Minh Hiểu Khê đang nằm trên giường xem phim, bụng đột nhiên co rút đau đớn, việc này đã trải qua mấy lần rồi nên Minh Hiểu Khê không hề hoảng loạn, cho dù đã đau đến mức mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đoàn Trường Sinh mới tắm xong, đang lau tóc, thấy Minh Hiểu Khê đau đớn chống mép giường.
“Sao thế? Bụng đau?”
“Không sao, không sao, chắc là lại đau một lúc thôi…”
Minh Hiểu Khê miễn cưỡng xua xua tay.
Còn một hai tuần nữa mới đến ngày sinh dự tính, chắc lần này cũng như mấy lần trước thôi.
Cơn đau đến một cách dữ dội, Minh Hiểu Khê bị tra tấn đến mức thở hổn hển không ra hơi, cảm giác như thân dưới bị xé toạc, lại như bị một cây búa nện thật mạnh vào bụng. Cô siết chặt ga giường, mồ hôi chảy ướt đẫm cả áo ngủ.
“Không đúng, muốn sinh rồi… Nhanh… Nhanh đến viện…”
Đoàn Trường Sinh chết đứng tại chỗ mất ba giây.
“Sắp sinh rồi sao?”
Bị kéo đến bệnh viện, Minh Hiểu Khê nằm bệt trên giường, đau đến mức không nói lên lời, thở phì phò như sắp chết. Bác sĩ là một đồng nghiệp thân thiết với cô đến kiểm tra một lúc, rồi lắc đầu nói.
“Chờ thêm một lúc nữa. Mới mở có 1phân thôi…”
Một lúc này là hai tiếng.
Minh Hiểu Khê không nhịn được bắt đầu khóc. Cô không khống chế được bản thân nữa, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi và tủi thân. Chưa sinh đã đau thế này, lúc sinh còn đau thế nào nữa.
Cô là bác sĩ, nhưng người ta nói dao sắc không gọt được chuôi, đã từng đỡ đẻ nhưng chưa từng trải qua, cô hiện tại cô cảm thấy trước đây mình đỡ đẻ cho người ta thật quá vô tri.
Đoàn Trường Sinh đứng bên giường, thành thật an ủi cô hết câu này đến câu khác, không quên đút thêm ít đồ ăn cho cô, sợ lát nữa không có sức rặn.
Minh Hiểu Khê cắn răng ăn hết đồ ăn anh đút.
Đang ăn ăn, cô đột nhiên quay ngoắt sang cắn ngón tay Đoàn Trường Sinh, đau lắm nhưng không dám dùng sức, sợ cắn nát ngón tay anh, chỉ để lại một dấu răng nhàn nhạt. Minh Hiểu Khê vừa khóc vừa thút thít nói.
“Đau quá, em không bao giờ sinh con nữa đâu…”
Chưa bao giờ thấy Minh Hiểu Khê khổ sở như thế, người từ trước đến nay luôn trấn định như Đoàn Trường Sinh cũng trầm mặc, đưa ngón tay vào miệng cô.
“Cắn mấy cái là có sức.”
Minh Hiểu Khê khóc càng dữ dội hơn, nước mắt lăn xuống thấm ướt bàn tay anh.
“Em tiếc hu hu hu…”
Lại là một cơn đau nữa, kéo đến, đồng nghiệp của cô kiểm tra cho cô một lần nữa, cô ấy liên tục an ủi cô.
“Cố lên một chút nhé…”
Minh Hiểu Khê cảm nhận từng cơn gò, lúc này cô muốn sinh lắm rồi, đầu óc cứ lơ ma lơ mơ.
Đoàn Trường Sinh bị “mời” ra ngoài, hiện đang đứng trước cửa phòng sinh, nghe rất rõ tiếng hộ sinh động viên và tiếng kêu đau đớn của Minh Hiểu Khê bên trong.
Hai bên nội ngoại nhận được tin chạy đến, đã thấy anh đứng trên hành lang, mặt không đổi sắc.
Minh Hiểu Khê vẫn còn đang vật lộn trong phòng sinh, tiếng hét thảm thiết làm người ta sởn cả gai óc.
Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình vừa từ phòng phẫu thuật đi ra nhận được tin cũng chạy tới.
Khi nhìn thấy Đoàn Trường Sinh đứng đó, bình tĩnh, thật sự quá phục anh, vào lúc này mà vẫn ung dung bình tĩnh chờ thông báo, quả không hổ là boss.
Minh Hiểu Đông đưa cho Đoàn Trường Sinh một chai nước, bảo anh uống cho đỡ khát.
Đoàn Trường Sinh đờ đẫn vươn tay chộp chai nước.
Bấy giờ bọn họ mới thấy, chai nước đang lắc lư.
Thì ra anh đã căng thẳng đến mức tay chân run lẩy bẩy rồi…
Đỗ Nguyên Khang vỗ vai an ủi anh.
“Đừng căng thẳng quá, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Em không căng thẳng đâu…”
Đoàn Trường Sinh trả lời. Ba người Đỗ Nguyên Khang nhìn nhau, quyết định kéo người đến ghế ngồi xuống.
Trong phòng sinh, Minh Hiểu Khê cảm thấy cô thực sự đã dùng hết sức bình sinh rồi, mỗi một đầu ngón chân đều đang dùng sức, dùng sức đến mức sắp rút gân rồi.
Rốt cuộc cô cũng nghe thấy tiếng reo vui mừng của đồng nghiệp.
“Ra rồi ra rồi! Cố thêm tí nữa nào!”
Không quá mấy giây, giống như vừa vứt được thùng hàng mấy tấn lên boong thuyền, Minh Hiểu Khê kiệt sức ngã vào giường, nghe tiếng chúc mừng của mọi người.
Một lúc trước vị trí bào thai bị lệch, cô còn sợ chân đứa bé lòi ra trước, may thay tất cả thuận lợi. Cô nằm bệt trên giường, mệt đến mức hai mắt díp lại, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng vào lúc này, cô còn một vấn đề quan trọng hơn.
Cô cố mở mắt, thều thào.
“Là… Là con gái ư…”
“Là một hoàng tử! Chúc mừng cô!”
Hoàng… Hoàng tử?
Con trai?
Minh Hiểu Khê rớt nước mắt, cô muốn con gái cơ mà.
Bên cạnh vang lên tiếng cười thiện chí của mấy đồng nghiệp.
“Nhìn xem, mẹ con mừng phát khóc rồi kìa!”
Mới được làm cha, vốn nên chạy đến xem con trước, Đoàn Trường Sinh lại chạy thẳng đến giường bệnh của Minh Hiểu Khê.
Cô suýt nữa thì ngủ mất lại chạm phải bàn tay lạnh lẽo của anh, không khỏi run lên.
Tay anh sao lại lạnh như kem que thế này. Cô cố hết sức nhấc mí mắt lên, trong tầm mắt mơ hồ cô chỉ thấy anh đang nhìn cô, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe.
Dần dần thấy rõ gương mặt trước mặt, cô vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Đoàn Trường Sinh phản ứng cực nhanh, rướn người lên trước để tay cô có thể chạm tới mặt anh.
Lòng bàn tay cô ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại chạm vào mặt Đoàn Trường Sinh.
Ngay cả giọng cũng lí nhí khó có thể nghe rõ.
“Anh làm cha rồi, mà còn khóc nhè…”
Anh nắm chặt tay cô thỏ thẻ.
“Có phải rất đau không?.. Có khát không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Đừng sợ, các bác sĩ đều đang ở đây, nhất định sẽ giúp em hồi phục lại như trước.”
Nói chưa dứt lời, Minh Hiểu Khê đã nghẹn ngào, nước mắt chực trào.
“Là con trai…”
Đoàn Trường Sinh sững sờ.
Tuy anh hi vọng là con gái hơn, nhưng lúc này Minh Hiểu Khê vẫn quan trọng nhất.
“Không thích con trai ư?”
Cô khẽ lắc đầu.
“Không phải, chỉ là em muốn mua váy, mua nơ cái cho con, sẽ rất đẹp…”
“Vậy thì em cứ mua, cứ cho nó mặc theo ý em là được rồi.”
Đoàn Trường Sinh vô cùng không coi trọng mà bán rẻ con trai.
“Oe… Oe…”
Anh vừa dứt lời đứa bé đã khóc lớn như kháng nghĩ cái ý kiến vô đạo đức của bố mẹ mình.
Minh Hiểu Khê nhìn nhóc con một chút, chép miệng.
“Thôi vậy, con trai vẫn nên cứng cáp, không thích hợp mặc váy, chờ em hồi phục mình sinh công chúa…”
Lúc này đây, cô hình như đã quên mất, trước đó một chút thời gian chính mình từng nói không sinh nữa.
Bên kia bà nội, bà ngoại, ông ngoại… Thay nhau bế đứa nhỏ dỗ dành rồi cho ăn.
Đoàn Trường Sinh thấy Minh Hiểu Khê ngủ rồi mới đi tới ngó con trai một cái.
“Oe…Oe…”
Đứa bé ở trong ngực Minh Hiểu Đông bỗng nhiên cựa người rồi khóc lớn.
Đỗ Bảo Tuyền liếc con trai một cái.
“Cái đồ tay thô, làm bé con khó chịu rồi. Nào để bà ngoại bế con nhé.”
“Oe… Oe…”
Cho dù là bà nội hay bà ngoại bế đứa bé vẫn khóc.
Đoàn Trường Sinh đưa tay ra, nói.
“Mẹ để con…”
Điều lạ kỳ, đứa bé vừa sang tay Đoàn Trường Sinh liền không khóc nữa.
Anh nhìn con trai lại nhìn vợ, mỉm cười hạnh phúc.
Nhân sinh cũng chỉ mong như vậy.
(Hoàn Chính Văn)