Sau buổi trải nghiệm trong rừng thì tuần sau cả lớp phải nộp bài thu hoạch rồi. Chuyện gì chứ bài thu hoạch về sinh thái không làm khó được Tiểu Vy, cô giỏi văn lại nhạy bén với cái mới lạ, chỉ cần quan sát rồi ghi lại nộp thôi thì cô chỉ cần một nốt nhạc. Hàn Dân Khê thì khỏi cần lo luôn, học thần mãi đỉnh rồi. Dương Tề Dân cà lơ phất phơ nhưng lanh lắm, không biết làm chỗ nào thì hỏi liền không cần đợi người khác mở lời giúp. Nhưng thành viên mới thì khác, Cao Vũ Ninh vẻ ngoài bad bad nhưng cũng tinh tế lắm nhưng về việc học thì lại ối giời ơi ạ, chỉ thích đàn hát chứ mấy chuyện văn vở sinh hóa gì đấy thì bỏ qua dùm.
Môi trường mới nên cũng chưa quen biết ai nhiều, chỉ quen mỗi đám Tiểu Vy. Bài tập không biết làm cũng không chịu hỏi, kiểu có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng ấn tượng đầu tiên về Tiểu Vy rất tốt nên cô mở lời giúp đỡ, cậu cũng đồng ý và rất nhiệt tình học hỏi.
Sáng hôm sau Tiểu Vy và Cao Vũ Ninh có hẹn ở quán trà sữa gần trường để làm bài thu hoạch. Trước giờ đi đâu cũng là Hàn Dân Khê đi với cô, giờ không đi chung cũng không quen, nên đi đâu cô đều rủ cậu một tiếng. Nhưng lần này Hàn Dân Khê từ chối, cậu làm bài ở nhà sẵn tiện giữ nhà luôn vì ba mẹ có việc ra ngoài mà hôm nay người ta giao hàng đến. Thế là chỉ có mỗi cô và Cao Vũ Ninh đi riêng thôi, người ta không biết nhìn vào cứ tưởng một cặp í chứ.
"Đến rồi à?" Cao Vũ Ninh hỏi.
"Xin lỗi nha, trễ xíu, tớ tưởng Hàn Dân Khê đi nên đợi cậu ấy. Ai dè cậu ấy bận rồi." Tiểu Vy vừa ngại vì đến trễ vừa thở hổn hển trả lời.
"Có sao đâu. Cậu đến chỉ bài cho tớ mà, tớ phải cảm ơn cậu nữa mới phải."
"Trời, bạn bè không à, không có gì đâu."
Kêu nước xong cả hai làm bài thu hoạch, Tiểu Vy viết nhanh như máy đánh chữ. Còn giấy của Cao Vũ Ninh thì trắng như bông bưởi.
"Sao vậy? Trước giờ cậu chưa từng viết cái này à? Mấy câu đầu đều có mẫu sẵn, cậu không nhớ sao?" Tiểu Vy thấy người bên cạnh không viết gì liền hỏi.
Cao Vũ Ninh gãi đầu: "Trường tớ cũng có làm cái này, nhưng mà trước giờ tớ không có nộp."
Tiểu Vy mồm chữ ô mắt chữ a, cô hỏi: "Ủa vậy sao cậu có điểm hay vậy?"
"Thì thầy cô cho tớ coi qua bài của bạn khác làm mẫu để tớ sửa lại cho khác xíu thôi. Nên giờ tớ cũng không nhớ là lúc đầu nên viết cái gì."
"Có chuyện này nữa hả? Trước giờ thầy cô ở đây đâu ai làm vậy đâu, nên ai cũng biết làm mấy bước căn bản này á. Vậy để tớ chỉ cậu lần này."
"Ok."
Tiểu Vy nhích ghế lại bên cạnh Cao Vũ Ninh chỉ cậu viết từng dòng từng dòng. Cao Vũ Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Tiểu Vy cũng có chút kinh ngạc, chợt trong lòng nãy ra ý gì đó. Cậu hỏi:
"Bộ trước giờ cậu đi đâu cũng phải có Hàn Dân Khê hả?"
"Ừm, đúng rồi, sao vậy?" Tiểu Vy trả lời không cần suy nghĩ. truyện tiên hiệp hay
Cao Vũ Ninh có chút bất ngờ. Tuy biết là thân nhưng không nghĩ sẽ thân đến mức này, tại dù gì cũng khác giới.
"À không có gì. Tại thấy cậu hay nhắc nên hỏi vậy thôi."
"Vậy mình học tiếp đi để về sớm. Lát nữa tớ còn qua nhà cậu ấy ăn cơm nữa, về trễ xíu là nhịn."
"Lại còn qua nhà ăn cơm?"
"Ừm bình thường ba mẹ tớ đi làm cũng hay gửi tớ qua đó ăn ké lắm, từ nhỏ lận nên tớ quen rồi."
Cao Vũ Ninh cạn lời. Chỉ biết cấm đầu nghe Tiểu Vy giảng tiếp cho nhanh xong bài thu hoạch.
Đúng lúc hai người đang cấm đầu hơi gần nhau xíu thì Hàn Dân Khê đi ngang qua tiệm trà sữa. Tại sao cậu lại ở đây nhỉ, không phải lúc nãy còn ở nhà đợi nhận hàng sao? Thì ra là ba mẹ cậu về rồi, nên kêu cậu đi mua ít đồ. Thế là bắt gặp đôi nam nữ tụm đầu vào nhau thế này. Máu chó trong người cậu không biết nổi lên từ lúc nào. Trời cũng không nắng lắm mà mặt cậu đã đỏ bừng bừng rồi.
Hàn Dân Khê khẽ nói: "Làm bài tập chứ gì, đi làm bài tập với trai mà cũng bài đặt rủ mình theo, thì ra là rủ cho có lệ. Tớ đây phát hiện rồi, cậu đợi đấy."
Mua đồ xong cậu liền quay về mà không qua chào hỏi tiếng nào luôn. Mọi người thế nào chứ tác giả ngửi thấy mùi giấm chưa rồi nghen.
Cũng 11 giờ hơn rồi, không về là nhịn đói. Tiểu Vy và Cao Vũ Ninh cũng đường ai nấy về. Nhà hai người hai phía khác nhau, Cao Vũ Ninh muốn kím lí do đưa cô về để biết nhà cũng không tiện. Nên mạnh người nào người nấy tự về thôi.
Vừa mở cửa nhà, Tiểu Vy đã hô to: "Con về rồi đây, cả nhà làm gì mà thơm thế ạ?" Cô vội bỏ cặp rồi chạy vào bếp chỗ mẹ Hàn Dân Khê đang đứng.
"Hôm nay ăn sườn chua con thích nè." Mẹ Hàn Dân Khê vui vẻ nói.
"Còn làm gì không ạ, để con phụ với bác."
"Đồ ăn xong hết rồi, con dọn chén đũa ra bàn đi."
"Yes madam!"
Tiểu Vy về cả nhà đều vui vẻ vì sự nhiệt tình hài hước của cô. Nhà có cô thì vui phết hẵng ra. Chỉ có mỗi một người không hề nói tiếng nào, đó là Hàn Dân Khê. Ba cậu thấy không khí hơi lạ lạ, bình thường cậu không nói nhiều nhưng cũng sẽ hưởng ứng niềm vui của gia đình và trò hài của Tiểu Vy, nhưng hôm nay nhìn có vẻ mệt mỏi lại còn lạnh lùng khó chịu. Ba cậu liền bày trò chuyển chủ đề có liên quan đến Hàn Dân Khê xem cậu có lên tiếng không.
"Hôm nay bác kêu Dân Khê đi mua thêm lẩu chua cho con đó. Tại hai bác đi làm về trễ nên làm không kịp, nó phải chạy cũng hơi xa mới mua được lẩu đó, chỗ gần nhà chúng ta buổi sáng không có bán."
"Ỏ, con ăn ké bác ai gì thì con ăn đó, sao bác mua thêm cho con cho tốn kém ạ."
"Có gì đâu, người trong nhà không à. Với lại lâu rồi bác cũng không ăn lẩu. Tiện cả đôi đường."
"À thì ra bác trai cũng tính ghê đấy nhờ. Mà nèk, cậu đi xa mua lẩu cho tớ đấy hả, cảm ớn nho." Tiểu Vy quay sang đụng đụng Hàn Dân Khê.
Nhưng cái cô nhận lại là sự im lặng bất thường, lần này ba cậu biết là có chuyện gì thật rồi. Lại chửi lộn cãi lộn gì nữa rồi, một tuần không giận nhau thì ăn không ngon ngủ không yên hay sao á ta.
"Con no rồi, con lên trước đây." Hàn Dân Khê buông đũa rồi đi lên phòng.