Dưới tán cây hoa phượng phượng, một cô bé với mái tóc ngắn, bù xù đang vùi mặt mình vào đầu gối, tiếng khóc thút thít cùng tiếng nấc thay nhau vang lên. Bé gái đó là Hàn Tiểu Tịch. Bỗng nhiên, có giọng nói vang lên: "Cậu không sao chứ?" Theo phản xạ, Hàn Tiểu Tịch ngước lên, trước mặt cô là một cậu bé cũng chạc tuổi cô, trông rất đáng yêu nhưng trên khuân mặt lại có phần lạnh lẽo. "Tớ,... tớ không sao!" Hàn Tiểu Tịch lắp bắp trả lời. "Không sao là tốt, nín khóc đi, con gái khóc nhiều sẽ xấu đó, mẹ mình nói thế!" Vừa nói cậu bé kia vừa lấy chiếc kẹo mút màu hồng hình con thỏ đưa cho cô. "Cậu tặng mình à?" Hàn Tiểu Tịch hỏi
"Cho cậu, nhận rồi thì đừng khóc nữa nhé!" Hàn Tiểu Tịch, nhận lấy, tay đưa lên mặt lau hết nước mắt đi, trong mắt ánh lên một tia sáng, miệng cô bất giác cười tươi. Thấy vậy, cậu bé kia liền nói: "Cái này là ban nãy được tặng kèm, mình không thích ăn nên mới cho cậu thôi!" "Cảm ơn cậu. À, mình là Hàn Tiểu Tịch, mình 3 tuổi, còn cậu?" "Mình tên Hạ Thiên Vũ, 3 tuổi, mình mới chuyển đến đây, mong được giúp đỡ!" "Hạ Thiên Vũ! CHúng mình làm bạn nhé?" "Mình cũng đang có ý này, mà cậu có thể gọi mình là Thiên Vũ. Mình có thể gọi cậu là Tiểu Tịch được không?"
"Tất nhiên là được rồi hihi" Mặt trời đang dần lặn xuống, tạo nên ánh chiều tà, những đám mây trôi lơ lửng màu hồng đỏ, dưới gốc cây phượng, hai đưa trẻ 3 tuổi 1 nam 1 nữ đang nô đùa vui vẻ. Những yếu tố này kết hợp lại tạo nên nên một bức tranh vô cùng hài hòa, đẹp đẽ.
Bình luận truyện