Vất vả lắm mới tới lúc tan học, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên phát hiện tiết này vô cùng gian nan, thỉnh thoảng đùa giỡn với Loan Mộng và Trần Tĩnh, cô còn muốn làm bộ bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng sớm đã mắng Giang Thần Hi không ngừng, nhiều vị trí như vậy, một hai phải ngồi phía sau Trần Tĩnh.
"Mộng Mộng, chúng ta đi thôi!" Nghe chuông báo tan học, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên vội đứng dậy, kéo Loan Mộng.
"Duy Nhiên... Chúng ta còn chưa tan học mà!" Loan Mộng nào không rõ Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không được tự nhiên, nhưng không đến mức khác thường như vậy đúng không!
"Duy Nhiên, cậu không sao chứ?" Trần Tĩnh cũng phát hiện Tɦẩʍ ɖυy Nhiên hôm nay hơi khác thường, từ lúc vào lớp học đã không đúng lắm, bây giờ càng khác thường.
"A! Tớ quên mất."
Loan Mộng kéo Tɦẩʍ ɖυy Nhiên ngồi xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe hỏi Tɦẩʍ ɖυy Nhiên: "Duy Nhiên, cậu hôm nay khác thường là vì..."
"..." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sửng sốt, ngay sau đó hoàn hồn, lắc đầu, ý bảo không phải, thuận miệng tìm lý do, "Có lẽ do đêm qua ngủ không ngon."
"Ừ." Có vài chuyện, Loan Mộng không muốn vạch trần."
"Tối nay đi xem phim không?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên tựa đầu vào vai Loan Mộng, hỏi.
"Hả... Ừ, nghe cậu."
Giang Thần Hi ngồi sau Trần Tĩnh, nào có tâm tư nghe giảng, tâm trí đều đặt trên người Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, nhìn cô không tập trung, nhìn cô ngủ, nhìn cô như con thỏ làm sai mà hoảng loạn, trái tim sớm đã mềm theo. Cứ nhìn cô như vậy có lẽ là một chuyện rất tốt đẹp.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên ngủ một giấc, tỉnh lại vừa vặn chuông tan học vang lên, nhưng có vết xe đổ, cô không lập tức đứng dậy, mà quay đầu nhìn Loan Mộng, thì thầm hỏi: "Mộng Mộng, có thể đi chưa?"
Loan Mộng trừng mắt một cái.
"Đương nhiên có thể đi rồi, cậu không thấy trong phòng học sắp không còn ai rồi sao?" Khi nãy Trần Tĩnh mới biết Giang Thần Hi ngồi sau mình, lập tức hiểu vì sao Tɦẩʍ ɖυy Nhiên lại khác thường như vậy.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhìn khắp nơi, hình như bản thân ngủ hơi quá lố rồi, lớp học đã giải tán không biết từ khi nào. Hiện tại, trong phòng học chỉ có cô, Mộng Mộng, Trần Tĩnh, Giang Thần Hi và ba cô gái cô không quen biết, trong ba cô gái kia, có một người đang đỏ mặt, hai người còn lại không ngừng thúc giục cô ấy.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên bỗng có một suy nghĩ, chắc không phải chuẩn bị tỏ tình đấy chứ!
Có một cô gái trong ba người kia thoạt nhìn khá cởi mở, trực tiếp giật lấy lá thư trong tay cô gái thẹn thùng kia, nhìn Giang Thần Hi: "Giang Thần Hi, em biết anh chưa có bạn gái, cô ấy cũng thích anh, có thể cho cô ấy cơ hội không?"
Nữ chính của câu chuyện này lần nữa đỏ mặt, không biết nói gì.
Giang Thần Hi nhìn bức thư cô gái kia đưa qua, không khỏi bất lực, chẳng lẽ thái độ của mình xưa nay quá tốt hay sao? Cho nên vận đào hoa tới, hơn nữa chọn ngay thời điểm Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cũng có mặt.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên kéo Loan Mộng, muốn đi ngay bây giờ, dù sao trường hợp này đối với cô hay nữ sinh kia mà nói đều cực kỳ xấu hổ, lỡ ở trước mặt nhiều người như vậy bị từ chối, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Trần Tĩnh hiểu ý, nhìn Loan Mộng, kéo Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đi về phía cửa.
Giang Thần Hi nhìn theo Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, tâm trạng có hơi mất tự nhiên.
"Giang Thần Hi..." Cô gái thẹn thùng kia cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói một câu.
Khoảnh khắc đó, Giang Thần Hi thế mà nhận lấy "thư tình".
Cô gái cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó, nụ cười chỉ còn đọng lại trên mặt.
Giang Thần Hi nhận lá thư kia, không thèm đọc, trực tiếp xé rách, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo tới cực điểm.
"Cậu từ bỏ đi!" Nói xong, anh xoay người, không nhìn bất cứ ai, lướt qua cô gái kia, bỏ đi.
Cô gái kia lập tức bật khóc, không màng hai người bạn bên cạnh khuyên nhủ, nổi điên chạy ra ngoài, thậm chí đụng trúng Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đang nói chuyện với Loan Mộng.
"A!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đang nói rủ Loan Mộng và Trần Tĩnh tối nay đi xem phim, bất ngờ bị đụng trúng, thiếu chút té ngã.
"Duy Nhiên..." Trần Tĩnh và Loan Mộng hoảng loạn hỏi thăm Tɦẩʍ ɖυy Nhiên.
"Không sao... Nè, đi đường không có mắt à!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên kêu la về phía bóng dáng kia, có lẽ người vừa đụng mình mới thổ lộ với Giang Thần Hi, tâm trạng cô không được tốt lắm.
"Nè, cậu nói chuyện sao kỳ cục thế hả?" Có một cô gái đuổi theo nghe Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nói, lập tức phản bác.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhìn cô gái trước mắt, chính là người giao thư tình cho Giang Thần Hi, vừa nhìn liền biết là người cao ngạo.
"Tôi nói chuyện thế nào, cậu quản được à?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên hỏi lại.
"Cậu mắng cậu ấy thì tôi đây phải quản!"
"Cậu là ai? Kiêu ngạo như vậy!"
"Tôi là gì của cậu ấy đến phiên cậu quản hả?" Còn chưa nói hết, cô gái kia đã duỗi tay muốn đẩy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên phản ứng rất nhanh, trực tiếp duỗi tay đẩy lại.
"Hạ Hạ, cậu sao thế?" Một cô gái khác thấy Nhậm Hạ bị đẩy, vội tới đỡ.
"Tớ không sao." Nhậm Hạ gạt tay người đỡ mình, nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên chằm chằm.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên bổng cảm giác cô gái trước mặt thật giống một người nào đó, năm xưa, cô ấy cũng che chắn trước mặt cô như vậy, từng quật cường không chịu thua mà bảo vệ cô, nhưng chính cô lại đánh mất cô ấy.
Qua hồi lâu, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên mới lên tiếng: "Người vừa rồi đụng tôi, tôi mắng cô ta, vốn dĩ chẳng phải chuyện lớn gì, bỏ đi!"
Loan Mộng và Trần Tĩnh nghe vậy mới thở phào, cũng may không xảy ra chuyện gì.
"Cậu..." Nhậm Hạ muốn nói gì đó, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, lập tức ngậm miệng.
"Duy Nhiên, chúng ta đi thôi." Loan Mộng kéo Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đi trước.
Loan Mộng không ngờ Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sẽ bỏ qua như vậy, theo tính cách của cô ấy, việc này chắc chắn sẽ không kết thúc như thế, mãi đến rất lâu sau này, Loan Mộng mới hiểu.