[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 103



Tiếng khóc vang lên, ngay chớp mắt tiếp theo Dận Chân chạy ào vào phòng, thấy Dận Tộ thẳng tắp quỳ trước giường, mắt nhắm chặt: Không phải y, không phải y… y vẫn còn đây…

Nhe chân tiến đến, đem Trần Chuyết đang nỗ lực đỡ Dận Tộ đứng dậy đẩy qua một bên, khom người ôm y lên đặt ở ghế.

Dận Tộ cũng không hề chống cự, ngẩng đầu nhìn Dận Chân còn đang thở hổn hển, gương mặt đã không nhìn ra được bao nhiêu vết tích bi thương, chậm rãi nói: “Ta vốn định thay Đoạn thái y dưỡng lão tống chung, kết quả người lại quan tâm ta đến trước khi tắt hơi… Tứ ca, ngươi giúp ta tiễn đưa một đoạn!”

“… Hảo.”

Dận Tộ quay đầu nhìn Đoạn thái y đang nằm trên giường, lão đi rất an tường, hai mắt hơi khép, khóe môi còn vẽ ra nụ cười…

Thấp giọng nói: “… Thuốc.”

Trần Chuyết cấp tốc tiến lên, nhét dược hoàn vào trong miệng y, lại rót nước.

Dận Tộ ngồi bên giường, trong tai toàn là tiếng khóc đè nén của Vượng Tài, tiếng nức nở của đầu bếp nữ còn có tiếng gào khóc của dược đồng bên ngoài. Y cứ thế ngồi im một chốc, nói: “… Quay về đi.”

Y không thể ngã tại đây.

——

Càn Thanh cung, Dận Đề và Dận Tự ngồi bên dưới Khang Hy thương nghị chuyện quân bị, gần đây viện nghiên cứu đã đẩy ra món đồ mới, tuy nói là xe nhưng thoạt nhìn giống như một khối sắt, có thể thích ứng đủ loại địa hình, có súng có pháo, người trốn bên trong nếu như đạn dược sung túc, địch nhân tới bao nhiêu tru diệt bấy nhiêu, cho dù đạn dược không đủ, chỉ dựa vào nghiền cũng có thể nghiền chết không ít người.

Đồ chính là đồ tốt, thế nhưng giá cả quá cao.

Dận Đề quản quân bộ, tự nhiên hy vọng có thể tạo càng nhiều càng tốt, Dận Tự lại không đồng ý —— đối thủ hiện tại của Đại Thanh đẳng cấp quá thấp, nói không chừng bên này vừa tạo ra một đám còn chưa có cơ hội dùng, phía viện nghiên cứu lại phát triển ra món đồ mới. Không bằng chế tạo ít một chút, đến khi cần thiết lại sản xuất hàng loạt —— Đại Thanh hiện tại tuy rằng có bạc, thế nhưng cũng không thể tùy tiện tiêu xài nha.

Lương Cửu Công bước nhanh tiến điện, Dận Đề đang hào hùng cất giọng cũng biết điều câm miệng, hoàn toàn không có chút sự bất mãn khi bị ngắt lời.

“Ung Thân vương đưa tin tức đến, nói Đoạn thái y đã đi…”

Khang Hy nhìn Lương Cửu Công, chờ lão nói tiếp, Lương Cửu Công dâng tấu chương: “Đây là… mạch chứng hôm nay của điện hạ.”

Khang Hy ừ một tiếng, cúi đầu mở ra, sau đó là triệt để trầm mặc.

Dận Đề chờ không nổi nữa, đứng dậy: “Hoàng a mã!”

Khang Hy có chút hoảng hốt ngẩng đầu, tấu chương trong tay rơi xuống đất.

Dận Đề khom lưng nhặt lên, hồi lâu không dám mở ra…

Dận Tự đứng sau lưng hắn, đưa tay đón lấy, Dận Đề hơi né tránh, nhấp môi dưới, mở ra.

“… Dầu hết đèn tắt, vô lực xoay chuyển, tận hết khả năng…”

Dận Tự chỉ cảm thấy trước mặt một trận thiên hôn địa ám, đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng vững: Dầu hết đèn tắt… Dầu hết đèn tắt…

“Một đám lang băm! Nói bậy!” Dận Đề nổi giận, vươn tay lau sạch nước mắt sắp tràn mi: “Ta lại đưa một nhóm đại phu qua… Lục đệ mới hai mươi sáu tuổi, cái gì dầu hết đèn tắt, ta không tin! Ta không tin!”

Hắn xoay người phóng ra ngoài, còn chưa tới cửa phía sau đã truyền đến thanh âm của Khang Hy: “Trở về!”

Thanh âm Khang Hy không lớn, thậm chí so với trước kia còn nặng nề hơn, thời gian ngừng lại rất lâu mới tiếp tục: “Triệu tập tất thảy Hoàng tử Hoàng tôn, đi viện nghiên cứu… nghênh Thái tử hồi kinh. Không thể, không thể để y, không thể để y…”

Cằm Khang Hy run rẩy càng thêm lợi hại, nói không trọn câu, nhắm mắt lại phất phất bàn tay, ý bảo bọn họ rời đi.

——

Dận Tộ nằm trên nhuyễn tháp, Hồng Phúc nằm úp sấp bên cạnh y, Vượng Tài, Dận Chân, Trần Chuyết một tấc không rời canh giữ trước giường.

Dận Tộ lại uống thêm một chén thuốc, thoáng có tinh thần, chén thuốc kia nồng nặc vị đất, từ sau khi thân thể Dận Tộ bị hủy thái y đã thật lâu không dám cho y dùng nhân sâm… Hóa ra thân thể y hiện tại đã kém đến mức cần dùng nhân sâm treo mạng, khó trách y luôn cảm thấy có thứ gì đó đang dần dần thoát khỏi cơ thể.

Tay y nương nhẹ gãi gãi tai Hồng Phúc, cúi đầu oán giận: “Lông lạnh như vậy, cũng không đẹp, không đáng yêu… lần sau không nuôi chó nữa, đổi thành nuôi mèo, mềm mại lại ấm áp, có thể ôm ngủ…”

Hơn nữa cho dù phải đổi chủ nhân cũng có thể sống được rất tốt…

Hồng Phúc ngẩng đầu liếm bàn tay tác quái trên tai mình, khiến cho tay của Dận Tộ hơi ngưa ngứa, y có chút ghét bỏ nói: “Còn thích chảy nước miếng, thật không ngoan…”

Dận Chân bước đến, đem Hồng Phúc xách qua một bên, dùng khăn ấm lau tay cho Dận Tộ, thấp giọng nói: “Ta dẫn theo Hoằng Huy, hắn rất nhớ ngươi… ngươi có muốn gặp ắn một chút?”

Dận Tộ cười cười: “Hảo.”

Đời này y vô thê vô tử, thế nào cũng cần một vãn bối giúp y tống chung.

“Tứ ca, đỡ ta ngồi dậy.”

Dận Chân đỡ y ngồi lên, còn đặt cái gối sau lưng y, lại đỡ vai y tránh cho y bị nghiêng lệch.

Hoằng Huy chờ ở bên ngoài, Vượng Tài đi ra thông truyền một tiếng liền dẫn người theo vào, hài tử dập đầu ba cái, thanh âm vang dội tràn ngập sức sống: “Hoằng Huy bái kiến Lục thúc!”

Hài tử hiển nhiên không rõ ràng lắm trình độ thân thể của Dận Tộ đã kém đến mức nào, trên mặt mang theo nụ cười ngưỡng mộ.

Sáu năm, đã đủ cho một hài tử nghiêng ngã lảo đảo trở thành một tiểu thiếu niên, Hoằng Huy bộ dạng xinh đẹp, cử chỉ trầm ổn, thế nhưng lúc nở nụ cười lại hiện ra một tia bướng bỉnh.

Hiện tại Dận Tộ thích nhất nhìn người khác cười, vừa mở miệng bảo hắn đứng dậy Hoằng Huy lại không chịu dậy, lại lần nữa khấu đầu: “Đệ tử Hoằng Huy, khấu đầu bái sư phụ.”

Sau đó lại là ba tiếng vang dội, nâng trà đưa đến trước mặt Dận Tộ.

Dận Tộ có chút mờ mịt, Dận Chân thấp giọng giải thích: “Mấy năm nay, ta ngoại trừ mời tiên sinh vỡ lòng cho Hoằng Huy còn để Lưu thị dạy hắn mấy thứ ngươi để lại. Ta bảo Lưu thị chọn những thứ hiểu được, chậm rãi mà dạy. Hoằng Huy học là học vấn của ngươi, nên nhận thức ngươi làm sư.”

Lại vươn tay tiếp nhận chung trà đưa tới trước mặt Dận Tộ, Dận Tộ nhìn Hoằng Huy, hỏi: “Bái ta vi sư, học những thứ này đều là lựa chọn của ngươi?”

Tuy rằng Hoằng Huy cảm thấy thanh âm của Lục thúc quá mức suy yếu, thế nhưng tâm tình hưng phấn lại không giảm đi chút nào, Hoằng Huy liên tục gật đầu, ánh mắt lóe sáng, không chút do đự nói: “Dạ! Hoằng Huy rất thích, rất thích! Lục thúc là người Hoằng Huy bội phục nhất, những thứ Lục thúc viết Hoằng Huy mỗi ngày đều học, mỗi ngày đều xem! Thế nhưng Lưu ngạch nương nói có rất nhiều thứ người cũng xem không hiểu, không dạy được Hoằng Huy… Lục thúc, người có thể dạy Hoằng Huy sao?”

Lưu thị không học vật lý, phỏng chừng chỉ tiếp xúc qua mấy thứ này lúc ở trung học, những thứ có tính chuyên nghiệp quá sâu không hiểu cũng là bình thường.

Tại thời địa này, sư đồ cũng coi như phụ tử, Dận Tộ cúi đầu nhấp một ngụm trà trên tay Dận Chân coi như nhận tiểu đồ đệ này, nói: “Sau này để đại sư huynh của ngươi dạy ngươi, hắn tuy thiếu vài phần linh khí nhưng thắng ở nghiêm cẩn, điểm này ngươi phải học hắn. Còn có vài thứ đại sư huynh của ngươi cũng không biết, các ngươi liền cùng nhau lục lọi mà xem.”

Từ sau khi thân thể hắn sụp đổ, đầu óc lại càng thêm linh hoạt, rất nhiều thứ ở kiếp trước đã gần như mơ hồ lại chợt trở nên rõ ràng, những thư tịch và luận văn y từng phiên dịch ở hiện đại nhất nhất nhớ tới, mỗi khi y rảnh rỗi sẽ chọn lựa vài thứ ghi chép xuống. Trong có có một vài lĩnh vực đừng nói Lý Dương, ngay cả bản thân y cũng là cái hiểu cái không.

Hoằng Huy thấy y uống trà, vui đến mặt mày rạng rỡ, lại nói: “Lục thúc, còn có một người, thúc có thể cũng nhận y làm đệ tử không?”

Dận Chân thần sắc lạnh lẽo, trầm giọng trách mắng: “Hồ đồ!” Hắn chỉ nói với Hoằng Huy thân thể Dận Tộ không tốt, bảo hài tử không được bướng bỉnh, không được khóc lóc phá hỏng tâm tình của Dận Tộ, không ngờ đứa nhỏ này lại gây sự trong thời điểm như vậy.

Hoằng Huy sợ đến rụt cơ thể lại, thế nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Lục thúc, vị bằng hữu kia của Hoằng Huy rất tốt, rất lợi hại, hắn còn dạy ta rất nhiều thứ, cũng sùng bái lục thúc. Thế nhưng Học viện truy nguyên không thu nhân hắn… ta đều đã len lén đưa hắn tới đây, người gặp hắn một chút đi. Hắn rất thông minh! Thật đó!”

Dận Tộ ngăn cản Dận Chân nổi giận, nói: “Ta cũng đã rất nhiều năm không gặp người ngoài, nhìn thấy cũng tốt.”

“Cảm tạ Lục thúc!” Hoằng Huy hoan thiên hỉ địa ra ngoài gọi người, chờ đối phương vào cửa, đám người lập tức hiểu vì sao Học viện truy nguyên ngạch cửa vốn thấp lại không chịu nhận hắn —— tuy rằng trên người hắn mặc trang phục thị vệ, thế nhưng mũi cao mắt sâu, đồng tử màu nhạt, hiển nhiên là người nước ngoài.

Dận Tộ nhìn nhìn mấy lần liền đưa ra kết luận: Không chỉ là người nước ngoài còn là một quý tộc, tư thế bước đi mang theo sự thận trọng ưu nhã, góc độ nâng cằm cũng rất có chú ý.

Lúc Dận Tộ quan sát người kia, hắn cũng quan sát Dận Tộ, trong ánh mắt mang theo nóng bỏng thế nhưng hiển nhiên đối với tình trạng sức khỏe của Dận Tộ có chút bất ngờ. Sau một hồi sững sốt mới khom lưng hành lễ: “Peter Mikhaylov, bái kiến Thái tử điện hạ.” Hán ngữ của hắn nói không được tốt lắm, nghe không quá tự nhiên.

Dận Tộ nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, thân thể y thua thiệt đến lợi hại, vừa cười một chút đã có hơi không thở được, vừa ho vừa cười: “Peter Mikhaylov?”

Peter Mikhaylov gật đầu: “Phải.”

Hoàn toàn không có nửa điểm hờn giận vì tên bị cười nhạo.

“Là Peter Mikhaylov,” Dận Tộ nói: “Vẫn là…Peter Alekseyevich Romanov?”

Cái tên này rất dài, Dận Tộ phân ra vài lần mới nói được hoàn chỉnh.

Peter lập tức mở to mắt, lộ vẻ chấn động: “Ngươi…”

Dận Chân nhíu mày: “Sa Hoàng?”

Ngay chớp mắt tiếp theo, đoản kiếm của Trần Chuyết đã gác lên cổ Peter.

Peter không hề sợ hãi, nhìn Dận Tộ nói: “Ngươi làm sao biết thân phận của ta?”

Dận Tộ làm sao biết được? Dận Tộ kiếp trước từng phiên dịch qua một bào luận văn về cuộc đời và sự nghiệp của vị Peter đại đế này, trong đó có chuyện ngài từng dùng tên giả Peter Mikhaylov học kỹ thuật đóng thuyền ở Amsterdam và Rotterdam thuộc Hà lan, sau còn đi cả London Anh quốc —— đứng trước chân vịt hơi nước của Đại Thanh, kỹ thuật tạo thuyền của những quốc gia này đều bị đè bẹp, hơn nữa Đại Thanh còn tiếp giáp với Nga, vị này không đến thử thời vận mới là lạ.

Thấy đối phương không phủ nhân, Dận Chân thản nhiên nói: “Bệ hạ thật to gan!”

Peter nhún vai nói: “Lá gan không lớn làm như thế nào làm Hoàng đế? Trừ phi các ngươi muốn phát động chiến tranh, bằng không các ngươi bắt được ta cũng vô ích…”

Là không có tác dụng gì, giết? Bên kia liền lập Hoàng đế khác, sau đó chiến tranh. Đem ra uy hiếp? Bên kia còn một Nhiếp chính vương đang bị giam lỏng, vừa lúc nhân cơ hội lên ngôi, tuyệt đối không để ý đến con tin. Đem ra đổi tiền chuộc? Thật sự không có gì để lấy…

Buộc hắn ký hiệp nghị và gì đó, cái này được, bất quá hiệp nghị hòa bình đã ký xong.

Mấy thứ này cũng chỉ có Dận Tộ đang suy nghĩ, Dận Chân sau khi nói mọt câu kia lại không để ý đến Peter, chỉ cúi đầu nhìn Dận Tộ.

Dận Tộ đối với việc gặp được một vị danh nhân tại thời điểm này còn rất cao hứng, nói: “Ngươi thật sự muốn tới bái sư?”

Peter gật đầu.

Dận Tộ nở nụ cười, nói: “Phong tục bái sư ở chỗ chúng ta muốn dập đầu dâng trà.”

Peter gật đầu: “Nhập gia tùy tục, ta làm được! Cũng nguyện ý!”

Đường đường là vua một nước, lại vì học đồ vật quỳ lạy Thái tử nước khác… Dận Chân trong lòng nghiêm nghị, rốt cục ngẩng đầu nhìn thiếu niên này.

Nếu quả thật để Peter đại đế bái sư đúng là vô cùng có mặt mũi… Dận Tộ hơi đáng tiếc lắc đầu: “Bái sư thì không cần, nếu ngươi thật lòng muốn học có thể đi Học viện truy nguyên, nếu là học không được —— phái con dân của ngươi đến đây cũng là có thể.”

Đôi mắt Peter sáng lên: “Thực sự có thể?”

Dận Tộ gật đầu: “Tri thức là không biên giới.”

Những thứ Học viện truy nguyên dạy cũng không có gì đáng giấu.

Dận Chân lạnh mặt, phân phó người tiễn Peter trở về kinh thành.

Hoằng Huy nằm úp sấp bên giường, nói: “Tri thức không có biên giới, Lục thúc nói thật hay quá.”

“Tri thức là không biên giới, ” Dận Tộ nói: “Thế nhưng kỹ thuật có quốc tịch.”

Hoằng Huy ngạc nhiên.

Dận Tộ cũng không nói rõ, chỉ thở dài: ” Peter nhất định sẽ là Hoàng đế kiệt suất nhất của Nga.” Vậy nên, ngươi phải học theo hắn.

Dận Tộ không nói sâu cũng không có khí lực nói sâu, trong những việc chính trị Dận Chân càng nhạy bén hơn y, ngày sau tự nhiên sẽ dạy cho Hoằng Huy.

Có lẽ do dược hiệu chậm rãi yếu bớt, cũng có lẽ vì thấy được danh nhân nên hưng phấn quá mức, sau khi Peter rời khỏi tinh thần Dận Tộ càng thêm uể oải, y biết giờ khắc cuối cùng đã đến.

Mấy hôm nữa chính là sinh thần hai mươi bảy tuổi của y, y nhớ kiếp trước cũng không sống quá hai mươi bảy tuổi, có lẽ đây là mạng của y?

Dận Tộ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới lại có khí lực nói chuyện, nhìn Trần Chuyết mỉm cười, nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi giúp chạy khắp thiên nam địa bắc, lại chiếu khán ta hơn nửa năm, cũng không thể để ngươi phí công uổng sức. Cái hộp kia là tạ lễ của ngươi.”

“Không cần.”

“Mở ra xem một chút đi!” Dận Tộ nói: “Ta vẫn luôn rất biết cách tặng lễ, thật hiếm có người cự tuyệt được lễ vật của ta.”

Dận Tộ nói rất vất vả, mỗi câu đều phải ngừng lại nghỉ một chút, Trần Chuyết không muốn cãi cọ với y, trầm mặc tiến đến mở hộp, bên trong là một tấm bản đồ da dê, mở ra còn rất lớn.

“Hải đồ?”

“Là hải đồ.” Dận Tộ nói: “Là ta tập trung hết thảy hải đồ có thể tìm được hợp lại mà thành…” Lại thêm trí nhớ kiếp trước của y.

Dận Tộ ra hiệu Trần Chuyết cầm hải đồ đến gần một chút, Hoằng Huy cũng tới gần xem, Dận Tộ than thở: “Nhìn đi, thế giới này lớn như vậy…”

Y giơ tay lên, một đầu ngón tay trong suốt chậm rãi di động trên hải đồ: “Nơi màu đỏ này chính là Đại Thanh ta.”

Hoằng Huy nói: “Đại Thanh thật nhỏ nha…”

“Đại Thanh không nhỏ, là thế giới quá lớn…” Dận Tộ hoạt động ngón tay: “Đây là Australia, nghe nói nơi này sản vật phong phú, đất đai màu mỡ, có rất nhiều khoáng sản, hơn nữa đến bây giờ còn chưa có văn minh gì đáng kể.”

“Còn có nơi này, là Bắc Mỹ, cũng là nơi được cai trị bởi thổ dân. Nhóm người Tây Ban Nha, Hà Lan, Anh quốc rất thích đi đến nơi đó bắt nô lệ, nếu như chúng ta nhúng tay… bọn họ đánh không lại chúng ta…”

“…”

Dận Tộ ho suyễn vài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Chuyết: “Vậy nên, nếu không thích ở lại Đại Thanh, thì đi thôi.”

“Trong lòng Hán nhân, người Mãn chúng ta là dị tộc, thế nhưng chúng ta đều là da vàng, tóc đen, chúng ta đều sinh sống trên cùng phiến thổ địa… chúng ta không phải dị tộc.” Nói một câu thật dài, Dận Tộ có chút thở hổn hển, nghỉ ngơi hồi lâu mới tiếp tục: “Dương Châu thập nhật, Gia Định tam đồ… là nghiệt do chúng ta tạo, ta không dám bảo các ngươi quên máu tươi năm đó, thế nhưng, chiến tranh cho tới bây giờ cũng không có đạo lý gì đáng nói. Nếu đương sơ để Lý Tự Thành lên ngôi thống trị thiên hạ, bách tính sẽ sống tốt hơn hiện tại sao?”

“Ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu, không thể quên được cừu hận ngày xưa lại không đành lòng phá vỡ thái bình hiện tại… Vậy đi thôi!” Dận Tộ nói: “Mang theo người của các ngươi, mang theo những kẻ trong lòng còn cất hận thù, mang theo thuyền mang theo pháo, đi kiến tạo một quốc gia còn phồn hoa thịnh vượng hơn Đại Thanh…”

Trần Chuyết lặng lẽ hồi lâu mới nói: “… Hảo.”

Dận Tộ hư nhược cười cười, nhìn về phía Dận Chân: “Tứ ca, ta rất ít cầu ngươi cái gì…”

Dận Chân nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó bọn họ.”

Dận Tộ cười: “Cảm tạ tứ ca.”

Y rất lo lắng Dận Chân sẽ làm một hồi tương kế tựu kế đem người của Thiên Địa hội đều dẫn đến, một lưới bắt gọn… thế nhưng nếu Dận Chân đã đáp ứng y, cũng sẽ không nuốt lời.

Khí lực trên người Dận Tộ dần dần tiêu tán, ánh mắt chuyển về phía Vượng Tài, đến gần thời điểm cuối cùng, người y không nỡ bỏ lại nhất chính là Vượng Tài. Tất cả mọi người đều có con đường riêng của mình, chỉ có Vượng Tài… trong sinh mệnh của hắn chỉ có một mình y…

Vượng Tài tiến lên quỳ trước mặt Dận Tộ, ngẩng đầu nhìn y, trong mắt lệ quang lập lòe: “Chủ tử…”

“Vượng Tài, Vượng Tài…” Dận Tộ thở dài: “Nếu như ta đi rồi, người phải làm sao bây giờ đâu…”

Vượng Tài cái mũi chua xót, nước mắt nguyên bản cố nén lại dâng lên, thanh âm Dận Tộ đã trở nên cực kỳ yếu ớt: “Ta vốn định đem ngươi giao phó cho Tứ ca, thế nhưng lại sợ ngươi miệng không giới hạn chọc họa… Nếu cùng Trần Chuyết ra biển, lại lo lắng ngươi thân thể không trọn vẹn bị người ghét bỏ… Ngươi còn trẻ như vậy, cũng không thể đi Bát Bảo sơn làm hòa thượng, hơn nữa ngươi còn thích ăn thịt nữa chứ…”

“Chủ tử, người đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Vượng Tài khóc ròng nói: “Nô tài nơi nào cũng không đi… nô tài vĩnh viễn đều ở lại trông chừng ngài, đời này, kiếp sau…”

“Không, không nên…” Dận Tộ gian nan lắc đầu: “Vượng Tài, đáp ứng ta, nếu có kiếp sau đừng lại làm nô tài, không cần lại vây quanh người khác xoay chuyển, phải sống cho tốt, vì mình sống một hồi…”

Vượng Tài khóc rống thất thanh: “… Nô tài đáp ứng ngài, nô tài cái gì đều đáp ứng.”

Dận Tộ mỉm cười có chút hoảng hốt: “Vượng Tài, đợi ta đi rồi, nếu ngươi không biết làm gì thì giúp ta nuôi Hồng Phúc đi. Tìm cho nó một lão bà xinh đẹp, sinh thật nhiều thật nhiều tiểu Hồng Phúc, lại sinh thật nhiều thật nhiều tiểu tiểu Hồng Phúc…”

“… Hảo.”

Dận Tộ không nói nữa, ánh mắt rơi về phía cửa, chốc lát sau từng giọt nước mắt rơi xuống, nức nở gọi: “Tứ ca… Tứ ca…”

Dận Chân vươn tay lau lệ: “Ta ở, ta ở đây…”

“Tứ ca, ta muốn gặp Hoàng a mã…” Dận Tộ khóc như một đứa bé chịu ủy khuất: “Hoàng a mã…”

Người vì sao còn chưa tới… y đã nhìn không rõ nữa rồi, trước mắt một mảnh đen kịt, cho dù Hoàng a mã tới y cũng không thấy được nữa…

Phương pháp qua thật lâu, có người luống cuống ôm y vào lòng, dùng mặt cọ vào mặt y: “Hoàng a mã đây… Hoàng a mã ở đây… Dận Tộ, ngươi mở mắt nhìn trẫm… Mở mắt nhìn trẩm a?”

Dận Tộ nỗ lực tỉnh lại, không biết rốt cục mình có mở mắt hay không: “Hoàng a mã…”

“Đây, Hoàng a mã ở đây…”

“Nhi tử muốn về nhà… mang nhi tử về nhà…”

“Hảo, Hoàng a mã mang ngươi về nhà, chúng ta về nhà.” Khang Hy cúi người xuống, có chút chật vật cõng Dận Tộ lên lưng, thất tha thất thểu ra cửa.

Lưng của phụ thân vẫn luôn là nơi dày rộng nhất, an toàn nhất, Dận Tộ buồn ngủ: “Hoàng a mã, nhi tử nhớ ngạch nương… nhi tử muốn gặp người lại không dám gặp…”

Ngoài cửa, mười mấy Hoàng tử Hoàng tôn mặc Mãn phục hoàng sắc chỉnh tề quỳ trên mặt đất, Khang Hy cõng Dận Tộ từng bước đi tới, lướt qua trước mặt chư vị Hoàng tử, trên lưng truyền đến thanh âm nhẹ hẫng gần như không thể nghe được: “… Hoàng a mã… xin lỗi…”

Tay vô lực rơi xuống.

Hoàng a mã, xin lỗi, khiến người kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…

——

“Dận Chân, ngươi hối hận không?”

Dận Chân nhìn bách tính hai bên đường đầu quấn vải trắng, khóc không ra tiếng, trong tai nghe được có người bi thiết gào lên: “Lão thiên gia, ngài không có mắt, ngài không có mắt a!”

Dưới chân là đường nhựa bằng phẳng, bên đường là phòng ốc sạch sẽ sáng sủa…

Phóng mắt nhìn xa một chút, máy kéo đang vận hành trên ruộng, máy xúc đang chỉnh sửa đập nước…

Trên bờ ruộng, hài tử ăn mặc bộ đồ mới, vui sướng đá bóng cao su…

Vốn nên là thời kỳ giáp hạt, bồ thóc của bách tính lại chứa đến tràng đầy…

Ở nơi xa hơn, xa hơn nữa, tuyền cơ khí của Đại Thanh tung hoành trên mặt nước, súng pháo dương oai trên quốc thổ kẻ khác….

“… Bất hối.”

Trong trí nhớ, đệ đệ mềm mại nhỏ bé hướng về phía hắn cười thật tự nhiên: “… Ca.”

Dận Chân ngẩng đầu, không cho nước mắt rơi xuống: “Ta bất hối.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv