Mời Andrea và Freya ăn một bữa cơm, cả bàn ăn cũng chỉ là những món hết sức bình thường, nhưng tay nghề của cô sau nửa năm cũng tăng lên không ít. Freya nổi tiếng là một vị tiểu thư khó tính mà cũng khen hết lời, còn Andrea cô gái này có bao giờ nói được mấy câu lời hay ý đẹp nào đâu, nhưng hành động ăn đến 4 bát cơm đã đủ chứng minh rồi.
Andrea quyết định ở lại cùng cô, bởi vì cả hai đều ở một mình, khi màn đêm buông xuống không khỏi cảm thấy buồn chán, cô đơn. Freya cũng rất muốn ở lại, nhưng buổi tối lại phải cùng gia đình tham gia một bữa tiếc, không thể không trở về.
Andrea đi quanh căn nhà nhỏ của cô, ngắm nghía từng góc một, rồi đứng thẳng khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, phán:
“Nội vụ khá gọn gàng, quét dọn cũng rất sạch sẽ, có thể tuyển chồng được rồi.”
Cô đi lại, đánh lên cánh tay Andrea, nói: “Bớt nói năng bậy bạ đi, nào đi ra đây bổn cô nương hỏi thăm nào.”
Nói xong liền kéo Andrea đến ngồi lên ghế sofa, sau đó ngồi xuống phía đối diện, hỏi:
“Dạo này cậu và Phoenix thế nào rồi? Cậu ta có tiến triển gì không?”
Andrea bĩu môi, cầm cốc nước lên uống một ngụm, nói:
“Chẳng có gì cả, cảm giác không còn nhiệt tình như trước nữa rồi. Chắc cậu ta sắp từ bỏ rồi.”
Cô nhíu mày, Phoenix mà cô biết đâu phải người thấy khó mà lui đâu, ngay cả việc khó như thích Andrea mà cậu ta còn dám làm dám nhận, xác định không phải người cả thèm chóng chán, là người không kiên trì. Cô lại hỏi:
“Vậy cậu ta không tấn công cậu nữa, cảm giác như thế nào?”
Andrea chần chừ trong vài giây, sau đó nói với giọng điệu bất cần:
“Cũng chẳng sao cả, cảm thấy đỡ phiền phức hơn, cuộc sống nhẹ nhàng hơn, dễ chịu hơn. Nói chung cậu ta cũng không quá quan trọng với tôi.”
Mạnh miệng là thế nhưng một tia mất mát trong mắt Andrea đâu có thể lọt khỏi mắt cô. Nhưng chỉ rất nhanh, nó liền biến mất. Cô nói:
“Đừng có khẩu thị tâm phi như vậy, cậu chắc chắn không cảm thấy thiếu gì đó sao?”
Andrea trầm ngâm, từ chối trả lời. Thực ra, ngoài miệng cô nói không quan tâm, không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Nhưng đâu phải như vậy, sự thật là cô đã cảm thấy rất khó chịu khi mà Phoenix bỗng dưng không can thiệp vào cuộc sống của cô như mọi khi nữa. Một người mà trước nay luôn quan tâm mình, chăm sóc mình, để ý đến mình bỗng dưng không làm nhưu vậy nữa, mà không buồn, không cảm thấy thiếu thốn gì đó thì thật đáng khâm phục.
Hơn nữa, Andrea biết, cô đã có phần rung động trước Phoenix rồi, mặc dù ngoài mặt cô vẫn luôn tỏ ra bất cần, lạnh lùng, nhưng trong lòng, trong trái tim lạnh giá dường như dần được sưởi ấm. Cô nghĩ rằng, mình sẽ nghiêm túc xem xét thái độ của Phoenix rồi từ đó suy nghĩ đến việc có nên bước tiếp một bước, phát triển mối quan hệ này thành tình yêu hay không. Nhưng chưa kịp thực hiện, thì Phoenix lại có chiều hướng rút lui, rời khỏi cô.
Cô không dám nói rõ cảm xúc thật của mình, kể cả người đó là Hàn Tiểu Tịch, cô không muốn người khác biết một Lý Vân Ca kiêu ngạo lại thầm thích một người rồi. Tình cảm như một tuyến phòng thủ, một khi bị đánh vỡ, sẽ vĩnh viễn không thể trở lại như cũ, nó có thể là thứ đẹp đẽ ngọt ngào, nhưng đối với cô nó lại là một vết thương, một tình cảm chưa kịp nảy mầm đã chết.
Thực ra, là sáng nay, Hàn Tiểu Tịch đi qua một dãy hành lang lớp học cũ, nhìn thấy một đôi nam nữ ôm ấp nhau, thấy bóng dáng của người nam khá quen mắt, cô liền tiến lại gần, thì phát hiện ra, đó là Phoenix.
Cô lúc đó thực sự rất ngạc nhiên, không tin vào mắt mình, hai người họ một nam một nữ ôm ôm ấp ấp như những đôi tình nhân khác, điều này khiến cô hoài nghi về việc Phoenix thích Andrea. Cô cũng không nói chuyện này với Andrea, chỉ cảm thấy nên hỏi xem cô ấy có cảm giác với Phoenix hay không. Nếu cô ấy trả lời có, cô sẽ lập tức tìm Phoenix hỏi rõ mọi chuyện, nhưng Andrea lại phủ nhận, nên cô cũng không làm thêm chuyện thừa thãi.
Chỉ là cô không biết, cô bạn thân của mình sớm đã thích người ta rồi, nhưng vì thể diện nên mới không nhận. Còn chuyện về cô gái kia, cô đã biết trước Tiểu Tịch rồi, vì vậy vết thương lòng lại càng sâu hơn.
Andrea ôm lấy Hàn Tiểu Tịch, nói:
“Tiểu Tịch, sao số cậu lại tốt đến thế. Cậu có thể gặp được người mình thích mà người đó cũng lại thật lòng thích cậu. Có phải mình đã tạo quá nhiều nghiệp nên đường tình duyên mới trắc trở như vậy không? Mình… mình phải ăn chay niệm Phật, cố gắng ngưng tạo nghiệp thôi.”
Hàn Tiểu Tịch vỗ vỗ lưng cô, nói:
“Cảm ơn cậu đã nghĩ mình không tạo nghiệp nhé. Thực ra, người này có thể là người mà cậu thích hiện tại, nhưng nhỡ đâu đoạn tình cảm này chỉ là nhất thời, là do cậu quá cô đơn nên mới cần có một vòng tay. Đến một thời điểm nào đó, cậu sẽ gặp được một người nguyện vì cậu mà tránh xa khỏi mọi cám dỗ của cuộc sống, bằng lòng vì cậu mà làm tất cả mọi chuyện.”
Cô nói tiếp:
“Đó gọi là duyên phận, nhưng duyên phận là do trời ban, chúng ta không thể cưỡng cầu, cũng như không thể biết khi nào nó xuất hiện. Nhưng tôi tin, người được Nguyệt Lão buộc sợi chỉ đỏ ở chân cùng cậu trong một tương lai không xa sẽ xuất hiện. Giống như tôi và Thiên Vũ vậy, rồi lúc đó hai người sẽ cùng nhau trải qua mọi sóng gió, mọi ngọt ngào trong cuộc sống. Hãy tin tôi đi.”