[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 10



10.

Khi thức dậy, Dận Tộ không chút ngạc nhiên phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình y.

Mấy năm nay tâm tật của y đã lục tục phác tác qua vài lần, so với kiếp trước, loại trình độ phát bệnh này thực sự chỉ là chuyện trẻ con, nhưng lại khiến người bên cạnh sợ đến không chịu được.

Mỗi khi như vậy, mặc dù đã uống thuốc, ngủ có chút trầm nhưng y vẫn mơ hồ cảm giác được bên cạnh có người làm bạn.

Nếu thật sự có người, vậy thì chỉ có thể là hắn, đổi thành bất kỳ ai đều sẽ quang minh chính đại đến, còn có thể đổi về một phần nhân tình.

Hơn mười năm qua, người bên cạnh y luôn theo quán tính chạy đi tìm hắn mỗi khi y phát bệnh, hay là thật sự do mỗi khi có người đó bên cạnh y sẽ đặc biệt an tâm?

Nghe được Dận Tộ thức dậy, người hầu lục tục tiến vào, cùng đi còn có Đoạn thái y.

Dận Tộ đắp cái khăn nóng lên mặt, chợt nghĩ tới một việc, nói: “Chuyện hôm qua đã báo cho Ngạch nương chưa?”

Mấy nha hoàn nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống, đại nha hoàn Nhất Xuân nói: “Lục gia thứ tội, Nương nương căn dặn, những chuyện vụn vặn trong phủ thì cũng thôi, phàm có liên quan đến thân thể của Lục gia nếu kẻ nào dám gạt không báo, người cả phủ đều đi Sơn Tây đào quặng thôi…”

“Được rồi!” Dận Tộ vung tay lên, nói: “Lát nữa gia sẽ tiến cung, các ngươi nói với Vượng Tài, hai người hôm qua chờ tùy tiện xử trí, mặc kệ chuyện gì chờ gia về rồi nói.”

Mấy người do dự nhìn nhau, Dận Tộ lập tức minh bạch: “Ngạch nương đã phái người tới? Ở đâu?”

“… Ở Nghi Thu viện.”

Dận Tộ khoác áo choàng ngắn liền đi, đám người vội vàng theo sau.

Đến Nghi Thu viện, thanh âm của Vượng Tài cao vút truyền ra: “Lưu ma ma, ngài là người được trọng dụng bên cạnh Nương nương, lời của ngài tiểu nhân không dám không nghe, thế nhưng hai nô tỳ này Nương nương đã ban cho Lục gia, cho dù phải xử lý cũng nên để tiểu nhân báo trước cho Lục gia một tiếng mới đúng lẽ?”

Lưu ma ma nói: “Vượng Tài công công hiểu lầm rồi, Nương nương chỉ nói hai cung nữ này chưa học tốt quy củ, mệnh nô tỳ mang về dạy dỗ lại vài ngày, nếu Lục a ca luyến tiếc thì đến lúc đó nô tỳ lại đưa trở về.”

Dận Tộ vào cửa, nói: “Đã là từ trong cung đưa ra, quy củ có thể sai được đến mức nào? Nhỡ có khiếm khuyết thì cứ học ở chỗ ta cũng vậy.”

Trong viện có chút loạn, bảy tám nha hoàn, bà tử, thái giám đứng dàn hàng, hai cung nữ hôm qua đang run rẩy quỳ trên mặt đất, lúc này thấy Dận Tộ đến mọi người nhất tề thỉnh an.

Cuối cùng Lưu ma ma cười xởi lởi nói: “Lục a ca, lão nô là lãnh mệnh tới, tốt xấu cũng để lão nô mang các nàng trở về một vòng đã chứ? Nương nương thương yêu Lục a ca nhất, Lục a ca muốn lĩnh các nàng trở về còn không phải là chuyện một câu nói sao?”

Lưu ma ma là người một tay nuôi lớn Đức phi, Dận Tộ cũng không thể cứng rắn với đối phương, cười khổ nói: “Ma ma cứ dứt khoát mang các nàng đi như vậy, là cảm thấy Dận Tộ gặp ác mộng chưa đủ nhiều?”

Nghĩ cũng biết, chỉ cần các nàng về đến Hoàng cung, liền không còn cơ hội thấy mặt trời ngày mai.

“Đây…”

Nhất Xuân cười nói: “Ma ma yên tâm, lát nữa Lục gia sẽ tự đến chỗ Nương nương cầu người, không để ma ma phải khó xử. Ma ma cùng nô tỳ đi uống chung trà đã, ngài xem Lục gia vừa biết ngài tới, rửa mặt chải đầu chưa được phân nửa đã đến đây chào hỏi, chỉ bằng phần tâm ý này ngài cũng không nên cự tuyệt mới đúng.”

Ngươi xem, chủ tử nhà ta vì muốn cứu người ngay cả tóc cũng chưa kịp chải đã chạy tới, ngươi còn cảm thấy ngươi có thể mang ngươi đi trước mặt Lục gia?

Lưu ma ma là người thông thấu, lại cũng thật sợ buổi tối Dận Tộ lại thấy ác mộng, liền theo bậc thang ma xuống, phảng phất hoàn toàn quên mất chuyện của hai cung nữ kia, cười nói: “Vậy quấy rầy Nhất Xuân cô nương.”

Thuyết phục Đức phi đối với Dận Tộ mà nói không phải chuyện khó khăn gì, bất quá Đức phi kiên trì không lưu các nàng trong kinh, Dận Tộ kỳ thực cũng có ý tứ này, liền đáp ứng tìm một tòa thôn trang xa xôi nào đó đuổi người đi.

Thiếu chút nữa hại đến nhi tử, Đức phi cũng không dám đưa thêm cung nữ gì đó, chỉ tinh tế hỏi y đã uống thuốc gì, ăn uống thế nào, buổi tối có ngủ ngon không. Dận Tộ đều nhất nhất trả lời, chợt hỏi: “Ngạch nương, con nghe Dận Trinh nói trước đó vài ngài Hoàng a mã đã đem thị vệ của Đông cung thay đổi một lượt, Ngạch nương có biết là nguyên nhân gì chăng?”

Mấy năm nay hậu cung là do Đức phi và Nghi phi cùng nhau chấp chưởng, nhân cơ hội bố trí không ít ám tuyến, trong cung có cái gì gió thổi cỏ lay đều không gạt được nàng.

Đức phi hờ hững nói: “Thái tử điện hạ chuyện gì cũng tốt, chỉ là không cầm giữ được trên chữ sắc. Hôm trước Đông cung len lén chuyển ra ngoài một cổ thi thể, trên người còn mang vết tích bất kham —— nhắc tới cũng là do Thái tử vận khí không tốt, nào ngờ nô tài vận thi đụng phải một thị vệ trẻ ngoan cố, dù đã nói rõ đây là đồ của Thái tử cũng dứt khoát phải kiểm nghiệm đến cùng.”

Dận Tộ có hơi suy nghĩ gật đầu, vừa chớp mắt liền nhìn thấy thần tình khoái ý của Đức phi, làm sao không biết cái thị vệ trẻ ngoan cố gì đó chỉ sợ là do Đức phi an bày, cười khổ nói: “Ngạch nương, người cũng tội tình gì, Hoàng a mã sủng ngươi ấy thì cứ để người sủng, hà tất dưng không chọc cho cả người tanh hôi? Nếu khiến Hoàng a mã chán ghét vứt bỏ liền cái được không bằng cái mất.”

Đức phi thản nhiên nói: “Ta chính là muốn cho ngài nhìn kẻ ngài sủng ra rốt cuộc là thứ gì! Người kia là con của ngài, lẽ nào con thì không phải sao? Dựa vào cái gì người kia làm chuyện súc sinh cũng không bằng còn có thể giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, được mọi người tâng bốc, kính bái?”

“Ngạch nương!”

Đức phi nói: “Con yên tâm, ta làm việc có chừng mực, cũng không làm ra lớn chuyện, chỉ để truyền đến lỗ tai ngài mà thôi —— cho dù ngài biết là ta cũng sẽ không làm gì.”

Bàn về việc hiểu Khang Hy, hai Dận Tộ cũng so ra kém một Đức phi, vậy nên y cũng không nói gì nữa.

Cáo biệt Đức phi trở về, Dận Tộ mang theo Vượng Tài rời cung, đi tới nơi trống vắng không người y nhỏ giọng phân phó: “Sau khi trở về lập tức phái người tống các nàng rời kinh… an bài vài người bản lĩnh khá một chút đi theo, nếu có ai muốn động thủ —— cứ làm lớn chuyện ra!”

Vượng Tài vươn một ngón tay chỉ nhẹ lên trời: “Lớn như vậy?”

Dận Tộ ừ một tiếng.

Vượng tài vẻ mặt đau khổ nói: “Cái này không được đâu?”

Dận Tộ lãnh đạm nói: “Có cái gì không được?”

Lại nói: “Vượng Tài ngươi nhớ kỹ, tại cái Đại Thanh này, có thể không có bất luận kẻ nào dám công khai trở mặt với Thái tử. Thế nhưng gia lại có thể, chỉ có gia là có thể.”

Bởi vì, ta cũng là nhi tử của ngài.

Bởi vì, ta mới là người bị hại, là người bị hại vô tội nhất.

Đồng dạng là nhi tử, cho dù ngài bất công không cho phép ta báo thù, dù sao cũng phải cho ta quyền lợi khóc lóc kể lể chứ phải không?

Nếu đã ban cho ta cái tên ‘Tộ’, lại giữ ta bên người giáo dục giống như kẻ đó, ta há có thể không giống như ngài mong muốn, trở thành một khối đá mài dao hợp cách?

Kỵ thực, ta cũng rất muốn đem cây dao kia từng chút từng chút một mài hỏng, mài cùn.

Y không đoạt đích, thế nhưng y chán ghét thậm chí là căm hận người kia.

Y chẳng bao giờ che giấu sự bất mãn của mình với người nọ, cho dù là ở trước mặt Khang Hy y cũng chưa từng biểu hiện tương thân tương ái với kẻ đó.

Cho dù là đá mài dao, y cũng là một khối đá mài dao có góc có cạnh.

Chưa kịp rời khỏi cửa cung, phía sau đã có thái giám thở hổn hển đuổi theo truyền y đến Thượng Thư phòng kiến giá.

Dận Tộ lệnh cho Vượng Tài về trước, chính mình đi theo tiểu thái giám đến Thượng Thư phòng.

Khang Hy đang kiểm tra công khóa của các tiểu a ca, tiểu hoàng tôn, khiến Dận Tộ nhìn thấy liền nhớ lại ngày tháng học ‘Tam tự kinh’ vô cùng khổ sở trước kia —— mỗi một câu đều phải lặp lại một trăm hai mươi lần, đây là vạn ác thế giới vạn ác quy tắc!

Thấy Dận Tộ đến, các tiểu a ca đều lộ ra thần sắc hâm mộ —— Ở trước mặt Hoàng a mã, vị huynh trưởng này thậm chí còn tự tại hơn cả Thái tử!

Dận Tộ hành lễ với Khang Hy, lại oán trách nói: “Hoàng a mã muốn gặp nhi tử sao không nói trước một tiếng? Nhi tử vừa rồi đã sắp đi tới cửa cung lại phải quay đầu trở về, chân cũng sắp gãy lìa.”

Khang Hy mắng: “Gảy chân liền bò đến đây cho Trẫm! Sách đều học đến bụng chó rồi đi, người làm a mã như ta muốn gặp ngươi còn phải chọn ngày sao?”

Dận Tộ cười hì hì nói không dám, Khang Hy hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn không mang ghế ra cho chủ tử của các ngươi? Không nghe nói chân y cũng sắp gãy rồi sao?”

Dận Tộ cười nói: “Thái tử điện hạ còn đứng đâu, nhi tử cũng không dám ngồi.”

“Lúc này lại biết lễ phép?”

Sớm có thái giám cơ trí chạy đến dọn ghế cho Dận Tộ và Dận Nhưng, Dận Nhưng ngồi xuống mà sắc mặt vô cùng khó coi —— hắn tình nguyện đứng cũng không muốn nhờ Dận Tộ mới có ghế ngồi.

Dận Tộ chỉ làm như không thấy, hăng hái bừng bừng nghe đệ đệ và cháu trai đọc công khóa.

Khang Hy đang nghe Lão thập va va đập đập đọc tứ thư, trong lòng đã có mồi lửa, chợt nghe phía dưới cười phì một tiếng, không vui quay đầu lại chợt thấy khuôn mặt nhỏ của Dận Trinh đỏ cả lên, thở phì phò nói: “Hoàng a mã, Lục ca nhăn mặt với nhi tử!”

Khang Hy còn chưa lên tiếng, Dận Tộ trước hết xì một tiếng khinh miệt, nói: “Đúng là có tiền đồ! Đều mười tuổi rồi còn cáo trạng với Hoàng a mã!”

Dận Trinh cả giận nói: “Ngươi là huynh trưởng của ta, ngươi khi dễ ta còn không cho ta tìm Hoàng a mã cáo trạng, lẽ nào chúng ta ra ngoài đánh một trận sao?”

Dận Tộ chậc lưỡi nói: “Là sợ đánh không lại đi!”

Dận Trinh ngẩng cái đầu nhỏ kiêu ngạo lên: “Đánh không lại mới phải đánh, khi dễ kẻ yếu hơn mình có gì thú vị?”

“Đều câm miệng cho trẫm!” Khang Hy vỗ bàn một cái, nói: “Dận Tộ, ngươi lăn đến trắc thính chờ!”

Dận Tộ cười hì hì ứng tiếng: “Dạ!”

Thong dong thong dong rời đi.

Đãi ngộ ở trắc thính quả thật tốt hơn rất nhiều, trà nước điểm tâm đều là ngự dụng, Dận Tộ cũng không khách khí, uống trà ăn hoa quả đọc sách.

Dận Tộ không đợi bao lâu Khang Hy đã tới rồi, ngoại trừ Thái tử còn dẫn theo thái y cộng thêm một tiểu Dận Trinh —— xem ra tiểu thủ đoạn lợi dụng y để hấp dẫn sự chú ý của Khang Hy mà Dận Trinh lợi dụng đã thành công.

Nhăn mặt và gì gì đó —— thật không nhìn ra đứa nhỏ Dận Trinh này còn có tiềm năng diễn xuất nha!

Dận Tộ không tình nguyện vươn tay ra cho thái y, bất mãn nói: “Từ sáng đến giờ đã bắt mạch ba lần rồi! Không phải là bị hù một chút sao, quả thực không có chuyện gì.”

Quả nhiên thái y cũng nói không có việc gì, Dận Nhưng ngồi bên cạnh uống trà, cười nói: “Không nghĩ tới Lục đệ lớn như vậy rồi lá gan cũng chẳng khác gì khi còn bé —— chỉ tiếc đã phụ một mảnh thâm tình của mỹ nhân.”

Vốn nên là một đoạn phong lưu diễm sự, mỹ nhân nguyệt hạ hội lân lang, uyên ương tú bị phiên hồng lãng, kết quả… mỹ nhân bị coi như nữ quỷ trói lại, lang quân trực tiếp bị dọa đến nằm bệnh trên giường, lại mất hứng cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Đường đường hoàng tử, nhát gan đến tận bậc này, nói ra đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv