Khai giảng đến rất gần, Minh Hiểu Khê thân là tân thủ khoa của kỳ tuyển sinh năm nay, nên vô cùng vinh dự được chọn đi lên phát biểu vào buổi lễ khai giảng.
Sáng sớm ngày tổng duyệt, thầy giáo phụ trách các hoạt động tập thể ngoại khoá của nhà trường, cho tập trung tất cả.
Đoàn Trường Sinh là sinh viên nổi bật, có thành tích xuất sắc được giao nhiệm vụ phát biểu truyền cảm hứng.
Bên cạnh là hai sinh viên sẽ đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình.
"Trường Sinh, cậu đã gặp tân thủ khoa năm nay chưa."
Cậu bạn dẫn chương trình nam tùy ý hỏi.
Đoàn Trường Sinh hơi lắc đầu.
"Chưa có gặp."
Bạn nữ cười nói.
"Hôm trước, bạn cùng phòng ký túc xá của tôi nói, cô ấy hướng dẫn làm thủ tục cho tân thủ khoa.
Là một cô bé vô cùng xinh đẹp..."
"Cạch..."
Mọi người còn đang nói chuyện thì cửa phòng được mở ra.
Minh Hiểu Khê từ bên ngoài đi vào.
"Em chào thầy cô, chào các anh chị ạ..."
Thấy cô gái nhỏ tiến vào, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
"Cái này cũng đẹp quá mức cho phép rồi!"
Bạn nam dẫn chương trình hít hà, xuýt xoa mà khen ngợi.
Bạn nữ ánh mắt khi nhìn thấy Minh Hiểu Khê hơi loé lên, lướt qua một tia hoảng hốt, một giây sau chuyển thành khó chịu, nhưng nhanh chóng dấu đi.
"Tân thủ khoa của chúng ta đến rồi. Em mau vào đây..."
Thầy phụ trách hoạt động vẫy tay với Minh Hiểu Khê.
Chờ cô vào trong phòng, ông giới thiệu cô với tất cả người trong phòng.
"Giới thiệu với các em, đây là Minh Hiểu Khê, tân thủ khoa của kỳ tuyển sinh năm nay."
"Em chào các anh, các chị..."
Minh Hiểu Khê lễ phép chào hỏi. Thực ra dựa vào tuổi tác thì những người này với cô bằng tuổi nhau.
Nhưng do cô vì chữa bệnh mà chậm trễ thời gian, nên hiện tại những người này đã học năm ba, còn cô thì mới vào năm nhất.
Vậy nên cho dù cô bằng tuổi nhưng bọn họ lại là đàn anh đàn chị, một tiếng anh chị này cô vẫn nên gọi để thể hiện sự tôn trọng.
Còn có một lý do nữa, chính là gọi như thế, cô cảm thấy mình trẻ hơn...
"Chào em, anh là Trần Văn Khẩn, sinh viên năm ba, lần này anh phụ trách dẫn chương trình. Có gì khó khăn, hay chưa quen thì cứ hỏi anh.
Anh sẽ nhiệt tình giúp đỡ."
Trần Văn Khẩn cười cười, thấp thoáng hàm răng trắng sáng loá mắt.
Minh Hiểu Khê khẽ gật đầu.
"Vâng..."
Người con gái bên cạnh Trần Văn Khẩn duyên dáng mà che miệng cười, nói.
"Chị là Doãn Tuyết, sinh viên năm ba, lần này phụ trách dẫn chương trình."
Minh Hiểu Khê khẽ gật đầu. Ánh mắt đảo một vòng, cô cảm thấy cái người Doàn Tuyết này có cái gì đó rất kỳ quái, cô còn cảm nhận được cô ta có địch ý đối với cô.
Minh Hiểu Khê thoáng nhíu mày một chút.
Đoàn Trường Sinh vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, thấy mọi người đã giới thiệu hết, lúc này anh mới tiến lên.
"Chào em, anh là Đoàn Trường Sinh, sinh viên năm ba. Sau này có gì khó khăn, cứ tìm anh, đừng có ngại..."
Mấy người bên cạnh nghe những lời này thiếu chút nữa mắt trợn lên muốn rơi cả tròng mắt, mồm miệng há muốn rớt cái cằm xuống.
Đây vẫn là nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết hay sao.
Hôm nay lại chủ động như vậy.
Mấy người bên cạnh không khỏi cảm thán, ngày thường con gái mà vây quanh Đoàn Trường Sinh một chút đều bị áp suất thấp, cùng mấy lời nói thô bạo đuổi đi, chưa từng nể tình, hay thương hoa tiếc ngọc.
Nhiều người còn nghĩ, anh tuy đẹp trai, giỏi giang, nhà giàu, nhưng tính tình thẳng nam thối hoắc, bao nhiêu năm chưa có bạn gái, cứ như vậy sẽ ế đến già.
Con gái bây giờ không chỉ thích trai đẹp mà còn phải tâm lý nữa cơ.
Đoàn Trường Sinh cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá thối.
Doãn Tuyết nghe Đoàn Trường Sinh nói những lời này, hai nắm tay siết chặt, trong mắt là một mảnh hàn mang.
Minh Hiểu Khê lại hoàn toàn ngây thơ vô số tội, gật đầu.
"Vâng..."
Giọng nói của cô gái vô cùng ngọt ngào trong trẻo.
Giờ giải lao, Minh Hiểu Khê ngồi một góc mở lên điện thoại chơi game.
Đoàn Trường Sinh vô tình đi ngang, ánh mắt lướt nhanh trên thanh tài khoản.
"Mật Ong Ngọt Ngào..."
Đoàn Trường Sinh nhìn qua cũng nhanh chóng đi đến một bên tải trò chơi.
Minh Hiểu Khê đánh quái bị thua, đang muốn thoát ra thì trên thanh thông báo có một thông báo mới.
"Tử Thần muốn kết bạn với bạn."
Bên dưới lời mời kết bạn là một lời nhắn.
"Gặp bạn đánh quái hăng say, có thể kết bạn cùng lập đội được không?"
Minh Hiểu Khê nghĩ nghĩ một chút, tùy tiện mà đồng ý.
Trong lòng qua quýt, cũng chỉ là chơi game thôi mà, vui là được.
Minh Hiểu Khê không nghĩ tới, người bạn mới này kỹ thuật rất tốt, có thể mang cô một đường đánh quái sảng khoái đến như vậy.
Minh Hiểu Khê đang hăng say đánh quái, Doãn Tuyết đi đến gần chỗ của Minh Hiểu Khê.
"Thấy em... À! Quên mất, hình như chúng ta cùng tuổi nhau.
Mình có chút tò mò, không biết lý do vì sao mà Hiểu Khê lại thi đại học muộn hai năm học vậy?"
Doãn Tuyết nói khá lớn, nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người nhìn qua, tất cả như cũng rất có hứng thú với điều này.
Minh Hiểu Khê cũng không ngẩng đầu, tay liên tục thao tác, tùy ý trả lời.
"Do bận chữa bệnh nên chậm trễ."
"À! Ra là vậy. Tôi còn nghĩ cậu đi học muộn hay là lưu ban cơ."
Doãn Tuyết kéo dài ngữ điệu nghe vô cùng khó chịu.
Minh Hiểu Khê cũng chẳng thèm để ý nhiều, gật đầu một cái.
Đoàn Trường Sinh bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược, anh cảm thấy Doãn Tuyết có gì đó khiến anh cảm thấy không giống ngày thường.
Tính tình, lời nói khiến người ta khó chịu vô cùng, lông mày anh khẽ nhíu chặt.
Doãn Tuyết lại chỉ tay về đằng phía sau sân khấu.
"Đàn em, nhờ em một việc nhé, khi nãy chị quên kịch bản ở phía trong kia rồi, em qua lấy giúp chị với."
Minh Hiểu Khê đã cất điện thoại, gật đầu, không có ý kiến gì, đi lấy đồ cho cô ta.
"Ở trên bàn bên trái, chị có đè một cái bút đỏ lên đó."
Doãn Tuyết nhắc nhở.
Minh Hiểu Khê hơi cau mày, nhưng vẫn không có nói gì.
"Đây, tài liệu dẫn của chị đây."
Minh Hiểu Khê đưa phần tài liệu cho Doãn Tuyết.
Doãn Tuyết nhận lấy tài liệu, tay khẽ lật qua mấy cái, hoảng hốt.
"Ơ! Sao lại thiếu mất hai tờ rồi!".
"Thiếu hai tờ nào?"
Trần Văn Khẩn tiến lại hỏi thăm.
Doãn Tuyết lật qua lật lại mấy lần, sắc mặt vô cùng kém nói.
"Là phần phát biểu của Trường Sinh, khi nãy tôi có mượn cậu ấy nhìn một chút, bây giờ lại không thấy đâu cả."
Nói rồi cô ta nhìn sang Minh Hiểu Khê.
"Hiểu Khê, khi nãy em có thấy..."
Minh Hiểu Khê khẽ nhún vai.
"Trên bàn có thế nào thì tôi lấy đến cho chị thế ấy."
Doãn Tuyết dè dặt nhìn Đoàn Trường Sinh, nói.
"Đó là phần phát biểu của Trường Sinh, làm mất rồi, cậu ấy sẽ phải chuẩn bị lại. Hiểu Khê, nếu em không muốn giúp cũng có thể từ chối thẳng với chị mà, em đâu cần phải..."
"Ê! Khoan... Khoan đã..."
Minh Hiểu Khê đưa tay ngăn cản lời nói của Doãn Tuyết.
Tay chỉ chỉ vào mình, cười như không cười nói.
"Ý chị đang nói tôi cố tình muốn giấu đi phần tài liệu kia hay sao?"
"Chị... Chị không có ý đó."
"Có, ý của chị là như thế."
Minh Hiểu Khê cười lạnh, khẳng định.
(còn tiếp)