Thi Yến nghĩ rằng cô đang nhìn thấy được thứ gì đó, do vậy cô đưa tay lên và dụi mắt thật mạnh, nhưng cái hộp màu xám vẫn còn nguyên kia.
Phải chăng điều này nghĩa cô đã bị Mister Numbers đưa vào danh sách đen?
Nhưng cô chưa từng xúc phạm anh ta một lần nào! Tại sao anh ta lại đột nhiên đưa cô vào danh sách đen? Có phải vì…cô đã chặn anh ta khỏi trang khoảnh khắc của mình hay không?
Nhưng cô đã gỡ chặn anh ra khỏi danh sách đen kia… bên cạnh đó, anh cũng đã không đưa cô vào danh sách đen vào ngày mà cô chặn anh ta khỏi trang khoảnh khắc! Anh ta đang thanh toán nợ nần chuyện điểm số lần trước hay sao? Hoặc là anh ta đang tức giận chuyện cô đã giết mình bằng một chiêu headshot?
Thậm chí chuyện như thế cũng có thể đổ lên người cô sao? Anh ta là người đã đứng bất động ở đó như một người máy mà…
Vậy thì, ngoài miệng lưỡi độc ác, hay ghi thù và ngạo mạn, anh ta còn là một người hẹp hòi nữa cơ đấy?
Ngay lúc này, trong trái tim Thi Yến trào lên cảm giác nhục nhã lạnh lùng.
Thì ra đưa tôi vào danh sách đen là tất cả những gì anh muốn!
Như thể tôi đã làm điều gì khốn khiếp vậy!
Trong đầu suy nghĩ đến đây, Thi Yến không ngại ngần gõ vào ảnh profile của <111111> và cũng thêm tên anh ta vào danh sách đen của mình.
…
Sau khi nghe xong những lời của
, Lục Bôn Lai tháo tai nghe xuống và quay sang nhìn Lâm Giang, "Ông chủ, tớ nghĩ Yến muội đã lên WeChat để khoe khoang về thành tích của muội ấy trước cậu rồi đấy."
Những lời này lọt vào tai của Lâm Giang, anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào điện thoại không chớp mắt.
Không một lời nào thốt ra từ miệng của anh, nhưng anh biết rất rõ sự khoa trương của Yến Loves Ice Cream sẽ không bao đến được với anh. Anh đã lọt vào danh sách đen của cô-không chỉ từ trong WeChat mà còn trong cả cuộc đời của anh. Vì Hạ Thương Chu quan tâm đến điều Yến muội sẽ nhắn tin cho Lâm Giang hơn, nên cậu ta hỏi "Ông chủ, Yến muội đã nhắn gì cho cậu rồi?"
Lâm Giang không nói một lời nào.
Lục Bôn Lai nhìn thấy màn hình điện thoại của Lâm Giang vẫn còn đang trong game, nghĩ ván tiếp theo chuẩn bị bắt đầu, do đó anh hỏi "Ông chủ, dù sao cậu cũng sẽ vào game, tại sao lại không chơi cùng bọn tớ?"
Hạ Thương Chu: "Đúng vậy, ông chủ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi chỉ cần cậu không nói chuyện với Yến muội của tớ là được!"
Yến muội có nói cô ấy là của cậu sao?
Lâm Giang khẽ cúi đầu và trả lời bằng giọng điệu kiên quyết:"Tôi là một con người, một con người ngay thẳng!"
Hạ Thương Chu: "Ông chủ. Ngay cả khi cậu thu hồi lại lời nói của mình và không còn là một con người nữa. Thì đối với tớ, cậu vẫn là một vị thần!"
Lục Bôn Lai: "Đúng vậy, đúng vậy. Cậu vẫn là pa pa của tụi tớ"
Lâm Giang thực sự chẳng có tâm trạng để chơi đùa cùng với với hai tên này, vì vậy anh ném cho họ một câu "Tôi đi chạy đây" trước khi lao ra khỏi ký túc xá với chiếc điện thoại trên tay. Trong lúc anh đang thay giày thể thao, Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu với đầu óc nhàn rỗi đã nhảy vào chủ đề tiếp theo.
Hạ Thương Chu: "Sao cậu lại nghĩ ông chủ của chúng ta sẽ dính vào lời thề không chơi với Yến muội một lần nào nữa của cậu ấy chứ?"
Lục Bôn Lai "Thành thật mà nói, tớ nghĩ sẽ khá khó để thực hiện đó"
Hạ Thương Chu "Tớ thì lại nghĩ nó hoàn toàn có khả năng"
Lục Bôn Lai: "Đặt cược không?"
Hạ Thương Chu: "Cược thì cược"
Lục Bôn Lai: "Nếu ông chủ của chúng ta chơi với Yến muội một lần nữa, cậu phải xăm lên người một con lợn Peppa."
Hạ Thương Chu "Nếu ông chủ không bao giờ chơi với em gái Yến nữa thì cậu phải xăm lên người chú dê vui vẻ nhé."
Lục Bôn Lai: "Được thôi!"
Hạ Thương Chu: "Được thôi!"
Khi cuộc trò chuyện lọt vào tai Lâm Giang, anh co giật đôi môi và nghĩ: Hai tên này thực sự là một cặp mất trí!
Sau đó, anh đẩy cửa ra và bước khỏi ký túc xá.
Chạy bộ ban đêm là một phần trong lịch trình hằng ngày của Lâm Giang, anh thường chạy 1,5km trước khi trở về nhà vào buổi tối.
Nhưng chính vào đêm nay, chắc hẳn là vì cảm giác khó chịu trong lòng mình, anh chạy hết vòng này đến vòng khác mà không hề dừng lại nghỉ ngơi.