Editor: Wave Literature
Chiếc xe cuối cùng đã đến trước cửa nhà Thi Yến.
Ngay khi Thi Yến vừa định nói "Cảm ơn" và "Tạm biệt" thì Lâm Giang đột nhiên lên tiếng, "Tôi có một số thứ trong cốp xe. Hãy xem coi em có quan tâm đến chúng không."
Đây dường như không phải là lần đầu tiên anh mạnh mẽ ngắt lời cô...
Thi Yến im lặng nuốt lại lời nói của mình trước đó và trả lời "Ồ" trước khi xuống xe.
Cô đi về phía sau xe và nhấn nút "mở". Cái nắp từ từ mở ra, và trong cốp xe chứa đầy những chiếc túi màu hồng trong suốt hiện ra. Những chiếc túi trong suốt này được buộc bằng ruy băng đủ màu sắc.
Tuy nhiên, điều khiến Thi Yến chú ý nhất không phải là những chiếc túi nữ tính hoặc ruy băng mà những gì được cất giữ bên trong chúng.
Chanh dây, sơn trà, dưa hấu, dứa, lựu và khoai tây chiên... Đây là tất cả yêu thích của cô!
Woa, đây thực sự là một cốp xe chứa đầy hạnh phúc... Cô nên làm gì? Cô thực sự muốn trở thành cốp xe này ngay bây giờ!
Trong khi Thi Yến đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào kho báu mà cô đã tìm thấy thì Lâm Giang xuống xe và đi về phía cô. "Thế nào? Em có hứng thú không?"
"Có chứ! Những cái này chỉ đơn giản là quá hấp dẫn mà" Không cần suy nghĩ nhiều về điều đó, ngay lập tức Thi Yến đã trả lời câu hỏi của Lâm Giang. Tuy nhiên, giữa chừng câu nói của cô dừng lại. Trong khi mắt cô vẫn dán vào những chiếc túi trong suốt, cô hỏi Lâm Giang một cách nghi ngờ, "... Đây có phải..."
Cô định hỏi anh xem những chiếc túi này có phải dành cho cô không.
Nhưng trước khi cô có thể kết thúc câu nói của mình, cô đột nhiên nhớ ra Lâm Giang chỉ hỏi cô có hứng thú hay không, hơn là cô có thích chúng hay không. Vì vậy, nửa sau của câu cuối đã bị kẹt trong cổ họng...
Trong khi Lâm Giang lại nghĩ Thi Yến đang hỏi thức ăn từ đâu mà có, nên anh im lặng một lúc. Thay vì nói với cô việc anh đã lái xe chuẩn bị những thứ này theo sở thích của cô thì anh ngẫu nhiên trả lời: "Ồ, đây là một số món quà mà một cô gái đã tỏ tình với tôi tặng."
Đôi mắt của Thi Yến mở to trước lời nói của anh.
Nhận thấy phản ứng của cô, đột nhiên Lâm Giang nhận ra anh ta có thể đã tìm một lý do sai lầm để giải thích những món quà này.
Trong lúc không ngừng mắng bản thân vì sự ngu ngốc của mình thì anh đã nhanh chóng nghĩ ra một kịch bản giải thích là cô gái đã buộc những món đồ này vào anh, và anh không có ý định chấp nhận chúng ngay từ đầu.
Nhưng ngay khi những từ đó ở trên đầu lưỡi thì khuôn mặt của Thi Yến đã sáng lên và cô thốt lên trong sự ngưỡng mộ, "Woa, món quà tỏ tình của anh quá tuyệt vời luôn! Cô gái đó thật chu đáo!"
"..." Cuối cùng Lâm Giang đã bị nghẹn kịch bản mà anh ấy đã chuẩn bị.
Cuối cùng, phản ứng của cô không phải vì một cô gái đã tỏ tình với anh mà đó là vì thức ăn...
Anh đã đặc biệt chuẩn bị những túi thức ăn này bằng tiền của mình nhưng những lời khen ngợi cuối cùng lại dành cho một cô gái không tồn tại mà anh đã bịa đặt... Điều này có thể được coi là tự cầm đá đập chân mình không?
Thôi quên đi. Vì cô gái đó là người mà mình đã tạo nên mình sẽ coi nó như thể cô ấy đang khen mình...
Với suy nghĩ này, Lâm Giang nói, "Nếu em hứng thú thì em có thể mang tất cả về nhà em…"
À...
Mặc dù Thi Yến khao khát sâu sắc đối với chúng nhưng cô vẫn lắc đầu sau một giây đấu tranh nội tâm. Cô dứt khoát rời mắt khỏi cốp xe và nói, "Điều đó không tốt lắm đâu. Những món đồ này người khác tặng cho anh, vậy làm sao em có thể nhận chúng chứ?"
Lâm Giang bình tĩnh trả lời: "Tôi chỉ hỏi em vì tôi biết em thích ăn. Nếu thực sự em không muốn chúng thì tôi sẽ vứt chúng vào thùng rác bên đường."
Sao anh có thể xem em như một nơi xử lý rác chứ?
Nhưng một lần nữa, nếu tất cả rác đều như vậy thì tôi sẵn sàng trở thành nơi xử lý chất thải suốt đời!
Thi Yến không nổi giận với những lời nói đáng ghét của Lâm Giang. Cô suy nghĩ một lúc và cuối cùng quyết định không có gì sai khi thành nơi xử lý chất thải. Cô mỉm cười với Lâm Giang và cảm ơn anh trước khi lấy những món quà trong cốp xe hạnh phúc kia trở về nhà.