu Uyển đắp chăn, ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, đột nhiên nghĩ tới một việc.
"Tô Bồi Thịnh," Tứ gia gọi người tới, "Ngươi đem theo lễ vật đã chuẩn bị tốt tới nhà họ Vưu. Nếu họ có điều gì muốn nhắn thì ngươi chép lại mang về đây."
Tô Bồi Thịnh khổ cực cả một ngày, lại phải tất tả chạy về nội thành một chuyến.
Ông đem theo lễ vật tứ gia đã chuẩn bị chu đáo đi tới cửa lớn nhà họ Vưu, trùng hợp gặp được Vưu phụ ban sai trở về.
Vưu Thiệu Quân vừa vào cửa đã thấy trong sân bày đầy lễ vật châu báu, lại thoáng nhìn qua khuôn mặt như quả quýt khô của Tô Bồi Thịnh, hoảng đến khó thốt nên lời.
"Vị công công này, ngài.. ngài đi nhầm nhà đúng không? Nơi này là phủ nhà họ Vưu, công công ngài muốn tìm.."
"Không nhầm không nhầm, chính là tới quý phủ của ngài đó. Nhà ta xin chúc mừng Vưu đại nhân!"
Vưu Thiệu Quân thầm nghĩ gần đây cũng đâu có chuyện gì vui. Lão đại hẳn còn ở trường học. Lão tam hẳn là đang leo cây. Bản thân mình cũng không có tin được thăng chức, chỉ có ---
"Vưu đại nhân đại hỷ. Đại tiểu thư nhà ngài đã được tứ bối lặc nạp làm cách cách!"
Thanh âm Tô Bồi Thịnh cực kỳ vang dội. Vưu Thiệu Quân nghe mà lỗ tai ù đi, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn. Một tráng hán thân cao tám thước cứ thế mà nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Tô Bồi Thịnh: "..."
Cũng không cần phải cao hứng đến thế chứ?
*
"Phu nhân, phải làm sao bây giờ? Làm thế nào cho phải đây!"
"Ngạch nương, con có thể đưa tỷ tỷ về không? Nhà chúng ta có bạc, không thiếu tiền."
"Đại tỷ tỷ? Đại tỷ tỷ làm sao vậy? Ngạch nương người mau nói!"
Hỉ Tháp Tịch thị ngồi bên giường nghe ba kẻ vô dụng nhà họ Vưu láo nháo trước mặt, đầu cũng sắp nổ tung.
"Tất cả im miệng cho ta!" Bà quát lớn một tiếng. Ba cái miệng líu ríu lập tức ngoan ngoãn im bặt.
Hỉ Tháp Tịch thị trước tiên khiển trách Vưu phụ: "Chàng cứ hỏi thiếp phải làm thế nào, ngoại trừ những lời này thì chàng còn có thể nói được cái gì khác không? Nếu thiếp có cách thì đã chẳng ngồi đây nhìn chàng."
Vưu phụ bị mắng đến một câu cũng không thể phản bác. Ông bị tin tức của Tô Bồi Thịnh làm cho choáng váng mất một khắc, hiện vẫn chưa thể hòa hoãn.
"Còn cả con nữa!" Hỉ Tháp Tịch thị trừng mắt nhìn con út Vưu Vận, "Ra cái chủ ý ngốc nghếch gì vậy! Tứ bối lặc thiếu chút tài sản này của chúng ta chắc? Chúng ta có nhiều bạc hơn nữa cũng không nhiều bằng hoàng a ca. Đại tỷ tỷ của con cũng chẳng phải là thứ có thể tùy tiện mua qua bán lại, đúng là chẳng ra làm sao!"
Cuối cùng bà ôm con gái út Vưu Khởi vào lòng. Hỉ Tháp Tịch thị thoáng mềm giọng: "Đại tỷ tỷ của con không sao cả. Bé ngoan chớ sợ, còn có ngạch nương và đại ca con đây. Ngạch nương sẽ nghĩ cách cho đại tỷ tỷ của con."
Vưu Khởi mới sáu tuổi, làm sao hiểu rõ chuyện ngạch nương và a mã đang nói, chỉ biết là đại tỷ tỷ đã xảy ra chuyện. Được Hỉ Tháp Tịch thị chậm rãi trấn an, cô bé cuối cùng cũng nín khóc.
Hỉ Tháp Tịch thị sắc mặt ngưng trọng ôm con gái út ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng ngẩng đầu hỏi con cả Vưu Tiến: "Vị Tô công công kia còn ở trong viện à?"
Vưu Tiến vừa nghe nói trong nhà xảy ra chuyện đã hớt ha hớt hải chạy gấp từ học đường trở về, lúc này trên trán còn vương một tầng mồ hôi.
Y không ngây thơ như đệ đệ muội muội, biết chuyện đại muội muội được nạp vào phủ bối lặc là không thể thay đổi, chỉ có thể hận gia cảnh yếu thế, buộc phải để đại muội muội tiến vào ổ sói.
Nghe ngạch nương hỏi, y nhìn ra ngoài viện, đáp: "Còn ở."
"Tốt lắm," Hỉ Tháp Tịch thị phân phó, "Con ra ngoài tiếp chuyện ông ta trước. Ta đi thu thập mấy thứ nhờ gửi cho Uyển Uyển."
Vưu Tiến lập tức đáp ứng đi ra ngoài. Hỉ Tháp Tịch thị đứng dậy vào nội thất, lấy một chiếc hộp nhỏ từ ngăn trang điểm, bày ra từng món đặt trên bàn.
Ánh mắt Vưu phụ dõi theo bà, thấy toàn bộ đều là khế ước nhà đất, không khỏi mở to hai mắt. Sao ông không biết nhà mình có nhiều gia sản như vậy nhỉ!
"Đây là của hồi môn thiếp chuẩn bị cho hai tỷ muội chúng nó. Còn đồ cho hai tên tiểu tử kìa thì chúng ta cứ từ từ mà tích góp thêm. Nhưng hiện tại Uyển Uyển không dùng được những thứ này nữa. Thiếp muốn đưa hết khế ước mua bán cửa hiệu cho con bé. Những thứ này cũng không cần phải tự mình kinh doanh. Mỗi tháng chúng ta thống kê sổ sách, gửi tiền thuê vào phủ bối lặc cho nó là được. Đó là nơi người ăn thịt người, trong tay có bạc hữu hiệu hơn hết thảy." Hỉ Tháp Tịch thị vừa nói vừa đem những thứ dùng được bỏ hết vào hộp nhỏ, bên trên bày một tầng trang sức để che giấu.
Vưu phụ ngẩn ngơ gật đầu.
"Đừng có đứng sững ra đó nữa, mau mài mực cho thiếp. Thiếp phải viết cho Uyển Uyển một phong thư để con bé khỏi phải lo lắng chuyện nhà." Hỉ Tháp Tịch thị đẩy ông một cái. Vưu phụ vội vàng đứng dậy chuẩn bị giấy bút.
Lúc Tô Bồi Thịnh rời khỏi Vưu phủ, trong ngực cất thư, trên tay bê tráp, nhanh chóng cưỡi ngựa trở về thôn trang.
Tứ gia thấy ông liền hỏi: "Người nhà họ Vưu có nói gì không?"
Tô Bồi Thịnh đáp: "Nô tài mang về một phong thư cùng cái tráp này, là vật Vưu phu nhân nhờ giao cho Vưu cách cách."
"Người nhà họ Vưu biết chuyện thì có phản ứng gì?"
Tô Bồi Thịnh nghe hỏi bèn nhớ lại thái độ của người nhà họ Vưu, lại nghĩ tới lúc Vưu phụ tiễn ông ra cửa, dường như còn lén lau khóe mắt.
Tô Bồi Thịnh suy nghĩ một lát, trả lời: "Người nhà họ Vưu rất vui. Vưu đại nhân thậm chí còn mừng đến chảy cả nước mắt, tâm tình kích động khó nói thành lời ạ!"
Vẻ mặt tứ gia cứng lại, ngừng một lát rồi mới nói: "Đồ đạc đưa qua cho nàng còn những lời này thì đừng nói, miễn cho nàng nghe được lại mất vui."
Có lẽ vì trước đó vài ngày tứ gia đã phải bôn ba công vụ một phen nên lần này Khang Hi Đế cho phép hắn được nghỉ ngơi. Tứ gia không hồi kinh lên triều, Vưu Uyển cũng theo hắn ở lại Hoàng trang tới gần chục ngày. Vì không có người khác nên tứ gia trực tiếp để Vưu Uyển ở chung một viện với mình.
Mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ cùng một chỗ, Vưu Uyển có cảm giác như trở lại khoảng thời gian làm tỳ nữ ở thư phòng. Điều bất đồng duy nhất là buổi tối có thêm một nhiệm vụ làm ấm giường.
Ngày này, tứ gia dẫn Vưu Uyển ra ngoài cưỡi ngựa, nói là muốn chọn cho nàng một con ngựa con để nuôi, đợi ngày sau sẽ là tọa kỵ của nàng.
Tới mã tràng bên cạnh thôn trang thì mới phát hiện bên trong đã có người.
Thập tứ gia cưỡi một con ngựa đen dã tính chưa hết, khí thế bức người từ bên kia mã tràng xông tới. Lúc gần đến trước mặt tứ gia hắn mới ghìm cương dừng ngựa.
"Tứ ca, sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi tới đây thế này?" Thập tứ gia lưu loát xuống ngựa, giơ roi hỏi tứ gia.
Tứ gia đáp giọng lạnh tanh: "Đây là mã tràng thuộc thôn trang của ta, đệ vào bằng cách nào?"
"Ui cha cha! Chẳng phải là đệ đệ nghe nói tứ ca ở đây nên mới nảy ý tới mã tràng của huynh dạo một vòng ư? Tứ ca, huynh cũng không phải không biết, đệ còn chưa xuất cung xây phủ, lại không muốn cướp đoạt mã tràng với đám nhỏ tuổi trong cung, đành phải tới chỗ này của tứ ca để được thỏa chút ý nguyện."
Thập tứ gia nói đến là đáng thương. Tứ gia cũng không thể thực sự đuổi hắn đi, chỉ đành mặc cho hắn tự mình cưỡi ngựa.
Nhưng thập tứ gia mắt tinh, thấy đằng sau tứ gia còn có một nữ tử ăn mặc theo phân lệ cách cách. Tỉ mỉ nhìn kỹ, ha, còn không phải là tiểu tỳ nữ lần trước à?
Thập tứ gia he he cười thành tiếng, đợi tiểu thái giám chăn ngựa dẫn Vưu Uyển đi chọn thú cưỡi, hắn bèn nhân cơ hội sáp tới bên cạnh tứ gia.
"Tứ ca, đệ nói này, a ca mặt lạnh huynh đây đúng là có tiếng mà không có miếng! Người ta đang êm đẹp làm một tỳ nữ, sao huynh đã nạp vào phòng mất rồi? Xem ra còn là vị phân cách cách chứ không chỉ là thị thiếp."
Tứ gia lạnh lùng trừng hắn: "Đệ rảnh rỗi sinh nông nỗi hay sao mà lại hỏi han chuyện trong phòng của ta!"
"Hừ, không cho hỏi thì thôi. Đệ phải đi mách với ngạch nương. Ngạch nương có hỏi hẳn huynh sẽ phải khai chứ hả? Ngạch nương còn ngày ngày than vãn con nối dòng nhà huynh không nhiều, hậu viện lại ít người đấy. Đệ phải cho người biết bộ mặt thật của huynh mới được." Thập tứ gia không phục.
Tứ gia cười lạnh một tiếng: "Đệ đi đi, có điều ta nói cho đệ biết, nàng ấy là do ngạch nương đưa vào phủ ta, đã qua minh lộ. Đệ có mách thế nào thì ngạch nương cũng chẳng trách được lên đầu ta. Ngược lại là ta đang thỏa mãn tâm ý của lão nhân gia người."
Hắn bỏ lại những lời này, thấy Vưu Uyển từ xa đang nắm một con ngựa đi lại, bèn ném thập tứ gia qua một bên, bước nhanh về phía nàng.
Thập tứ gia thấy dáng vẻ cần mỹ nhân không cần đệ đệ của hắn, nhất thời bực dọc không chỗ xả, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngạch nương tặng người thì hay lắm chắc? Hôm nào đệ cũng tới xin ngạch nương một người.". Truyện Phương Tây
Hắn cũng không tin ngạch nương chỉ chuẩn bị mỹ nhân cho tứ ca mà quên mất không cho hắn. Chắc chắn mỹ nhân kia đang đợi hắn ở Vĩnh Hòa Cung rồi!