Ở phía bên này, quần áo trên người Lý Vân Ca xộc xệch, áo len nhạt màu trên người được kéo lên quá bụng, hở ra một chút da thịt. Còn chiếc quần jeans dài trên người, được cởi bỏ xuống đến đầu gối. Gương mặt ửng hồng không biết do chất cồn có trong người hay đang say tình hiện lên tia bất mãn, có lẽ là do chuyện tốt bị phá rối?
Nhìn thoáng qua thôi cũng biết hai người họ đang làm gì rồi. Trai đơn gái chiếc, lại ở cùng một phòng vào nửa đêm, quần áo gần như sắp thoát ra khỏi thân thể. Muốn người ta trong sáng, cũng chẳng thể trong sáng được.
Bạch Doanh Trần thân trên để trần, cầm chiếc điện thoại, gằn từng chữ một. Sự nóng giận không hề che đậy. Anh đã suy nghĩ rất lâu rất lâu rồi mới dám đưa ra quyết định này, cuối cùng, việc tốt sắp thành lại bị phá hư, thử hỏi xem, lửa trong người sắp được phát tiết rồi, nhưng giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, không tức là chuyện không thể nào.
Hạ Thiên Vũ cũng biết mình đã làm lỡ giở con trai nhà người ta, ngại ngùng ho khan mấy tiếng, sau đó dập máy.
Nhìn thấy vẻ mặt không mấy bình thường của anh, Hàn Tiểu Tịch níu góc áo sơ mi của anh, hỏi:
“Anh yêu, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của cô đặc biệt mềm mại, như một dòng nước mùa xuân nhẹ nhàng chảy vào trái tim anh, bỗng chốc ngọn lửa dục vọng trong cơ thể của anh như bị cô khơi gợi lên. Cổ họng khô khốc, yết hầu trượt lên trượt xuống. Hạ Thiên Vũ quỳ một chân xuống trước mặt cô. Nâng lên bàn chân bị sưng lên, có chút máu rỉ ra, cúi sát mặt lại, hôn lên nó, lại liếm xung quanh miệng vết thương, hút hết chút máu tanh vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Sau đó, đặt từng nụ hôn nhỏ nhặt dần dần theo bắp chân, đầu gối, đùi non. Dưới môi lưỡi của anh, cơ thể Hàn Tiểu Tịch khẽ run lên, ở nơi nào đó thật nhạy cảm mà trào ra dòng nước ngọt ngào.
Hạ Thiên Vũ cởi chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô xuống, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị da thịt mềm mại, ngọt ngào của cô. Anh há miệng, ngậm vào một bên nhũ tiêm, khiến cô không kiềm chế được mà bật ra tiếng rên nhẹ kiều mị.
Hàn Tiểu Tịch nghe thấy mình phát ra âm thanh động tình, đành đưa tay lên, chặn ở trước miệng. Dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại, hỏi anh:
“Có… có chuyện gì vậy? Sao anh lại… lại muốn làm… rồi?”
Hạ Thiên Vũ ngẩng mặt lên, hôn nhẹ vào khóe môi của cô, sau đó hàm hồ trả lời:
“Bạch Doanh Trần đang bận việc, không tới được.”
Vâng, một câu trả lời thật trúng trọng tâm câu hỏi của cô. Hàn Tiểu Tịch giữ lại bàn tay đang lền tìm đến nơi giữa chân cô, nói:
“Em đang là bệnh nhân, không làm, không làm.”
Đêm nay mà làm, thì xác định sáng mai cô không phải về nhà. Lần trước sáng muộn cô mới về Hàn gia, đã rấy lên nghi ngờ trong lòng Chu Bạch Liên rồi, trước khi rời khỏi căn nhà đó, cô không muốn để cho bất kỳ ai biết chuyện giữa cô và Hạ Thiên Vũ.
Đang trong cơn mê tình, Hạ Thiên Vũ nghe cô nói thế, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cởi chiếc áo khoác của mình ra, khoác lên người cô, miễn cưỡng che đi cảnh xuân yêu kiều. Bế cô đi về phía giường lớn, đặt cô nằm lên giường rồi hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng nói:
“Được, vậy chúng ta không làm. Em ngủ trước, anh đi tắm.”
“Vâng.”
Hàn Tiểu Tịch mỉm cười đáp lại.
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Thiên Vũ từ trong phòng tắm bước ra, trên người tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm, nhưng rồi, khi nằm lên giường, thứ che chắn cơ thể duy nhất cũng bị cởi bỏ, vứt bừa qua một bên.
Nhịp thử của Hàn Tiểu Tịch cho anh biết, cô vẫn chưa ngủ. Vì vậy, anh vòng tau qua, lại thấy cô mặc lại chiếc váy ngủ rồi. Đành kéo người cô gần lại mình, bàn tay thăm dò vào trong vạt váy, tiến lên phía trên, xoa bóp một bên ngực đẫy đà của cô. Còn tiến sát vào vành tai của cô, hơi thở phả lên da thịt, ấm nóng, khiến Hàn Tiểu Tịch ngay lập tức thấy nhột, không nhịn được hơi cong khóe miệng.
“Sao không nghe lời anh?”
Hàn Tiểu Tịch xoay người. Nghĩ rằng anh nói đến chuyện bảo cô ngủ trước, vì vậy, cô chui vào lồng ngực anh, khẽ cọ qua cọ lại:
“Không có anh bên cạnh, em không ngủ được.”
Hạ Thiên Vũ hơi thỏa mãn trong lòng, nhưng ý của anh không phải là chuyện này. Anh nân mặt cô lên, cúi xuống, cơ hồ như chóp mũi của hai người chạm vào nhau, dường như hơi thở của cả hai đang quấn quýt lấy nhau.
“Sao em lại mặc váy ngủ đi ngủ?”
Hàn Tiểu Tịch: “…” Em còn biết nói gì nữa?
Cô đỏ mặt, ôm lấy thắt lưng của anh, lí nhí trả lời:
“Em muốn anh cởi cho em.”
Cảm giác xấu hổ, pha lẫn ngại ngùng khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mà lại có cảm giác, Hạ Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm mình. Mặt cô càng lúc càng nóng, cuối cùng vẫn là tu vi, đạo hạnh kém, Hàn Tiểu Tịch hơi ngẩng lên, áp cánh môi ướt át, hồng nhận của mình lên môi anh.
Hạ Thiên Vũ cũng đáp trả lại cô, bàn tay to lớn cởi dây váy ngủ. Chiếc váy đáng thương từ từ trượt khỏi người cô, rơi xuống tận cuối giường.
Nhưng ban đầu đã nói là không làm. Chính vì thế mà chỉ làm xong đoạn dạo đầu nhẹ nhàng, Hạ Thiên Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của cô, nhắm mắt ngủ ngon lành.