7.
Dời đến chỗ mới, nô tài hầu hạ cũng là mới, nhân vì xảy ra chuyện của Lý thị Đức phi sinh lòng quyết tuyệt đem toàn bộ người bên cạnh Dận Tộ đổi đi không còn một mống, Khang Hy cũng tặng một cung nữ qua làm quản sự, như vậy cũng miễn cho Dận Tộ còn phải phiền phức mô phỏng thói quen sinh hoạt của nguyên chủ.
Hiện tại y vẫn đang đi cùng Dận Chân đến thỉnh an người có phân vị cao nhất trong cung Hoàng quý phi, đồng thời cũng là dưỡng mẫu của Dận Chân, Đông Giai thị, sau đó lại trở về bái biệt Đức phi. Khi hồi viện tử, các a ca có thể nói năng lưu loát đều đã có mặt, bao gồm cả Thái tử, bọn họ đương nhiên là đến chúc mừng Dận Tộ vinh thăng Bối lặc, đồng thời tham quan nơi ở mới.
Nếu đã là ăn mừng tự nhiên phải có tiệc rượu, hài tử người Mãn từ nhỏ biết uống rượu, Dận Tộ bởi vì có tâm tật nên không ai rót cho y, bất quá cũng theo trò vui uống vài chung nhỏ.
Đợi khi ăn uống no nê, nhìn đám huynh đệ ngã trái ngã phải bị dìu hoặc ôm ra ngoài, Dận Tộ thầm nghĩ. Nếu ngày mai khi đi Thượng Thư phòng, chư vị Hoàng tử đều vì say rượu tập thể tới muộn, không biết Khang Hy có thể trong cơn tức giận đem chức vị Bối lặc của cả đám triệt đi hết hay không?
Về đến phòng, phát hiện người vốn đã say đến không biết trời trăng là Dận Chân còn đang ngồi đoan chính trên giường uống canh giải rượu, thấy y bước vào liền nói: “Muộn rồi, ngày mai con phải dậy sớm, mau chóng thu thập rồi ngủ đi!”
“Tứ ca không say sao?”
Dận Chân muốn nói lại thôi, vỗ vỗ đầu Dận Tộ, xoay người ra cửa.
‘Tâm tật’ đối với Dận Tộ mà nói có thể không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất… khiến hài tử này có tiền vốn để đơn thuần, nếu đã như vậy vì sao không để y tiếp tục đơn thuần mãi chứ? Thế thì… ít nhất có thể khiến người kia lại sủng ái y thêm một đoạn thời gian.
Đêm đó, Dận Tộ lại thấy ác mộng.
Vẫn là gương mặt quen thuộc kia, từ lỗ thủng trên trán một dòng dịch thể sềnh sệch trắng đỏ đan xen tuôn ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu trừng do, cái miệng máu tươi dầm dề không ngừng khép mở: “Vì sao không cứu hài tử… Vì sao không cứu hài tử…”
Dận Tộ lúc mộng lúc tỉnh, gương mặt đáng sợ của Lý thị dường như đã áp sát vào mặt y, y gần như còn có thể thấy rõ dòi bọ nhúc nhích trong hốc mắt đối phương.
“Được rồi, không sao, không sao…” Trái tim đang kịch liệt nhảy lên, may mà có một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, người nọ ôm y rất chặt, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể len qua lớp quần áo mỏng truyền tới, khiến thân thể lạnh lẽo của y chậm rãi ấm lại.
Dận Tộ mở mắt, không có gì bất ngờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Dận Chân, Dận Chân đến rất gấp, tóc còn tản ra, áo lót trên người có hơi xộc xệch, mũi của Dận Tộ chua xót, nức nở gọi: “Tứ ca…”
Tứ ca… thật đáng sợ mà.
Thân thể bị mồ hôi lạnh thấm ướt còn đang run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ.
Sớm biết là như vậy, y tuyệt đối sẽ không đem chuyện thấy ác mộng ra gạt người, quả thực quá đáng sợ rồi.
Y thực sự bị kinh hoảng, những gì trong giấc mộng kia quá đáng sợ, mà thế giới này càng đáng sợ hơn. Đời trước y sinh ra trong niên đại hòa bình, hơn nữa vì có bệnh tim nên được người nhà tỉ mỉ bảo hộ, chưa từng phải đối mặt với một thế giới tràn đầy đã kích bất luận là công khai hay âm thầm như thế này, vừa phải thích ứng với cuộc sống xa lạ lại vừa phải ứng phó với cả đám người có thể hoàn toàn khống chế sinh tử của y trong tay, cả một ngày dài mệt mỏi kiệt sực, Dận Tộ lúc này đúng là vừa mệt vừa sợ.
Có thể, đây mới chính là căn nguyên của ác mộng.
Không biết là do sự ảnh hưởng của thân xác hay là vì giả vờ thành hài đồng đến giả ra di chứng, Dận Tộ cảm giác tuổi tác tâm lý của mình cũng kém đi một đoạn lớn. Chí ít vào giờ khắc này, y thật sự giống như một tiểu hài tử, chỉ muốn tìm người để dựa vào.
Y trở tay ôm lấy Dận Chân: “… Tứ ca.”
May mà tâm lý của đối phương cũng là người trưởng thành, vậy nên y có thể không chút gánh nặng hưởng thụ sự ấm áp trong ngực người này.
Hôm sau lúc Dận Tộ bị đánh thức, cứ thế ngơ ngác để mặc nô tài giúp mình rửa mặt chải đầu, cũng không nói gì thêm nhiều —— muốn nói cũng phải có thể mở mắt ra rồi mới nói được chứ.
Đêm qua đầu tiên là uống rượu đùa giỡn đến nửa đêm, sau đó lại bị ác mộng đánh thức lăn lộn đến hơn nửa canh giờ, tiếp nữa là ba giờ rời giường. Dận Tộ vô cùng căm giận —— Khang Hy đối với nhi tử của mình như vậy, không sợ bọn họ bởi vì ngủ không đủ giấc mà chiều cao không phát triển sao!
Lúc tới học đường, đầu tiên là luyện chữ, đợi các sư phó tới sẽ bắt đầu kiểm tra học thuộc lòng, Dận Tộ tuổi còn nhỏ, chỉ cần niệm thuận lợi vài câu《 Tam Tự kinh 》liền coi như quá quan.
Sau đó chính là tiếp tục dạy đoạn 《 Tam Tự kinh 》tiếp theo, học thuộc rồi đến trả bài cho sư phó.
Sau đó nữa Khang Hy tới, kiểm tra học 《 Tam Tự kinh 》…
Khang Hy đi, rốt cục không cần học 《 Tam Tự kinh 》 nữa, bắt đầu chép 《 Tam Tự kinh 》.
Buổi chiều là học võ, trong khi những người khác được am đạt (*Cách gọi thầy dạy võ của người Mãn) dạy cưỡi ngựa bắn tên, Dận Tộ khó khăn lắm mới thoát khỏi 《 Tam Tự kinh 》, mới chơi cung tiễn một hồi đã bị am đạt gọi trở về… tiếp tục chép《 Tam Tự kinh 》.
Đến chiều Khang Hy trở lại, kiểm tra những người khác cưỡi ngựa bắn tên, kiểm tra Dận Tộ đọc …《 Tam Tự kinh 》.
Tam Tự kinh Tam Tự kinh Tam Tự kinh… Dận Tộ muốn khóc, xông lên níu chặt vạt áo Khang Hy: “Hoàng a mã, Dận Tộ cũng muốn luyện võ.”
Khang Hy nhìn gương mặt nhỏ rõ ràng đang viết ‘người dám nói không đồng ý hài nhi khóc cho người xem’, đầu lớn như cái đấu.
May mà ngài cũng không đến một mình, còn dẫn theo vài vị đại thần, Học sỹ chưởng quản Hàn Lâm viện, Lý Quang Địa tiến lên phía trước nói: “Vạn tuế gia, Lục a ca muốn học võ cũng không phải không thể. Lục a ca thân thể gầy yếu, kỵ mã bắn tên có chút khó khăn, thế nhưng có thể luyện một chút công phu nội gia của người Hán, tỷ như Thái Cực, Hình Ý…”
“Luyện công phu nội gia có thể điều thông kinh lạc, lưu sướng khí huyết, phối hợp âm dương, tạo ra hiệu quả cường thân kiện thể. Ví dụ như Thái Cực quyền chính là nội ngoại kiêm tu, thong thả nhẹ nhàng, cương nhu kết hợp, không lo thân tể của Lục a ca không thể gánh vác.”
Khang Hy gật đầu: “Cho đòi Đoạn thái y.”
Lại nói: “Nếu thái y nói có thể, trẫm liền tìm cho ngươi một võ sư phó người Hán —— chỉ là ký học, lại không thể thả lỏng, càng không được hoang phế việc đọc sách.”
“Tạ ơn Hoàng a mã!”
Nói chung chỉ cần không bắt y cả ngày đọc 《 Tam Tự kinh 》, thế nào cũng tốt!
Đợi Khang Hy kiểm tra việc học của đám nhi tử xong, Đoạn thái y cũng đã đến, thấy Dận Tộ đoan đoan chính chính ngồi tại ghế trên đợi chẩn ông không khỏi có chút đau đầu. Mạch tượng của vị tổ tông này quái dị, tuyệt đối trong ngoài không đồng nhất.
Lại bắt mạch một lúc Đoạn thái y thở phào nhẹ nhõm, bất luận nặng nhẹ, lần này tâm tật tóm lại là có, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy cơ chẩn lầm. Ông nhíu mày làm ra dáng dấp trầm trọng, nói: “Tâm tật của Lục a ca ngày thường tuy rằng không hiện rõ, thế nhưng một khi phát tác là vô cùng hung hiểm, đừng thấy hằng ngày đứng ngồi sinh hoạt đều không khác thường nhân nhưng cơ thể dù sao cũng lỗ lã nặng nề —— Lục a ca gần đây thế nào lại chịu kinh hách?”
Dận Tộ lắc đầu, Dận Chân trừng mắt nhìn y, nói: “Tối qua Lục đệ lại nằm ác mộng.”
Thái y không tán thành, lắc đầu nói: “Lục a ca thân thể chung quy không giống người thường, không được khinh mạn! Nếu sau này lại gặp ác mộng nhất định phải đúng lúc gọi lão hủ đến chẩn mạch. Lục a ca bệnh nặng vừa khỏi, khí huyết không đủ nên mới chịu âm tà quấy nhiễu, đợi lão hủ kê phương điều dưỡng một thời gian, đến khi khí huyết tràn đầy âm tà liền không thể xâm phạm.”
Ông lấy ra một bình sứ, nói: “Đây là dược hoàn do lão hủ bí chế, Lục a ca phải tùy thân mang theo, nếu có không khỏe lập tứ uống một viên.”
Khang Hy hỏi đến chuyện luyện công, Đoạn thái y nói: “Nội gia quyền thật sự có tác dụng cường thân kiện thể, Lục a ca luyện cũng là có lợi.”
Lại nói: “Thần xem mạch tượng của Lục a ca có chút mệt mỏi thiếu ngủ, tối qua vì sao ngủ trễ? Như vậy là không được, tâm tật cần phải tỉ mỉ tĩnh dưỡng, thức đêm là chuyện rất hao tổn tinh khí, không tốt cho dưỡng sinh, uống bao nhiêu thuốc cũng không bổ trở lại.”
Sau đó khom người lui ra đi kê phương thuốc, Khang Hy dùng một ngón tay chọc chọc ót của Dận Tộ, nói: “Thật là to gan, còn muốn lừa trẫm? Hử?”
Dận Tộ cúi đầu giả đáng thương: “Nhi tử chỉ là muốn luyện võ…”
“Mà thôi, trẫm duẫn, ngày mai liền giúp ngươi tìm sư phó!” Khang Hy đối Dận Tộ cũng có chút không đành lòng: “Nếu có lần sau nhất định sẽ trị tội khi quân của ngươi!”
Dận Tộ cười hì hì tạ ân.
“Bệ hạ, ” Lương Cửu Công bước nhanh tới, ghé vào tai Khang Hy nói vài câu, Dận Tộ phát hiện trong nháy mắt biểu tình của Khang Hy trở nên cực kỳ phức tạp, suy nghĩ tựa hồ đã trôi đến nơi rất xa, giọng nói cũng có chút phiêu hốt: “Lão Tứ, cùng đi với trẫm, đi xem Hoàng quý phi.”
Dận Chân ngạc nhiên: “Hoàng a mã?”
Đã xảy ra chuyện gì?
Khang Hy thở dài một tiếng, không nói lời nào, trực tiếp rời đi.
Lương Cửu Công nhỏ giọng nói: “Tứ a ca đi nhanh một chút, Hoàng quý phi nương nương có lẽ sắp…”
Dận Chân thần sắc đại biến: “Cái gì? Điều này sao có thể?”
Lương Cửu Công lắc đầu than thở: “Nô tài cũng hy vọng là giả, Tứ a ca, đi nhanh đi!”
Bước chân nhanh nhẹn đuổi theo Khang Hy.
Dận Chân sắc mặt tái nhợt như giấy, lảo đảo nối gót.
Sao lại như vậy, không phải còn đến ba năm sao? Vì sao hiện tại liền…
Dận Tộ chưa từng thấy được bộ dạng thất hồn lạc phách như thế của Dận Chân, không nhịn được muốn đuổi theo an ủi, nhưng vừa bước ra mấy bước lại đứng yên —— y hiện tại rời đi chỉ sợ sẽ thêm phiền, cũng không thể khiến Dận Chân trong lúc này còn phải quan tâm đến y.
Hơn nữa chuyện này nhìn thế nào cũng có vẻ quỷ dị, hôm qua y vừa đi bái kiến Hoàng quý phi, người kia ngoại trừ có chút mệt mỏi yếu ớt thì khí sắc cũng xem như không tệ, nụ cười của nàng ôn nhu dễ gần, còn tự tay chọn điểm tâm cho y ăn, vì sao đột nhiên lại không được chứ?
Còn có ánh mắt vừa rồi của Khang Hy, đau xót có, hoài niệm có, tiếc hận cũng có, lại duy nhất không có ngoài dự liệu…
Hoàng quý phi đã chết, không gặp được Khang Hy và Dận Chân lần cuối, cũng không để lại một lời di ngôn.
Đệ nhất nhân trong hậu cung của Khang Hy, quản lý lục cung đại sự gần mười năm, vinh sủng nhất thời. Hoàng quý phi Đông Giai thị cứ vậy yên lặng rời đi.
Dựa theo lệ cũ, sau khi cung phi qua đời thường sẽ được thăng một cấp, theo quy chế nhập táng. Dựa vào thân phận của Hoàng quý phi và sự vinh sủng lúc sinh thời, mọi người đều cho rằng sẽ hạ táng theo quy chế Hoàng hậu, thế nhưng Khang Hy lại phảng phất quên mất việc này, thương tâm thì thương tâm, thế nhưng nửa câu về việc truy phong hoặc đề thăng quy chế cũng không nói.
Mà làm nhà mẹ đẻ của Hoàng quý phi, cũng là mẫu tộc của Khang Hy, tộc Đông Giai thị cũng theo đó bảo trì trầm mặc.
…
Đêm đã về khuya, Dận Chân mặc một thân áo tang, cô cô linh linh quỳ gối trong đại điện, thần tình đờ đẫn.
Hắn còn nhớ ở kiếp trước, nàng qua đời sau khi được phong Hậu một ngày, lúc ấy Khang Hy bãi triều năm ngày, cả triều trên dưới đều mặc áo tang, một ngày tam tế, văn võ đại thần, vương tôn quý tộc, còn có công chúa, phúc tấn, mệnh phụ đều phải vào cung khóc tang ba ngày. Thậm chí khi di quan từ cửa chính Triêu Dương cung đến Cảnh lăng đều do Khang Hy đích thân tống tiễn…
Khi ấy, trong điện quỳ đầy người, toàn bộ các a ca, các cách đều có mặt, ai nấy đều khóc, tựa hồ so với hắn càng thêm thương tâm…
Khi đó hắn chỉ cảm thấy bọn họ nhìn có chút hả hê, hư tình giả ý, hận không thể khiến bọn họ lập tức tiêu thất khỏi mắt mình, để mình đơn độc làm bạn cùng nàng… Hiện tại hắn rốt cục chỉ có một mình, nhưng trong ngày hè tháng sáu lại cảm thấy băng hàn triệt cốt.
Mặc kệ ý nguyện ban đầu khi Đông Giai thị dưỡng dục hắn là thế nào, nàng chính là tồn tại ấm áp nhất trong tuổi thơ của hắn, hắn quay lại mấy năm nay vẫn không ngừng đốc xúc nàng bảo dưỡng thân thể, hy vọng nàng có thể trường mệnh bách tuế…
Đợi tân hoàng nhập vị, hắn sẽ đón nàng rời cung phụng dưỡng, dù sao người kia cho tới bây giờ cũng không hiếm lạ gì hắn…
Con muốn dưỡng mà cha mẹ không đợi, Con muốn dưỡng mà cha mẹ không đợi…
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân quá buồn cười, hắn thực sự không rõ, lão thiên gia cho hắn trở về một lần chính là muốn trêu đùa hắn hay sao?
Hắn cứu Dận Tộ, thế nhưng ngăn cách với Đức phi thậm chí càng sâu hơn kiếp trước…
Hắn muốn hiếu thuận Hoàng quý phi, thế nhưng nàng lại mất sớm ba năm, ngay cả tôn vinh sau khi chết cũng không còn…
Hắc! Ha ha!
Dận Chân, ngươi thật buồn cười.
Hắn tự nhủ.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm khẽ khàng vang lên từ phía cửa.
Dận Chân đờ đẫn nghiêng đầu nhìn, chợt thấy Dận Tộ mang theo một hộp thức ăn…
Ngươi làm sao còn dám đến! không có ngươi, nương nương căn bản sẽ không chết! Không có ngươi, nương nương sẽ trở thành Hoàng hậu dưới một người trên vạn người!
Ngươi đã hại chết nàng, thế nào còn dám đến trước linh đường của nàng diễu võ giương oai!
Đều là ngươi! Đều là ngươi!
…