Nắng ban mai rọi vào cửa phòng, làn gió mát thoang thoảng lẻn qua khe cửa làm Tiểu Vy càng cuộn người vào trong chiếc chăn hưởng thụ sự ấm áp vô cùng. Chiếc đồng hồ báo thức điểm sáu giờ reo lên làm cô giật mình, đánh tan đi cả giấc mộng đẹp như thiên đường ẩm thực của một cô gái thích ăn uống. Tuy thân hình Tiểu Vy có vẻ thon gọn và không chút mỡ thừa thế mà có thể ăn một lúc năm cái bánh bao luôn đấy. Vì ăn mà chả mập nổi nên cô chẳng cần phải kiêng cữ món nào.
Vừa tỉnh giấc mộng đẹp, cô phóng như bay vào phòng tắm rửa, đánh răng. Không giống mọi ngày cô cứ nằm ườn trên giường khoảng nửa tiếng mới chịu tắm rửa. Mà cũng đúng thôi, vì hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Vy bước vào cấp ba mà.
Tiểu Vy có thói quen gội đầu vào buổi sáng nên lúc nào bước ra từ phòng tắm thì tóc đều ướt cả. Cô chợt nghĩ: "Giờ này chắc cậu ấy cũng thức rồi nhỉ."
Tiểu Vy liền ra mở cửa nhà thì đã nhìn thấy Hàn Dân Khê đứng đấy dựa vào tường rồi, đồng phục gọn gàng lại có mùi thơm nam tính nữa chứ. Tiểu Vy phịu mặt nhờ vả: "Cậu giúp tớ sấy tóc đi, tiết kiệm được thời gian tớ ăn sáng."
Vừa nói xong Hàn Dân Khê đã bị cô lôi vào phòng. Cậu cau mày tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn sấy tóc cho cô. "Cậu là con gái mà lúc nào cũng kéo tớ vào phòng, lại còn bắt tớ sấy tóc vậy coi sao được chứ."
"Từ nhỏ tới lớn cậu cũng sấy tóc cho tớ mà có sao đâu, sao bây giờ lại cằn nhằn như ông cụ non thế nhờ?" Vừa ngốn bánh bao mẹ chuẩn bị cho lúc sáng Tiểu Vy đáp.
Hàn Dân Khê thở dài: "Lúc nhỏ khác, bây giờ khác. Sau này lỡ cậu có bạn trai rồi vẫn bắt tớ sấy tóc cho sao?"
"Đừng quên vẫn còn hôn ước đấy nhé." Tiểu Vy nói.
Vừa dứt lời hai người cùng thở dài: "Hai..". Rồi quay mặt nhìn nhau tỏ vẻ am hiểu.
"Tóc khô rồi, đi học thôi." Hàn Dân Khê cầm cặp của Tiểu Vy quăng thẳng vào mặt cô rồi đi ra trước, Tiểu Vy lật đật chạy theo. Vừa ra khỏi khu nhà đã thấy cả một bậc thang dài thăm thẵm đợi họ rồi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tiểu Vy hỏi: "Không biết tụi mình có học chung lớp hông ha?"
"Mong là không học chung với cái đồ chậm tiêu như cậu."
"Cậu nói làm như tớ muốn học chung cậu vậy hông bằng, suốt ngày cứ bắt tớ làm bài tập, không làm thì búng vô đầu đau muốn chết đấy, còn bảo tớ chậm tiêu, tớ chậm tiêu hồi nào chứ?"
Hàn Dân Khê nhếch miệng cười: "Không chậm tiêu mà một bài toán đơn giản làm tận ba tiếng đồng hồ chưa xong à."
"À thì.. cái đó.. tại tớ suy nghĩ sâu xa chứ bộ ai dè nó lại dễ như vậy."
Tiểu Vy giơ tay chỉ chỉ vào mặt Hàn Dân Khê: "Nè nè cậu đừng ỷ là học sinh giỏi thì có thể mắng mình chậm tiêu nha, tớ cũng nằm trong top ba học sinh khá đó, học kì này chắc chắn sẽ bò lên giỏi cho mà xem."
Dáng vẻ bây giờ của Lý Phương Vy một tay chống nạnh, một tay chỉ chỉ vào mặt người khác, hai chân đứng cách nhau tận ba bậc thang. Thật mắc cười. Người khác nhìn vào chắc tưởng giang hồ gốc luôn đấy.
Hàn Dân Khê thản nhiên nói: "Tớ sẽ chống mắt lên coi chừng nào cậu lên học sinh giỏi, tới đó tớ sẽ mua quà tặng cậu luôn đấy."
Mắt Tiểu Vy tròn xoe, tỏ vẻ đáng yêu: "Thật đấy à, cậu nhớ nha, quà của tớ cứ chờ đấy hí hí hí." Giọng cười thật kinh khủng, nói xong liền chạy một mạch tới trường.
Đến trước cổng trường, Lý Phương Vy và Hàn Dân Khê ngước nhìn lên bảng tên trường to đùng, thật khí thế làm sao. Nhìn thấy đằng xa kia ai cũng chen chen lấn lấn xem gì đấy. Lý Phương Vy chạy cái vù đến góp vui, ai nhè đây là danh sách chia lớp. Vì danh sách đông quá nên cô chả kím thấy tên mình. Bỗng một ngón tay chỉ vào danh sách ngang tầm mắt Tiểu Vy đọc to: "Lý Phương Vy." Rồi lại lướt lên trên vài hàng cùng danh sách đọc: "Hàn Dân Khê." Còn ai biết tên hai người này ngoài Hàn Dân Khê chứ, thật đúng vậy ngón tay lúc nãy là của Hàn Dân Khê.
Bon chen một hồi mới chui ra ngoài được. Bỗng nhiên Hàn Dân Khê khom người ngồi xuống ngay chân Tiểu Vy, thì ra là do bon chen nên dây giày của Tiểu Vy bị sút ra. Hàn Dân Khê giúp cô buộc lại. Tuy là thanh mai trúc mã rất thân nhưng Tiểu Vy cảm thấy ngài ngại. Lý do khá đơn giản là bởi vì cô đang mặc váy đồng phục. Những nữ sinh đang đứng góc kia cứ tụm ba tụm bảy lại cười cười tỏ vẻ ngại ngùng. Tiểu Vy nghe loáng thoáng "Cậu ấy học lớp nào vậy, đẹp trai quá trời."
Lý Phương Vy hét to nhìn vào đám nữ sinh đó và chỉ thẳng vào Hàn Dân Khê: "Cậu ấy là bạn thân của tôi của tôi, nhìn cái gì mà nhìn móc mắt giờ."
Hàn Dân Khê đứng dậy một tay cầm quai cặp tay còn lại xỏ tay vào túi quần nhìn rất lịch lãm đi vào lớp, vừa cười vừa nói thầm: "Làm như tớ là của một mình cậu à." Tuy là nói nhỏ nhưng cũng đủ để Tiểu Vy có thể nghe được. Cô đỏng đảnh theo sau nói: "Tớ đang giải quyết rắc rối cho cậu đấy, không cảm ơn lại còn.."
Không để Tiểu Vy dứt câu Hàn Dân Khê khoác tay lên vai Tiểu Vy cười khẽ: "Thôi đi chị hai, đi mau còn tìm chỗ ngồi, ngày đầu tiên đi học tớ không muốn vào lớp trễ đâu đấy." Cả Hàn Dân Khê và Lý Phương Vy đều không ngờ họ lại có duyên vào cùng lớp với nhau nữa, mà hầu như năm học nào cũng có duyên như thế.