Lý Vân Ca đứng ngoài phòng phẫu thuật, lúc này, Bạch Doanh Trần đang có ca cấp cứu, nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ tối, cô vẫn đang đợi. Ngồi trên ghế, người nhà bệnh nhân đều đang đi lại, trên mặt họ thực sự rất lo lắng. Hơn nửa tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, đèn Bạch Doanh Trần bước ra ngoài, người nhà bệnh nhân liền tiến tới hỏi thăm, vẻ mặt anh rất ôn hòa, nói rằng đã qua cơn nguy kịch, cần phải theo dõi nhiều hơn, nhưng cơ hội sống là rất lớn, sẽ không sao. Họ nghe vậy, vẻ lo lắng trên mặt cũng bớt đi, nói cảm ơn anh rồi rời đi.
Bạch Doanh Trần nhìn thấy Lý Vân Ca ngồi ở ghế, cảm giác mệt mỏi trong phòng phẫu thuật hơn 3 tiếng đồng hồ cũng không biết biến mất đi đâu. Nở nụ cười nhẹ như gió xuân, anh đi đến chỗ cô. Chưa kịp nói gì thì Lý Vân Ca đã mở miệng:
“Haiz, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi. Em đói muốn chết luôn. Đi ăn thôi!”
Nụ cười trên môi Bạch Doanh Trần chợt tắt, hai đầu lông mày nhíu lại, anh liếc nhìn đồng hồ, rồi nói:
“Em vẫn chưa ăn cơm?”
Lý Vân Ca gật đầu:
“Em đợi anh mà, anh hứa mời em ăn cơm thì phải mời chứ? Anh định quỵt à?”
Bạch Doanh Trần dở khóc dở cười, đưa tay vò mái tóc ngắn của cô, giọng nói yêu chiều:
“Vậy đợi anh thay áo rồi đi.”
“Vâng.”
Có lẽ Lý Vân Ca chỉ có dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời trước hai người, một là anh trai cô, người còn lại có lẽ là Bạch Doanh Trần. Bởi vì, khi còn nhỏ, hai người này luôn đứng ra bảo vệ cô khi cô làm sai, bị ba mẹ trách phạt, luôn chơi đùa cùng cô, dung túng cho những thói hư tật xấu của cô. Anh trai cô thì không nói làm gì, nhưng Bạch Doanh Trần, từ nhỏ cô đã coi anh là anh trai, tình cảm đối với anh cũng giống như anh trai cô, hai người cũng rất thân thiết, gần gũi, có lẽ chính vì vậy mà trước mặt anh, cô như một cô em gái thích làm nũng, khác hẳn với trước người khác.
Hạ Thiên Vũ dưỡng bệnh ba ngày thì được xuất viện. Trong thời gian này, ngày nào cô cũng ở cạnh anh, mặc dù rất không muốn, nhưng anh vân phải ra viện, anh rất thích ba ngày này, không phải rời khỏi cô, lại được cô chăm sóc chu đáo, anh chỉ việc hưởng thụ mà thôi. Để hình dung ba ngày này, anh có thể miêu tả: “Ba ngày tuyệt vời nhất trong năm.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, việc đầu tiên cô làm, đó chính là hẹn gặp Bạch Hiểu Nhiên. Có vẻ như cô ta cũng không quá bất ngờ khi nghe cô nói muốn gặp mặt, thế nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt cô ta, Hàn Tiểu Tịch cảm thấy có sự thay đổi nho nhỏ, điều này khiến cô càng thêm chắc chắn phán đoán trong đầu.
Hàn Tiểu Tịch hẹn gặp Bạch Hiểu Nhiên ở một quán café khá nổi tiếng trong thành phố, lúc này đang là giờ làm việc, thế nên quán không đông, chỉ có vài người mà thôi. Tiếng đàn du dương vang lên, khác hẳn với bầu không khí giữa hai người lúc này.
“Bạch Tiểu Thư, chị đúng là đã khiến tôi được mở rộng tầm mắt đó.”
Bạch Hiểu Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, cô ta ngắm nhìn bộ móng tay mới được sửa lại, nói:
“Là sao? Đàn em, IQ của chị không cao, em nên nói rõ hơn thì hơn?”
Cô nhấp một ngụm cafe, vị đắng trong miệng biến mất nhanh trong khoang miệng, để lại một vị ngọt khá ngon miệng, cô lại uống thêm một chút nữa, động tác cực kỳ tao nhã, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, tóc mái dài che đi hai bên thái dương của cô, trông cô lúc này đúng với khí chất của một vị tiểu thư cao quý mặc dù không mặc đồ hàng hiệu hay trang điểm cầu kỳ.
Đối diện với một Hàn Tiểu Tịch thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức thì Bạch Hiểu Nhiên rõ ràng là lép vế hơn hẳn. Với lớp trang điểm kia, so sánh với gương mặt mộc không chút tì vết nào của cô đúng là khiến cho cô ta thấp xuống một bậc. Mặc dù từ trên xuống dưới, chỗ nào của cô ta cũng là đồ hiệu nhưng lại không có khí chất áp đảo như của cô. Chỉ là xét về độ phong tình, thì hai người lại chẳng có điểm chung để so sánh.
Bạch Hiểu Nhiên là vẻ phong tình chỉ cần một cái liếc mắt với đàn ông, chắc chắn có thể khơi dậy được dục vọng trong người hắn ta. Nhưng Hàn Tiểu Tịch lại khác, khuôn mặt thoát tục, có phần non nớt kia lại khiến đàn ông nảy sinh ý muốn bảo vệ, nâng niu như một bảo vật.
Hàn Tiểu Tịch khẽ nâng khóe miệng, nét mặt cô như cười như không, chẳng có tí gì là khó chịu, đặt tách café xuống, cô chậm rãi mở miệng:
“Phải công nhận đây chính là câu nói đúng nhất của chị từ trước đến giờ đó. IQ của chị đúng là… không cao.”
Khóe miệng Bạch Hiểu Nhiên giật giật, cô ta chỉ nói thế thôi, sao Hàn Tiểu Tịch lại có thể dùng nó để chế giễu cô ta chứ?
Đang định lên tiếng phản bác thì Hàn Tiểu Tịch lấy chiếc điện thoại trong túi ra, mở cái gì đó rồi đẩy đến trước mặt cô ta. Nụ cười trên môi vẫn như cũ.
“Chị xem thử cái này có quen không?”
Bạch Hiểu Nhiên có cảm giác bất an, cô ta cầm điện thoại lên, sắc mặt dần tái đi, Hàn Tiểu Tịch nhìn được, nụ cười trên môi càng sâu hơn.