Minh Đình Huy nhắm mắt, ngồi phịch xuống sàn nhà.
“Vậy mày làm đi, cho dù bằng giá nào cũng phải cứu lấy chị của mày…”
Đặng Tuyết Trinh lúc này cả người đờ đẫn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của mình, miệng liên tục lẩm bẩm.
“Tôi đã làm gì thế? Đã làm gì? Làm gì? Làm gì???”
Minh Hiểu Khê thở dài lắc đầu đi thay đồ và sát khuẩn.
Khi cô vừa mặc xong đồ, sát khuẩn, đeo găng tay thì Minh Thu Hiền chuyển nặng. Các chỉ số sinh tồn dần chuyển xấu hơn.
Cô nặng nề nói với y tá.
“Mau truyền máu…”
Minh Hiểu Khê hít vào một hơi bắt đầu cầm dao phẫu thuật.
“Lục Trình…”
“Hả???”
Lục Trình bất ngờ bị gọi, ngơ ngác trả lời. Minh Hiểu Khê cuống chân tay, máu của Minh Thu Hiền có dấu hiệu chảy nhiều hơn.
“Anh mau đến đây giúp em, nhanh lên…”
“Nhưng anh…Anh…”
“Anh cái gì, đưa tay đến đây…”
Lục Trình run rẩy, lắp bắp…
“Không, không được đâu… Không được đâu mà…”
Minh Hiểu Khê lúc này đã gấp lắm rồi, quát lên.
“Nhanh lên, không được cũng phải được, anh có muốn làm bác sĩ không, có muốn cứu người hay không?
Nếu không thể vượt qua chính bản thân mình, chạm vào bệnh nhân thì anh làm bác sĩ gì hả? Học y làm cái gì…
Lại đây, nhanh lên…”
Lục Trình nhìn dòng máu đỏ ở trong người Minh Thu Hiền, cả đầu quay cuồng, trong mắt toàn một màu đỏ bao phủ không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.
Minh Hiểu Khê không có nhiều thời gian lằng nhằng dây dưa, cô bắt lấy tay Lục Trình đặt lên vị trí mình cần anh giữ…
“Giữ chặt…”
Cảm giác của máu ấm nóng truyền tới từng tế bào, mùi máu tươi và mùi nước sát khuẩn hoà vào nhau xộc thẳng vào trí óc Lục Trình, một màn sương mù dần hoà làm một với màu đỏ của máu, một mảng ký ức hỗn tạp xâm nhập khiến đầu óc anh như muốn nổ tung, nhưng ở khi nó sắp phát nổ thì một ánh sáng nhu hoà đã đến, xoá tan tất cả.
Lục Trình mở mắt nhìn vào bệnh nhân trên bàn mổ.
“Đưa kẹp cho anh…”
Anh đưa tay nói với Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê nghi ngờ nhìn sang, thấy ánh mắt anh trong vắt thanh tịnh, cô vô thức nghe theo, đưa kẹp trong tay mình cho anh.
Lục Trình động tác nhanh gọn và chuyên nghiệp, dứt khoát, hoàn mỹ thực hiện xong ca mổ…
Các chỉ số sinh tồn dần ổn định lại. Minh Hiểu Khê lúc này mới thở phào một hơi, trong lòng bình tĩnh lại nhìn sang Lục Trình.
Cô bất giác nhớ đến có một bộ phim mình từng xem, nói về bác sĩ bị ma nhập.
Cô cẩn thận nhìn lại Lục Trình, cẩn thận hỏi.
“Này, nói đi, anh là ai?”
“Hả???”
Lục Trình đang ngây ngốc nhìn bệnh nhân trên bàn mổ, lại nhìn lại đôi bàn tay của mình, anh như vậy mà đã làm được rồi…
Khi bất ngờ bị Minh Hiểu Khê hỏi ảnh vẫn còn đang ngây ngốc.
Minh Hiểu Khê thở dài, trong lòng càng thêm phần chắc chắn Lục Trình bị ma nhập rồi.
Cô hơi rùng mình một cái, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai vợ chồng Minh Đình Nhân đang ngồi thất thần, trên mặt đầy sự lo âu ở trên hành lang, cô đi tới nói với bọn họ.
“Chị Hiền đã thoát khỏi nguy hiểm, đã được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, chờ sau khi sắp xếp xong hai bác có thể vào thăm.
Chị ấy bị xảy thai, băng huyết, sức khoẻ hiện tại rất yếu, có chuyện gì mọi người cũng từ từ nói, đừng xúc động quá mà gây ra chuyện không hay…”
“Ừm…”
Hai vợ chồng Minh Đình Huy chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Minh Hiểu Khê cũng đã quá mệt mỏi, dặn dò bọn họ một chút, đi ra đóng viện phí rồi sắp xếp cho Minh Thu Hiền xong liền muốn về nhà ngủ.
Trước khi về cô đi đến phòng bệnh nhìn Minh Thu Hiền một chút, xem tình hình thế nào thì nhìn thấy Lục Trình vẫn đang ở đây.
“Lục Trình, anh không về sao.”
Lục Trình khẽ gật đầu với cô.
“Anh không về đâu, anh muốn ở lại để theo dõi tình hình của cô ấy. Cô ấy là bệnh nhân đầu tiên của anh…”
Anh kích động tiến lên nắm lấy bả vai của Minh Hiểu Khê.
“Anh có thể thực hành rồi…Anh làm được rồi…”
Minh Hiểu Khê bị anh lắc đến chóng mặt, gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, anh là được rồi, còn làm rất tốt. Nhưng mà anh đừng có lắc em nữa, em muốn long rớt cái não ra ngoài rồi…”
“À… À… Ừm… Tại anh vui quá ý mà…”
Lục Trình buông cô ra cười hì hì xin lỗi.
Minh Hiểu Khê trở về nhà, cái bụng nhỏ lại kháng nghị, nghĩ đến Đoàn Trường Sinh chắc đang ở nhà, cô liền đến nhà anh, nhưng do buổi sang đi vội quên mang theo chìa khoá cô lại làm biếng không muốn về nhà lấy chìa liền bấm chuông.
“King koong…”
“Cạch…”
Chuông cửa kêu ba lần thì cửa mới được mở ra.
“Cô hỏi ai?”
Lục Lam Chi mặc trên người mỗi một cái áo sơ mi nam rộng thùng thình đứng ở đó.
Minh Hiểu Khê chỉ cần liếc mắt, đã nhìn ra đây chính là chiếc áo sơ mi mà cô mua tặng Đoàn Trường Sinh, trong lần đi dạo phố cách đây không lâu.
Một dòng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, nhưng cô vẫn cố hít thật sâu, cố gắng tự điều chỉnh đè nén không cho mình phát hoả.
“Ai đến vậy e…m…”
Đoàn Trường Sinh từ trong nhà đi ra, trên người, đầu tóc vẫn còn vương nước, chứng tỏ anh vừa tắm xong.
Khi nhìn thấy Minh Hiểu Khê đứng ở cửa, lại nhìn thấy chiếc áo Lục Lam Chi đang mặc trên người kia, sắc mặt và lời nói nửa chừng của anh như bị đóng băng tại chỗ.
Minh Hiểu Khê nhìn chằm chằm hai người, nở một nụ cười gượng gạo.
“Tôi là hàng xóm, muốn tìm chủ nhà này có chút chuyện…”
Lục Lam Chi hất tóc, tươi cười nói.
“Có chuyện gì cô cứ nói với tôi đi, tôi là vợ chưa cưới của anh Trường Sinh.
Cô cứ nói với tôi đi, lát nữa tôi nói lại với anh ấy cũng được…”
“Thôi, để khi khác, có lẽ tôi đã làm phiền hai người rồi…”
Nói rồi cô lập tức xoay người rời đi.
“Rầm…”
Khi tiếng đóng cửa nhà cô vang lên Đoàn Trường Sinh mới hồi thần, vội vàng chạy đuổi theo.
Lục Lam Chi đang đứng chắn ở cửa phản ứng cũng rất nhanh, cô ta kéo người lại.
“Anh… Khụ… khụ…Hứ khứ…”
Cô ta khụy người xuống ôm lấy ngực. Đoàn Trường Sinh thấy tình hình của cô ta thì vội vàng ôm lấy người.
“Em khó chịu sao?”
Lục Lam Chi ôm ngực thều thào.
“Em… Em khó thở quá anh ơi…”
“Để anh đưa em vào nhà…”
Cô ta ôm chặt lấy anh, giọng nói sợ hãi, nước mắt rơi như mưa.
“Anh ơi em không nhìn thấy gì cả… Anh ơi…”
Đoàn Trường Sinh ôm lấy người, nhỏ giọng dỗ dành.
“Đừng sợ… Có anh ở đây rồi, không sao đâu…”
Đúng lúc Minh Hiểu Khê vì tức giận, không thể nhịn muốn trở ra tìm Đoàn Trường Sinh nói chuyện, nhìn được cảnh này.
Cô nhìn hai người đang ôm nhau ở cửa kia, rồi Đoàn Trường Sinh lại bế người con gái kia kiểu công chúa đi vào trong nhà…
Minh Hiểu Khê đứng như chết lặng ở đó, chân như đổ chì.
“Rầm…”
Cửa nhà một lần nữa bị đóng thật mạnh. Minh Hiểu Khê cười nhẹ một tiếng thê lương…
“Haha…”
Cả người cô đổ xuống giường, chăn chùm kín đầu, nước mắt yên lặng chảy xuống, trái tim thắt chặt đến không thở nổi…
“Mày thảm rồi! Quá thảm rồi Hiểu Khê à… Người ta có nhìn đến mày đâu, một câu giải thích còn không muốn chạy theo để nói…
Haha… Mày thật quá thảm… Quá ngu ngốc…”
Cô khóc và tự chửi bản thân rất nhiều. Một lúc sau cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ở bên nhà đối diện, Đoàn Trường Sinh lo lắng cho sức khỏe của Lục Lam Chi, hoàn toàn không hay biết tình hình của bạn gái.