Sau một buổi vui chơi đầy năng lượng thì nhóm Tiểu Vy về xe trước. Họ đã quá mệt mỏi sau khi chơi tàu lượn siêu tốc. Ai nấy đều mệt đừ người và muốn chiều vào giấc ngủ. Một lúc sau thì cả đoàn cùng về trại. Ai về liều nấy sau đó thì vệ sinh cá nhân rồi nghỉ ngơi thôi.
"Tớ đi tắm trước đây. Dù mệt cách mấy cũng phải đi tắm rồi mới ngủ được."
"Được đó Tiểu Vy, hôm nay cung nghe cậu nói một câu có lí rồi đấy." Dương Tề Dân lên tiếng.
"Cậu.." Tiểu Vy chỉ tay về phía Dương Tề Dân, chưa kịp nói gì thì Cao Vũ Ninh đã ngắt ngang.
"Được rồi, được rồi. Chuẩn bị nghỉ ngơi sớm đi." Đây là lần đầu cậu ấy chủ động nói chuyện với mọi người. Thông thường có người hỏi cậu ấy mới nói, bằng không thì cậy miệng cũng không rớt ra nửa chữ.
Bốn người lần lượt đi tắm và vệ sinh cá nhân để nghỉ ngơi. Tiểu Vy mặc đồ ngủ dài, dù là bạn bè nhưng họ vẫn là năm, nên tế nhị vẫn tốt hơn. Tắm rửa xong rồi, đến phần phân chia ranh giới. Tiểu Vy là nữ nên khó để chọn chổ ngủ. Hàn Dân Khê không nói gì nhiều, cầm gối của Tiểu Vy để ở ngoài bìa. Sau đó thì cậu ấy nằm xuống bên cạnh rồi nhắm mắt giả vờ ngủ. Không quên giải thích đôi câu.
"Cậu ấy là nữ, ngủ bên trong không tiện."
"Cậu không phải nam hay sao?" Dương Tề Dân bảo.
"Tớ là năm, nhưng dù gì cũng là thanh mai trúc mã với cậu ấy. Lúc nhỏ cũng thường ngủ chung. Không thành vấn đề."
"Cậu có mười cái miệng cũng không nói lại cậu ấy." Cao Vũ Ninh vừa lau tóc vừa lên tiếng.
"Được rồi, được rồi. Tớ, Hàn Dân Khê, Dương Tề Dân rồi đến Cao Vũ Ninh. Thứ tự như vậy là được rồi, mệt lắm rồi, các cậu ngủ sớm đi. Mai không biết có thử thách gì nữa."
"Được." Cao Vũ Ninh đồng ý.
Bốn người nằm xuống, nhưng chẳng ngủ được. Tiểu Vy lăn qua lăn lại vì lạ chỗ nên ngủ không được. Dương Tề Dân thì nhiều chuyện mở cửa liều ra xem mấy người khác ngủ chưa. Cao Vũ Ninh gác tay lên trấn có vẻ khó ngủ. Hàn Dân Khê ngó qua ngó lại đều thấy mọi người không ngủ được liền lên tiếng.
"Ây da, mọi người đừng gây tiếng động nữa được không? Tớ gần ngủ được rồi đấy."
"Xin lỗi, được chưa thiếu gia." Tiểu Vy rên rỉ.
"Được rồi, được rồi nếu mọi người đều ngủ không được thì mình lấy hình ra xem."
"Được đó lão Hàn, hôm nay không phải cậu chụp nhiều lắm hay sao?" Dương Tề Dân vỗ tay.
"Ý tưởng hay đó." Cao Vũ Ninh cũng tán thưởng.
Tiểu Vy nghe thấy có trò mới liền bật dậy.
"Điện thoại của tớ cũng chụp được một ít ảnh đi chơi của tụi mình nữa."
Đầu tiên xem hình trong mấy ảnh của Hàn Dân Khê trước. Bốn người nằm rồi đưa mặt vào máy ảnh tạo thành một hình tròn. Hàn Dân Khê lướt qua từng hình từng hình. Đầu tiên là những tư liệu về động vật chụp được khi đi sở thú. Tiểu Vy vẫn còn đắm chìm trong sự dễ thương của chú gấu trong hình. Sau đó là hình mà Tiểu Vy chụp cùng chứ hổ xấu tính. Mọi người đều cười phá lên vì có ảnh chụp được lúc Tiểu Vy hú hồn sợ hãi vì bị hổ gầm. Những bé động vật khác cũng nằm gọn trong mấy ảnh.
Một số ảnh chụp ở công viên cũng không thua kém. Có ảnh thì rất chỉn chu, rất xinh. Nhưng có ảnh thì hài hết chỗ nói. Trong mấy của Hàn Dân Khê có một bức rất ưng ý, có thể nói đây là bức hoàn hảo nhất trong chuyến đi hôm nay. Do một người chụp thì sẽ không đủ bốn người xuất hiện trong hình, nên họ đã nhờ một chị gần đó chụp giúp. Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc bốn người cùng cười tươi, ai cũng rất nghiêm chỉnh, nụ cười tỏa nắng đều rạng ngời trên gương mặt của từng người. Mọi người quyết định khi về trường sẽ photo tấm ảnh này ra rồi mỗi người giữ một ảnh để làm kỉ niệm cho chuyến đi. Anh trong máy Hàn Dân Khê có vài tấm là ảnh dìm của Tiểu Vy và Dương Tề Dân lúc ăn uống, nói chuyện, số còn lại đều là ảnh chụp phong cảnh vui chơi.
Bây giờ sẽ đến lượt Tiểu Vy show ảnh trọng điện thoại. Điện thoại của Tiểu Vy chủ yếu là để cô tự sướng. Có một ảnh đầu tiên là cô đưa cho Hàn Dân Khê cầm rồi chụp luôn bốn người. Hàn Dân Khê cầm máy cười rất tươi, kế bên là Tiểu Vy cặp cổ cậu cười tươi và đưa tay chữ V. Dương Tề Dân cũng không thua kém khi đứng cạnh Tiểu Vy và tạo dáng dễ thương khi làm tay mèo và chu mỏ. Cao Vũ Ninh đứng cuối và để tay vào túi áo trông nghiêm chỉnh nhưng cũng mỉm cười, trông rất dễ thương. Điều đặc biệt là bốn người đều có đeo lược cày hình tai thú, nên ai cũng nhí nhảnh. Một số hình khác là hình mà Tiểu Vy chụp đuoicw khi chơi đu quay, tốc độ trò chơi không nhanh như tàu lượn nhưng cũng đủ để đầu dù tốc rối. Tiểu Vy tự dìm khi chụp bức ảnh trên đu quay, tóc tai lộn xộn. Trọng ảnh còn chụp dính ba người còn lại, mỗi người đang ở mỗi tư thế nào khác nhau, Dương Tề Dân thì hả họng lớn, Hàn Dân Khê thì trợn mắt, Cao Vũ Ninh thì le lưỡi. Những khoảnh khắc có một không hai đó đương nhiên Tiểu Vy sẽ không bao giờ xóa. Còn ba người còn lại thì giành giật điện thoại của Tiểu Vy để xóa tấm ảnh dìm đó đi. Tiểu Vy nhanh trí ngồi dậy nhét điện thoại vào trong áo đố ai dám lấy.
"Cậu không đưa ra, tớ lấy thật đấy." Hàn Dân Khê cảnh cáo.
"Cậu dám?" Tiểu Vy nâng cao cằm.
Hàn Dân Khê đưa tay về phía Tiểu Vy, cô hốt hoảng nằm xuống gối rồi chùm mềm kín mít.
"Tớ buồn ngủ rồi."
"Dù sao cũng là mấy tấm ảnh dìm, tốt nhất nó chỉ ở trong máy cậu thôi đấy. Được rồi ngủ thôi." Dương Tề Dân nói.
Bốn người lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Một buổi tối lộn xộn lại bắt đầu nhưng chẳng ai trong bốn người biết cả. Một giờ khuya, Tiểu Vy lên cơn ôm ấp quơ quào. Ở nhà đã quên ôm gối ôm, khi đi theo lại không mang nên cứ đựng cái gì là ôm cái đó. Và nạn nhân chính là Hàn Dân Khê, bị ôm ấp, sờ nó khắp người. Đến cậu cũng bị Tiểu Vy làm cho giật mình. Nhưng không thể nhích đi đâu được vì bên kia Dương Tề Dân đã ôm cứng ngắt Cao Vũ Ninh, mặt cậu ấy áp sát vào mặt Cao Vũ Ninh. Bốn người đã không còn nhức nhích được nên Hàn Dân Khê đành ngủ với tư thế này, dù gì đây cũng không phải lần thứ nhất cậu bị Tiểu Vy đầy vò như vậy. Hàn Dân Khê gác chân lên người Dương Tề Dân cho thỏa mái một xíu, tiện thể trả thù giùm Cao Vũ Ninh.