“Hoa hồng đẹp nhỉ?”
“Đừng đánh trống lảng. Anh hỏi điểm kiểm tra của em
bao nhiêu?” Nhất Thiên nhíu mày.
Ái Du thôi nhìn khu vườn, quay ra cười cầu tài. Nhất
Thiên thở hắt ra một cái:
“Không hiểu thế nào mà em lại có thể thủ khoa được
nhỉ? Anh lo cho nền giáo dục tương lai quá.”
“….Tại toán cao cấp khó quá đấy chứ!” Cô chống chế.
Có ai như anh không chứ, người ta động viên người yêu an ủi người yêu còn anh
thì…
“Không phải toán cao cấp khó, mà là em quá ngốc.
Anh chắc phải dạy thêm cho em thôi.”
“Đương nhiên rồi.” Cô hếch mũi, đó là nghĩa vụ của
anh ấy mà!
Nhất Thiên lắc đầu. Cô chuyển chủ đề:
“Này, An Thủy Trầm thích anh đúng không?”
“An Thủy Trầm là ai?”
“…” Có ai vô tâm với gái như anh không hả!!! Cô giơ
ra một bức ảnh cho anh. Nhất Thiên “à” một cái:
“Đây là sinh viên hệ liệt kê, mới được nâng đỡ vào
trường đây mà. Thầy giáo anh bức xúc về việc này lắm.”
“Hệ liệt kê??? Thế mà đòi sân si với thủ khoa hệ
chính quy như em à? Há há!!!” Ái Du cất điện thoại vào túi.
Thừa Ái Du đã bắt đầu cuộc đời sinh viên được ba
tháng rồi, thấy cũng ổn. Phòng kí túc của cô có một đàn chị năm ba và hai bạn
năm nhất. Đàn chị tên Lưu Tố Nhật, hai bạn kia là Chu Huyên Nhiên và Khương
Nhũ. Cô cũng khá thân với họ, mặc dù Chu Huyên Nhiên có chút xa cách, còn đàn
chị Lưu thì ít khi có cùng ý kiến với cô, nên đa phần người hay buôn chuyện với
cô là Khương Nhũ.
Cô đang lấy cơm trong nhà ăn thì Khương Nhũ giật giật
gấu áo cô.
“Này, An Thủy Trầm cứ nhìn bà mãi.”
“Kệ cô ta. Ngày nào chả thế.”
“Không…tôi cứ thấy…Á! Này, cô làm gì vậy?”
An Thủy Trầm chạy tới hất đổ khay cơm vào người Ái
Du. Vì cô đang tập trung lấy cơm nên không để ý, cơm canh vung vãi từ bụng cô đến
sàn nhà, trông rất thê thảm. Khương Nhũ tức giận nhìn An Thủy Trầm:
“Cô cố tình! Cô có ý gì vậy? Ái Du…có sao không?
Đây, giấy này.”
An Thủy Trầm run rẩy, mặt tái đi:
“Mình…mình xin lỗi…thực…thực sự không cố ý mà…xin lỗi…”
Ái Du mỉm cười nhận lấy giấy của Khương Nhũ rồi từ
tốn lau áo, không hề biểu lộ chút cáu giận. An Thủy Trầm nói rất nhỏ chỉ đủ cho
cô và Khương Nhũ nghe:
“Khương Nhũ, cô đối xử tốt với ả này chỉ vì ả là thủ
khoa, đã vậy còn nổi tiếng, có bạn trai siêu giàu chứ gì? Muốn được nổi cùng chứ
gì?”
“Không phải! Ái Du, tôi không có như vậy với bà
đâu!”
“Khương Nhũ, trong lúc này, việc đó chẳng quan trọng.
Làm ơn đi lấy thêm giấy hộ tôi với. Việc ở đây, tôi tự giải quyết được rồi.” Mặc
dù cô gái này đối xử tốt với cô, nhưng chưa đến mức quá thân thiết, nên cứ để
cô ấy đi một lúc, không bị vướng chân vướng tay.
Tiếng bước chân vừa lắng đi, Ái Du lập tức vung tay
tát mạnh vào má trái của An Thủy Trầm. Tiếng “chát!” lớn làm mọi người trong
nhà ăn chú ý tới. An Thủy Trầm không ngờ được bị đánh, vừa đứng dậy đã bị tát
thêm ở bên má phải. Cô mím môi:
“An Thủy Trầm, việc cô tư tưởng bạn trai tôi, tôi
không có trách cứ, nhưng cô cũng phải hiểu được thân phận của bản thân. Tôi rất
thắc mắc mục đích của việc này là gì đấy? Đụng chạm tới thủ khoa, run rẩy giả vờ
đáng thương? Cô biết tôi sẽ đánh cô, sau đó chấn động tới bạn trai tôi? Xin lỗi
đi, tôi dù có xé hết quần áo cô ở đây thì anh ấy cũng chẳng khó chịu gì với
tôi. Nhưng tôi vẫn thích tát hơn.”
“Cô…cô…”
“Thủy Trầm!” An Thục Nghi chạy tới, trên mặt là sự
lo lắng thương xót, cô ta choàng tay ôm lấy vai cô em họ đang run rẩy. Cô ta
cúi đầu liên tục:
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi. Đây là em gái tôi,
tôi thực sự xin lỗi!”
“Em gái của chị?”
“Đúng vậy.”
“Ha…Điều 603 Bộ luật Dân sự 2015 quy định chủ sở hữu
súc vật phải bồi thường thiệt hại do súc vật gây ra cho người khác. Người chiếm
hữu, sử dụng súc vật phải bồi thường thiệt hại trong thời gian chiếm hữu, sử dụng
súc vật, trừ trường hợp các bên có thỏa thuận khác.”
Khuôn mặt của An Thục Nghi tái đi, còn An Thủy Trầm
thì giận dữ:
“Cô có ý gì?”
“Không bồi thường à? Thế thì…” Ái Du lấy khay cơm đập
vào mặt An Thủy Trầm.
“LẦN SAU ĐỪNG CÓ GIỞ TRÒ! Sinh viên hệ liệt kê thì đừng
có loe ngoe với thủ khoa ngành Luật!”
***
An Lệ mua một ly cà phê, trông rất vui vẻ:
“Muội làm rất đúng! Há há, tỷ quay lại cảnh đó rồi,
còn đăng lên nhóm trường nữa cơ.”
“Haiz…Lần đó nếu không có Nhất Thiên dọn dẹp cho
thì muội đã bị cái nhà họ An đó dần cho ra bã rồi đấy.” Ái Du thở phào. Cô dù
có hổ báo thì cũng không chống lại được cái nhà đó đâu a~~
“Thì người yêu còn để làm gì nữa? Mà muội cũng chửi
giỏi thật sự đấy.” An Lệ cười thầm. Thật ra tên kia chỉ cần búng tay một cái là
An gia pay màu ngay, nhưng có vẻ Nhất Thiên lại rất khoái cảnh vợ mình chửi trà
xanh rồi sau đó hắn đi thu dọn hậu quả thì phải, chẹp.
“Ay, thì ngày xưa muội sỉ nhục người khác để thắng,
bây giờ lôi luật ra cho cấm cãi. Đổi style tí ấy mà!”
“…” Ủa vậy bây giờ thì không có sỉ nhục à muội
muội yêu dấu????