Editor: Mẹ Bầu
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố T thì đã là hơn bảy giờ tối 7, An Hồng kéo hành lý đi đến chỗ xe buýt sân bay, bấm điện thoại gọi Lộ Vân Phàm.
"Em đến rồ sao?" Lộ Vân Phàm thấp giọng hỏi, trong bối cảnh giai điệu âm nhạc êm dịu.
"Vâng, anh đã ăn cơm xong chưa?"
"Ăn rồi, anh ăn cùng với ba ba và mấy người ở Kim Thủy Uyển, mọi người vừa mới trở về. Anh đang bận xử lý một ít tài liệu. Còn em?"
"Trên máy bay ăn đã ăn một chút rồi, giờ đang đợi xe buýt của sân bay."
"Em về sớm một chút để nghỉ ngơi đi, ngày mai em có phải đi làm hay không vậy?"
"Phải đi làm chứ, có rất nhiều công việc bị đòn đọng lại, vài ngày tới phỏng chừng buổi tối em cũng phải làm thêm giờ."
Lộ Vân Phàm trầm mặc một chút, nói: @MeBau*[email protected]@ "Tìm một cơ hội, sớm một chút đi nói chuyện kia cùng Tân Duy, có chút công tác, có thể bắt đầu giao tiếp rồi."
"Biết rồi." An Hồng cười rộ lên, "Xe đến rồi, em lên xe đây, đợi lát nữa… Anh còn muốn gọi điện thoại nữa không?"
"Em cứ nói đi?" Lộ Vân Phàm đã bắt đầu cao giọng, "Tắm rửa xong nằm trên giường, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ chờ."
"Được rồi!" An Hồng nghĩ nghĩ, nói thêm, "Anh ít hút thuốc lá đi một chút."
". . ."
Lộ Vân Phàm tựa người vào trên lưng ghế của chiếc ghế xoay, nhìn điếu thuốc lá đang kẹp ở trên ngón tay trái của mình, lập tức liền dụi luôn điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn thuốc, nói, "Biết rồi! Chính em cũng thế, tương lai còn phải sinh con nữa đó!."
An Hồng dở khóc dở cười, nói: "Được rồi được rồi, cứ tán dóc mãi, em cúp máy đây! Một lát nữa em sẽ gọi lại cho anh, bye bye!"
"Ấy này! Cứ như vậy cúp máy luôn sao?"
"Hả? Còn có chuyện gì nữa sao?"
"Em không thể nói một câu dễ nghe hơn một chút sao?"
An Hồng không nhịn được, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com bật cười ra tiếng, nói: "Lộ tổng à, ngài nghĩ muốn nghe chuyện gì cứ việc nói thẳng ra! Tôi đây vốn dĩ cũng không được thông minh như ngài!"
Lộ Vân Phàm cắn răng, nói: "Quản lý An, nghe anh nói này, em phải nói theo anh một lần được không?"
"Em đi đây!"
"Anh nhớ em lắm, An An, rất nhớ, rất nhớ."
". . ."
Lộ Vân Phàm chờ trong chốc lát, cũng không vẫn không nghe thấy có câu trả lời đáp lại, có chút ít táo bạo: "An An?"
"Em cũng nhớ anh lắm! Lộ Vân Phàm, rất nhớ, rất nhớ."
Người nào đó nói một câu giống như ống trúc xóc đậu (*) vậy. Đầu điện thoại phía đối diện, người đàn ông kia lập tức liền hài lòng. Tuy rằng tốc độ nói câu nói kia có vẻ hơi nhanh một chút, âm thanh có hơi nhẹ một chút, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng đã nói rồi.
Lộ Vân Phàm cười trả lời: diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn "Hiện tại cũng không còn không chuyện gì nữa, em cúp máy đi! Em đi đường cẩn thận một chút! Bye bye!"
" Bye bye!"
An Hồng cúp điện thoại, miệng lầu bầu mấy câu, đột nhiên cô liền ý thức được, đây là loại trạng thái gì vậy?
Trở lại thành thị với cuộc sống quen thuộc suốt sáu năm qua, An Hồng chậm rãi quay trở về dòng suy nghĩ một chút. Cô đi làm ở Phong Nguyên, cô còn phải trả tiền thuê phòng, cô còn phải để dành ra một khoản lớn để cung cấp sinh hoạt phí cho em gái đi du học, cô thậm chí còn treo người bạn trai nổi danh sang một bên.
Thế nhưng mà, cô yêu đương rồi.
Với Lộ Vân Phàm.
Trong lòng An Hồng thật sự có một chút hương vị vui sướng ngọt ngào. Có một người, ở đó làm cho cô vướng bận. Loại cảm giác này khác hẳn với vài tuần trước, sau khi Lộ Vân Phàm khảo sát rời đi. Chẳng qua mới chỉ ngắn ngủn vài ngày, cô và anh trong thời gian đó giống như liền trở về khoảng thời gian nào đó trong quá khứ.
Cô ấn cái cần kéo của chiếc va li lại, bỏ vào khoang hành lý của xe buýt, nộp vé xe lên xe. Ngồi dựa vào trên ghế ngồi của xe buýt, An Hồng bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trong mấy ngày ở thành phố J, vẫn có cảm giác không quá chân thực.
Gần nhất là có rất nhiều giấc mộng, trong mộng có rất nhiều người và nhiều loại chuyện. Cô có chút không thể phân định rõ cái nào thật sự, cái nào chỉ là giả nữa.
Vỗ vỗ lên mặt mình, An Hồng mở di động ra, liền nhìn vào màn hình điện thoại. Trên đó cô và Lộ Vân Phàm đang dựa sát vào với nhau, đây là tấm ảnh hai người chụp chung ở trong khu vườn Du Thái Hoa. Đó là tấm hình khi ban ngày Lộ Vân Phàm gửi cho cô, hơn nữa, anh còn giám sát cô đổi lại thành hình nền trên điện thoại.
Anh nói, tấm hình này ở trong điện thoại đã bị anh làm rơi vỡ. Anh đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể lẫy ra được ảnh chụp bên trong đó. An Hồng đau đầu hỏi anh: "Như thế này nếu như bị đồng nghiệp trong công ty của em nhìn thấy thì làm sao bây giờ, hả?"
Lộ Vân Phàm nhướng mày trả lời: "Anh thật sự không thể gặp được người khác hay sao?"
"Không phải vậy, ý em muốn nói là, bọn họ đều đã đã gặp anh rồi."
"Nếu như có người hỏi em, vậy thì em liền nói em gặp lại rồi dùng quy tắc ngầm. Lộ Vân Phàm của Vũ Hoa coi trọng em! Phong Nguyên có hi vọng trúng thầu rồi."
". . ." An Hồng không nói gì, cô biết là anh đang nói đùa, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không yên. Bất quá, cuối cùng cô vẫn làm như anh mong muốn, để cho khuôn mặt tươi cười của hai người xuất hiện ở trên màn hình điện thoại di động.
Khi trở về đến đây có nên đổi lại hay không? An Hồng suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định, cứ để như vậy đi, đã dám làm thì phải dám chịu. An Hồng cô từ trước đến nay không phải là một người hay sợ sệt, chỉ là cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, Huống chi, vấn đề đối với người "bạn trai chính quy" kia của cô vẫn còn chưa được giải quyết xong.
Về nhà, An Hồng sửa sang lại hành lý, thay đổi lại chiếc vỏ chăn và ga giường sạch sẽ khác cho mình, lại nảy sinh ra nhu cầu muốn giặt quần áo. Cô nhìn cái sọt chứa đầy ắp quần áo bẩn, liền bối rối có nên mang đi giặt giũ hay không. Khi nhìn thời gian thấy đã không còn sớm, cô không muốn làm cho người kia phải đợi chờ quá lâu, liền quyết định vẫn là tắm rửa trước.
Tắm rửa xong, An Hồng nằm dài trên giường, nghĩ đến Lộ Vân Phàm, liền bấm số điện thoại của anh.
"Em tắm rửa xong rồi hả?" Giọng nói trầm thấp của Lộ Vân Phàm truyền tới, trong màn đêm yên tĩnh nghe đặc biệt ma mị mê hoặc lòng người.
"Ừ."
"Đã nằm trên giường rồi hả ?"
"Đúng như vậy!"
"A! Thực ngoan." Lộ Vân Phàm cười rộ lên, An Hồng lại cảm thấy không được quen lắm với cái ngữ điệu đầy vẻ cưng chiều kia.
"Anh lại coi em giống như một cô bé còn nhỏ thế à?" An Hồng ôm lấy chiếc gối đầu xoay chuyển người lại, trong giọng nói không tự chủ lại mang theo chút ngây thơ, non nớt.
Ở đầu điện thoại bên kia, Lộ Vân Phàm cười "khì" một tiếng: "Em cho là mình đã thật thành thục rồi sao?"
"So với anh thế nào cũng là người thành thục hơn. Chị đây tốt xấu gì cũng đã ăn cơm nhiều hơn hai năm kia đấy."
"Ăn cơm nhiều hơn hai năm cũng không thấy đầu óc của em trưởng thành được hơn một chút."
An Hồng chu chu khóe miệng ra, quyết định không chấp nhặt với anh nữa, hỏi: "Chân của anh có bị đau hay không vậy?"
"Hả? tại sao lại hỏi đến chuyện này vậy?"
"Em… Vừa mới rồi em lên mạng xem xét thời tiết một chút, thấy nói thành phố J ngày mai trời sẽ đổ mưa."
"Em không thể không đề cập tới chuyện này hay sao? Em không nhắc đến thì còn thấy tạm được. Nhắc đến một cái là lại thấy có đau một chút rồi! Em có biết hay không, hiện tại đùi của anh còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết kia đó. Anh có thể xác định cho em biết là ngày mai thành phố J sẽ đổ mưa, bất quá sẽ mữa vào buổi tối xuống."
"A? Vì sao? Chân của anh thật sự bị đau rồi?" An Hồng nóng nảy hỏi.
"Nói em đần mà còn không thừa nhận! Hiện tại thì anh không đau, phỏng chừng phải đến sáng mai thì mới bắt đầu bị đau." Lộ Vân Phàm cười rộ lên, trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp, bởi vì trong giọng nói của An Hồng toát ra ngữ điệu vẻ quan tâm.
". . ." An Hồng ngậm miệng, nói, "Lộ Vân Phàm, em cảm thấy sa mạc Sahara thực sự là phi thường thích hợp làm chỗ ở cho anh đó! Nơi đó quanh năm suốt tháng đều không có mấy giọt mưa, không bằng anh đến chỗ đó đầu tư một tòa nhà thương mại đi."
"Chủ ý này thực không sai! Dứt khoát sẽ xây dựng một cái khách sạn thật tốt ở đó, gọi là Khách Sạn Long Môn! Lại nói, An An, em cùng với bà chủ Kim Tương Ngọc Hoàn kia thật sự có một chút gì đó giống nhau." Lộ Vân Phàm cười lên ha hả, nói đùa với cô không chút để tâm. Chỉ số thông minh của hai người coi như đều bị lui trở lại ở cái tuổi lên tám.