Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 65: Anh thật sự luôn luôn ở đây



  Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng đứng ở trên quảng trường không có một bóng người, nhìn khắp bốn phía, đều là sương mù mờ mịt một mảnh. Cô nghiêng ngả chao đảo đi về phía trước, muốn tìm được một cái cửa ra, để cho cô đi ra khỏi chỗ này.

     Xa xa trong sương mù dày đặc xuất hiện bóng dáng một người đàn ông. An Hồng dừng bước chân lại, chậm rãi tới gần anh.

     Cô không nhìn thấy rõ bộ dáng của anh, nhưng mà cô biết, cô nhất định phải tìm được anh, trong lòng có một giọng nói đang nói với cô: An Hồng, An Hồng, bắt lấy anh ấy, không được cho anh ấy rời đi!

     Bước chân của cô nhanh hơn, dần dần gần như là chạy. Mắt nhìn thấy khoảng cách với anh càng ngày càng gần, nhưng sương mù trước mắt cô lại càng nồng đậm hơn. Đợi đến khi An Hồng chạy đến nơi lúc trước người ấy đã đứng, thì phát hiện ra anh đã biến mất.

     An Hồng mờ mịt nhìn chung quanh, muốn kêu tên của anh, nhưng ba chữ đó lại mắc ngạnh ở trong cổ không thể nào thốt ra ngoài được.

     Cô vươn tay, nước mắt rơi xuống không sao dừng được, lớn tiếng gọi to: "Anh ở đâu rồi? Anh ở đâu rồi? Không cần đi… "

     Trong óc cô đột nhiên đau đớn kịch liệt. An Hồng ôm đầu ngồi xổm xuống. Cô lớn tiếng kêu to, cổ họng khàn khàn nỉ non, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nhưng chung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này, có người đi đến trước mặt cô, dừng bước.

     An Hồng cúi đầu, nhìn thấy trước mặt bên dưới chiếc quần dài màu đen kiểu nam giới, lộ ra đôi giày da màu đen. Cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

     Sương mù dày đặc chẳng biết đã tan đi từ lúc nào. Ánh mặt trời chiếu sáng khắp trên mặt đất, rọi chiếu thằng vào ánh mắt của An Hồng, làm cho cô không thể thấy rõ được gương mặt phản quang của anh. Cô run run rẩy rẩy vươn tay ra, nói: "Anh ở nơi này sao?"

     Người đàn ông cười, nói: "Anh ở trong này."

     An Hồng nhìn mình tay của mình đưa ra, nhưng cũng không được anh nắm giữ lấy. Cô lại cúi đầu, ôm lấy đầu óc của mình nói: "Đầu em đau quá."

     "Không có chuyện gì, em sẽ khỏe lại rất nhanh thôi!" Người đàn ông dịu dàng nói với cô.

     Chờ đến khi sự đau đớn trong đầu đã trở lại bình thường một lúc, An Hồng mới chậm rãi đứng dậy. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bỗng nhiên cô phát hiện ra, người đàn ông ở trước mặt mình lại biến mất rồi.

     Cô chạy đuổi theo giống như đã bị phát điên lên vậy, hai bàn tay nắm lấy tóc của mình, mắt trợn tròn xoay quanh tại chỗ.

     Cảnh vật chung quanh xuất hiện cực kỳ nhanh, một lúc là ở nơi ngõ nhỏ của thôn Hạnh Phúc, với lũ trẻ con đang chơi đùa trên đất trống, một lát nữa lại là cây hòe tại cửa lớn của trường trung học Ngọc Lan, một lát nữa lại là trạm xe bus ở tại cửa tiểu khu, một lát sau lại là bể bơi dập dờn sóng xanh, một lát nữa thì là sân thể dục của trường học. Đến cuối cùng, ngừng lại ở trên một cái bóng trên đường mòn trong rừng với cây cối hai bên xanh um tươi tốt. Người đàn ông  đứng ở trước mặt cô, đê lại cho cô một bóng lưng cao lớn. An Hồng bước từng bước một đi về phía anh, khi cô vươn tay sắp chạm được vào lưng anh, thì đột nhiên anh liền trở nên mông lung. Thân thể của anh dần dần trong suốt, cho đến  sau cũng liền hóa thành một luồng khói nhẹ.

     Cho đến cuối cùng, An Hồng cũng không thể nhìn thấy rõ được gương mặt của anh, không thể nào gọi lên tên của anh được.

     Trong đầu cô lại xẹt qua một chút đau đớn bén nhọn. Dưới chân cô chông chênh… Cô dứt khoát nhắm mắt lại nở nụ cười tiêu điều lạnh lẽo, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mặc cho thân thể của mình giống như một con diều giấy đứt dây ngã nhào xuống mặt đất. Cảm giác tuyệt vọng cảm giác chiếm cứ lấy trái tim của cô, cô nghĩ cứ đi như vậy mãi.

     Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ cầm chặt lấy tay cô, giữ lại thân thể của cô đang không ngừng trượt xuống. Có một giọng nói đang không ngừng gọi cô: "An An! An An!"

     Phút chốc An Hồng mở to mắt ra, lúc này cô mới phát hiện ra là mình đã ở trong một giấc mộng.

     Lộ Vân Phàm ngồi ở bên cạnh giường bệnh của An Hồng. Nhìn thấy người phụ nữ trên giường mồ hôi đầy đầu tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, anh liền nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm,

     Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô vào trong tay của mình, nói: "An An, em đã tỉnh rồi chứ? Em làm sao vậy? Vừa rồi em cứ luôn luôn ở đó nói mê sảng."

     An Hồng chớp chớp mắt, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn cảm thấy tình trạng đau đầu của mình đã được hóa giải đi rất nhiều. Cô quay đầu nhìn sang Lộ Vân Phàm, phát hiện trong ánh mắt anh đã có tơ máu, phía dưới hốc mắt đều có hai vầng quầng thâm. Hiển nhiên là anh đã không được nghỉ ngơi trong suốt một thời gian dài.

     Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã mờ sáng, giơ tay lên vỗ vỗ vào trán của bản thân mình. Cô hỏi một câu: "Có thể là do em đã gặp phải ác mộng. Anh vẫn luôn luôn ở tại nơi này phải không?"

     "Ừ, anh luôn luôn ở đây!"

     "Lộ Vân Phàm, suốt cả đêm anh không ngủ sao?"

     Anh nhẹ nhàng gõ đầu, nói: "Bác sĩ đã dặn dò anh chú ý quan sát, cho nên anh không dám ngủ."

     Trong bệnh viện chỉ có ghế nằm trông ban đêm, thân hình của Lộ Vân Phàm cao lớn, chân lại không khoẻ. Chỉ dựa vào ghế như vậy anh không thể nào ngủ được, huống chi, anh căn bản cũng không sao ngủ được.

     An Hồng nhìn thấy trên cằm của anh đã mọc đầy râu cằm, có chút đau lòng. Cô vươn tay xoa lên gương mặt của anh nói: "Em đã không sao rồi, lập tức có thể xuất viện, anh trở về hãy ngủ một giấc đi cho thật tốt đi!"

     "Để anh đưa em về nhà."

     "Không cần đâu!" An Hồng nghĩ nghĩ, nói tiếp, "Anh có thuê phòng ở khách sạn không? Chờ một lát anh đưa em đến dưới lầu là đến nơi rồi, sau đó trở về khách sạn đi ngủ một giấc đi, nhà của em... ở lầu 6."

     Lộ Vân Phàm ngẩn ra, lắc lắc đầu cười nói: "Lầu 6 mà thôi, anh có thể đi lên được. Anh có thể đi được lên thang lầu, lần trước lúc đi đến nhà cô giáo Hạ, em chẳng phải đã từng nhìn thấy anh đi rồi đó sao?"

     An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm, biết là anh đã hạ quyết tâm, cũng không nói thêm lời nào nữa.

     Tân Duy đưa ra ý muốn tới đón An Hồng xuất viện, nhưng An Hồng khéo léo từ chối. Chuyện này cũng không có gì là ám muội, nhưng cô vẫn hy vọng có thể để lộ ra ít nhất một chút. Lộ Vân Phàm giúp cô tiến hành làm thủ tục xuất viện, đỡ cô chậm rãi đi tới cửa gọi xe taxi.

     Xe chạy đến dưới lầu tòa nhà của An Hồng, Lộ Vân Phàm dẫn An Hồng đi vào. Anh ngẩng đầu nhìn xem tầng lầu, ôm chầm lấy bả vai của An Hồng nói: "Thời điểm lên thang lầu, em đi trước mặt anh, nhưng anh lại không thể có biện pháp nào để đỡ em được. Tự mình em đi lên thang lầu có được hay không?"

     "Có thể chứ." An Hồng cảm thấy mệt mỏi. Cô nỗ lực rời khỏi ngực của Lộ Vân Phàm, thân thể đứng thẳng lên, nói:  "Anh thật sự không cần đưa em đi đâu, một mình em tự đi được, sẽ không có việc gì hết!"

     Ánh mắt của Lộ Vân Phàm dần dần trở nên ảm đạm xuống, anh nói: "Sẽ có người tới giúp đỡ em sao?"

     An Hồng sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có, ở chỗ này em không có người thân thích."

     "Vậy khi em đói bụng thì làm sao bây giờ?"

     "Thì em gọi đồ ăn mua ngoài."

     "Em còn đang bị bệnh đó!"

     "Trong khách sạn cũng có bán cháo mà."

     Lộ Vân Phàm nheo lại mắt nhìn cô, nói: "An An, trong nhà em không phải là có cái gì bí mật nên không thể cho ai biết đấy chứ? Cho nên em mới không muốn để cho anh lên đó, đúng không?"

     "Không có mà." An Hồng vốn là đang đau đầu, lúc này đau đầu lại càng tăng thêm, khoát tay nói, "Vậy thì đi thôi, chính anh cần phải cẩn thận một chút khi đi thang lầu đó."

     An Hồng đi phía trước, Lộ Vân Phàm đi theo ở sau lưng cô. Hai người cùng nhau bò lên bậc thang lầu.

     Đầu An Hồng mơ mơ màng màng, nặng trĩu. Cô vẫn còn muốn đi ngủ. Có lẽ là bởi vì đã gần như một ngày một đêm cô không ăn cái gì, nên mới cảm thấy đói, tay chân đều mất hết khí lực. Đi đến chỗ rẽ lầu ba, cô quay trở lại nhìn Lộ Vân Phàm.

     Tay trái của anh vịn vào tay vịn, tay phải xách theo cái túi của An Hồng, cúi đầu bước từng bước một, đi đứng thật cẩn thận.

     Vị trí bị cắt ở đùi phải của Lộ Vân Phàm bị cắt cao, cho nên anh không có đầu gối. Anh lựa chọn dùng loại chân giả được nhập khẩu, chuyển dịch áp đầu gối, loại này có thể thay thế cho đầu gối.

     Khi anh đi thì tính chống đỡ được ổn định có thể linh hoạt cùng đong đưa phần chân, có thể đạt tới mức độ cao nhất để cho anh dáng đi của anh được tự nhiên. Thế nhưng khi anh lên xuống thang lầu, bước chân của anh vẫn không thể nào giống được cách đi như người bình thường. Cứ phải chân trái giẫm lên một bậc đứng vững đã, sau đó lại kéo đùi phải nhắc tới vị trí song song cùng với chân trái, sau đó lại di chuyển chân trái đi lên trên.

     Cho nên, bình thường khi Lộ Vân Phàm đi lại vẫn có chút hơi chậm chạp và không được linh hoạt. Thế nhưng khi anh đi thang lầu, có thể nhìn ra rất rõ ràng, đùi anh có vấn đề lớn.

     An Hồng nhìn thấy bộ dạng anh đi như vậy, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Cô nhớ tới Lộ Vân Phàm của rất nhiều năm trước, khi lên xuống trên thang lầu đều không bao giờ chịu đi cho tử tế. Anh gần như là vừa chạy vừa nhảy, vừa sải bước đi từ 2 đến 3 bậc thang lầu. Có đôi khi nghịch ngợm, anh còn có thể ngồi ở trên tay vịn thang lầu của trường học, giống như đang ngồi ở cầu trượt để trượt xuống dưới vậy. Sau khi xuống đến nơi, anh sẽ lại tiêu sái lắc lắc mái tóc, quay đầu hướng về phía An Hồng lộ ra nụ cười rực rỡ.

     Anh của hôm nay, lại cần phải đi cẩn thận từng ly từng tí như vậy. Người thiếu niên hăng hái khi đi thang lầu thủa xưa bây giờ đã biến thành bị gió bụi của lịch sử phủ lên, biến thành một nỗi đau lắng đọng trong lòng bọn họ.

     Lộ Vân Phàm tựa như cảm thấy ánh mắt của An Hồng. Anh dừng bước lại ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt của anh bình tĩnh, nhìn lên ánh mắt của An Hồng sau đó anh nhoẻn miệng cười, nói: "Khó coi lắm phải không? Anh ít khi đi thang lầu thế này, về sau vẫn là cần phải luyện tập nhiều hơn một chút."

     "Không có mà." An Hồng thu hồi lại tầm mắt, có chút xấu hổ, nói, "Anh cứ từ từ đi sẽ đến thôi mà, chúng ta không bị thời gian cản trở đâu."

     Lộ Vân Phàm cười khổ một tiếng, có bảo anh đi mau, thì anh cũng không  thể đi mau được.

     Cuối cùng cũng đã tới cửa nhà trên lầu 6 của An Hồng. An Hồng lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà. Lộ Vân Phàm theo sau lưng cô cùng đi vào. Anh giương mắt nhìn chung quanh một chút, sau đó hít một hơi khí lạnh.

     Căn phòng này của An Hồng không lớn lắm, có nhiều tầng, mặt tiề nơi ở được thiết kế 8 phương, có phòng được xây rất cao, chính là căn phòng này… thật đặc biệt.

     Phòng ở trang hoàng không có theo phong cách gì, sàn gỗ thực, vách tường màu trắng, đèn đóm loè loẹt. Trên tường bên cạnh treo bức tranh theo trường phái trừu tượng cổ quái. Đồ dùng trong nhà màu gì cũng có. Nào đen, trắng, lam, cà phê… thậm chí bộ so pha còn là màu da cam chói mắt. Lộ Vân Phàm cảm thấy ánh mắt của mình như đã bị hoa mắt. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện thậm chí An Hồng còn làm cái cổng tò vò tròn hình vòm theo phong cách Địa Trung Hải. Bên cạnh đó lại bày biện một cái tủ thấp mang phong vị nồng đậm của dân tộc thiểu số.

     Lộ Vân Phàm chưa bao giờ biết, hóa ra lấy một cái phòng trống để cho cô gái này đi trang hoàng, cô sẽ làm ra được hiệu quả như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv