Ngụy Thành gật đầu đồng ý với tiến sĩ, tiếng nói của Khánh Lâm đang muốn giúp Trịnh Tuyết từ ngoài cửa vọng vào bên trong.
“Chị…để em giúp chị cho.”
Trịnh Tuyết vẻ mặt không vui, cả đoạn đường từ cửa hàng về phòng nghiên cứu, cậu ta không ngừng nói vào tai.
“Cậu có thể đừng nói bất cứ câu nào được không.”
Khánh Lâm lắc nhẹ đầu.
“Không đâu học tỷ, có như vậy thì chị mới bớp làm trò trước mặt anh Ngụy Thành chứ.”
Cô ta khó hiểu nhìn đàn em, cửa phòng nghiên cứu mớ ra, Ngụy Thành ra xem ai lại ồn ào đến thế, tiến sĩ thấy lâu quá ông nói lớn.
“Sao rồi…là kẻ nào phá đám vào giờ này vậy.”
Khánh Lâm từ bên ngoài hét lớn.
“Là chúng em đấy tiến sĩ ạ.”
Trịnh Tuyết vẻ mặt không còn căng thẳng như lúc nãy mà vẻ mặt đau nhói ở tay, cô ta khẽ chỉ vào chiếc giỏ nặng dưới tay mình.
“Cố Ngụy Thành em giúp chị sách chiếc túi này vào trong được không.”
Khánh Lâm vẻ mặt khó chịu nhìn chị ta, Ngụy Thành cười nhạt nhìn qua một lượt.
“Chị sách từ tiệm tạp hóa về chẳng lẽ không sách được vào trong.”
Dứt câu, anh đắc ý đi vào trong phòng, Khánh Lâm cũng để mặc Trịnh Tuyết ở lại đi theo Ngụy Thành. Bữa liên hoan nhỏ không mấy vui vẻ, bầu không khí chán ghét càng lúc càng nặng. Giáo sư Quách nhìn học trò của mình mặt ai cũng ủ rũ, ông thở dài.
“Nào, hôm nay mấy đứa gặp chuyện không vui đấy à.”
Ngụy Thành gật đầu thầm, thời gian cứ thế trôi nhưng không ai đáp lại câu hỏi của tiến sĩ, ông buồn bã đứng dậy đuổi ba người kia ra ngoài. Khánh Lâm vừa gắp được miếng thịt cho vào miệng đã bị kéo ra. Vẻ mặt cậu ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Ơ còn chiếc đùi gà của em.”
Tiến sĩ Quách lương Khánh Lâm một cái.
“Về nhà cậu mà ăn đùi gà.”
Lâm Lâm cầm miếng thịt trong miệng ra, đang ăn ngon lành sao tiến sĩ lại tức giâm thế nhỉ. Khánh Lâm quay sang nhìn Ngụy Thành đang trầm tư suy nghĩ, cậu hiểu ra tiến lại nói:
“Chắc chắn là do anh không đáp lại câu trả lời ông ấy.”
Ngụy Thành cười nhẹ bỏ miếng thịt trên tay Khánh Lâm nhét lại vào miệng. Cậu nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Trịnh Tuyết cũng tức gián bỏ đi cùng lúc.
“Mấy người này hôm nay uống lộn thuốc đấy à.”
Đèn trong căn nhà sáng lên.
“Chào mừng anh quay trở về, nhiệt độ phòng là 24°C.”
“Cảm ơn Tiểu Tiểu, giúp tôi bật nước nóng.”
“Đã bật.”
Ngụy Thành cởi chiếc áo khoác ra đi vào trong nhà tắm, từng dòng nước ấm chảy xuống mặt anh, những hành động quan tâm của Mễ Mễ hiện lên trong đầu anh. Tắm xong, anh bước ra ngoài thưởng thức ly cà phê mới pha, ánh mắt hướng về ngôi nhà đối diện.
“Cô ấy còn tăng ca sao.”
Ngụy Thành thay quần áo đi ra bên ngoài, anh đi đi lại lại chờ bóng dáng Tiểu Mễ. Đứng trước con đường quen thuộc, bên kia là chiếc đèn đỏ mà hồi trước mỗi tối hai người cùng nắm tay đi qua.
Một lát sau, cả đoạn đường yên tĩnh đến lạ. Ngụy Thành đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, bóng người quen thuộc mà anh đã đỡi từ rất lâu. Mặt anh bỗng căng thẳng lại, đôi lông mày nhíu xuống, bước chân cũng càng nhanh hơn. Người đàn ông lạ đi theo Mễ Mễ thấy không ổn liền đổi hướng rời đi. Mễ Mễ mệt mỏi nhìn người trước mặt.
“Anh rảnh thế sao…có vẻ làm cái đuôi nhỏ là sở thích của anh nhỉ.”
Ngụy Thành bật cười đi theo sau Mễ Mễ.
“Em nghĩ như thế cũng được, anh sẽ luôn là cái đuôi nhỏ của em.”
Mễ Mễ bất lực đi trên con đường quen thuộc nhưng hôm nay lại có cảm giác ấm áp hơn bình thường. Ngụy Thành đưa Mễ Mễ đến trước cửa nhà, nhìn cô đi vào trong anh mới yên tấm rời đi.
Sáng hôm sau, Mễ Mễ đi đến bệnh viện, vừa bước vào trong, y tá đã gọi cô lại.
“Bác sĩ Mễ có một món quà ạ.”
Tiểu Mễ nghi ngờ đi lại, kí tên xong món quà ấy cũng được đặt lên, là một bó hóa hồng. Ánh mắt ngưỡng mộ của các cô y tá bên cạnh đổ dồn về phía Mễ Mễ.
“Bó hoa ấy đẹp thật đó.”
“Đúng thế…không biết khi nào tôi mới có một người tặng món quà ý nghĩa ấy nữa.”
Mễ Mễ đọc lời nhắn của tấm thiệp.
“Chúc bác sĩ Lê của anh có một ngày làm việc thật tốt.”
Mễ Mễ bất lực đưa bó hoa cho y tá La.
“Cô giúp tôi sử lý bó hoa này nhé.”
Y tá La sững người bó hoa to thế này bỏ đi uổng lắm, cô ấy nhìn các bệnh nhân liền nghĩ ra một ý tưởng. Sau giờ làm việc, Mễ Mễ đi thăm các bệnh nhân, ánh mắt bỗng dồn vào những bông hoa trên bàn. Một bệnh nhân vui vẻ đến gần chỗ Tiểu Mễ.
“Cảm ơn bác sĩ vì những bông hoa…tôi rất lâu không có ai tặng hoa cả…thật sự rất cảm ơn.”
Mễ Mễ ngơ ngác nhìn sang phía y tá La. Cô ấy đang cười tươi, coi như không uổng phí bó hoa đẹp như vậy. Đi từng phòng đều có những lời cảm ơn, một bó hoa to như vậy cũng đủ tặng hết cả khoa tâm lý. Y tá La cười tươi tự khen ngợi chính mình.
“Thấy cách tôi làm có tốt không, vừa xử lí được lại còn không lãng phí.”
Mễ Mễ bật cười dơ tay ra khen ngợi.