Editor: Mẹ Bầu
Rất nhiều năm về sau, nếu có người hỏi An Hồng, cái ngày 31 tháng 5 năm 2005 đó, cô đã làm thế nào để vượt qua được. An Hồng nhất định sẽ trầm mặc hồi lâu, rồi sau đó phát hiện ra mình không trả lời được.
Cảnh sát đến bệnh viện để lấy khẩu cung. An Hồng vẫn mất hồn mất vía như cũ.
Mẹ Hàn vẫn còn ở trong hôn mê, ba Hàn ba ủy thác cho thân thuộc ở trong phòng bệnh chăm sóc cho cô. Còn bản thân ông, vì chuyện lấy khẩu cung nên đi ra khỏi bệnh viện. Ông cố ý để lại nơi này làm phòng làm việc. Vẻ mặt ông bi thương thảm thiết, lại cố tự trấn định.
Việc phẫu thuật cho Lộ Vân Phàm vẫn đang tiếp tục. Trình Húc xung phong nhận việc trấn giữ ở ngoài phòng mổ. @MeBau*[email protected]@ Lộ Kiến Vũ, Giang Bội, Hứa Lạc Phong, ba Hàn cùng An Hồng đều vây quanh ở bên người cảnh sát. Cảnh sát bắt đầu hỏi An Hồng các vấn đề. An Hồng nhất nhất đều đáp lại. Cô không hề giấu diếm nguyên nhân phát sinh tranh chấp của bọn họ ở trên xe. Chỉ là cô không nói lại tỉ mỉ, chỉ vài câu ít ỏi liền kể lại hết quá trình sự việc.
Nhưng mà trên mặt những người khác vẫn lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc lại khó có thể tin được.
Giang Bội nghĩ muốn xen mồm, nhưng bị Lộ Kiến Vũ lấy tay đè xuống.
Sau đó An Hồng nói đến chuyện chiếc xe hơi màu đen, còn có mấy người tuổi trẻ trên xe hướng Lộ Vân Phàm khiêu khích, còn nói đến việc sau khi xe chạy xuống cầu vượt thì đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe quẹo trái.
"Sau đó liền xảy ra đụng xe rồi." [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) An Hồng hai mắt dại ra, giọng điệu rất nhạt.
Cảnh sát sau khi nghe xong gật gật đầu, trầm giọng nói: "Tốt lắm, tôi đến đây muốn nói một chút những chuyện đã xảy ra, thông qua băng camera theo dõi đã quay lại được, hiểu được chuyện xảy ra như thế nào. Chúng tôi cũng đã đến thăm dò dựng lại hiện trường, hỏi rất nhiều người chứng kiến, muốn hiểu rõ căn cứ chính xác, để có thể hiểu tường tận trở chuyện đã xảy ra như thế nào."
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn anh. Cảnh sát để điện thoại ở trên bàn làm việc, lại thả lên trên di động ba đồng tiền xu. Hai đồng một xu, một đồng năm xu, lại lấy thêm một cái chặn giấy bằng thủy tinh thật to để qua một bên. Tay anh nắm lấy di động, mô phỏng bộ dạng ô tô chạy.
"Lúc đó, người điều khiển điều khiển chiếc xe Mercedes màu trắng từ trên trên cầu cao đi xuống, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn khi ấy xe chạy với tốc rất cao. Không chỉ là lúc này, lúc trước theo dõi trong băng cũng phát hiện ra, chiếc xe này cùng với một chiếc xe Audi màu đen khác vẫn luôn luôn chạy với tốc độ siêu tốc, giống như là đang đua xe. Điểm ấy rất tương xứng với lời khẩu cung của vị nữ hành khách này vừa nói. Sau khi xuống hết đường cao tốc, chiếc xe màu trắng chạy băng băng dọc theo đường Tây Sơn từ phía tây sang phía đông. Sau đó có một quá trình ngắn ngủi giảm tốc độ, nhưng mà lúc này ở đoạn đường phía trước theo hướng nam bắc lại đã xuất hiện một chiếc xe quẹo trái. Giờ phút này chiếc xe Mercedes màu trắng kia vẫn chạy rất nhanh, chạy sạt với chiếc xe kia, suýt nữa thì bị va chạm. Chiếc xe kia sau đó chạy ở trên đường Tây Sơn, chạy tới đường phía tây. Còn chiếc xe màu trắng vẫn chạy băng băng vì đã bị mất đi sự khống chế rồi, cho nên đã phóng đi về làn xe hướng đối diện."
Lúc này cảnh sát dời cái chặn giấy bằng thủy tinh qua: "Đây là một chiếc xe chạy công trình diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn chạy từ phía đông sang phía tây trên đường Tây Sơn. Nó chỉ có thể chạy ở trên con đường này vào buổi tối, từ 10 giờ tối đến sáng sớm độ hơn 7 giờ một chút. Chiếc xe màu trắng chạy băng băng do không khống chế được, lúc này đang phóng đi về hướng giữa. Chiếc xe công trình vừa vặn chạy đến đoạn đường này. Lúc này, đã xảy ra chuyện tương đối kỳ quái."
Cảnh sát tay trái nắm lấy cái chặn giấy, tay phải nắm lấy cái điện thoại di động, dừng lại. Lộ Kiến Vũ hỏi: "Chuyện gì?"
Cảnh sát nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Tôi tin tưởng mọi người đều biết, ngồi trên xe, chỗ ngồi kế bên tay lái là vị trí không an toàn nhất. Bởi vì người lái xe đang lái xe, khi gặp phải tình huống khẩn cấp, thì sẽ sinh ra phản ứng bản năng tự bảo vệ mình, bình thường đều sẽ đánh tay lái về phía trái, dễ dàng làm vị trí của ghế lái phụ phát sinh va chạm."
Nghe được lời này của cảnh sát, trái tim của An Hồng chợt nảy lên một cái. Cô trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát, ngón tay đã vê xoắn ở góc áo của mình.
Cảnh sát tiếp tục di động chiếc điện thoại di động trên bàn: "Nhưng mà ở nơi này, ở bên trong sự cố lại xảy ra chuyện rất kỳ quái. Bất kể là chiếc xe màu trắng đang chạy băng băng, theo lẽ thường lý giải thì chạy theo phương hướng kia thì người lái xe vẫn nằm ở vị trí an toàn. Mà hẳn là chỗ ngồi kế bên tay lái sẽ bị phát sinh va chạm đối với chiếc xe công trình. Nhưng trên thực tế thì tình hình lại khác hẳn, khi chiếc xe màu trắng chạy băng băng sắp bị đâm vào chiếc xe công trình, thì trong nháy mắt, xe đột nhiên đổi hướng sang phải ngoắt một góc chín mươi độ. Kết quả, buồng xe bên trái đã xảy ra va chạm cùng với chiếc xe công trình xe. Lực va chạm cực lớn vĩ đại tạo ra phản lực, làm xe màu trắng lộn nhào hai vòng. Ở trong quá trình này…"
Chiếc điện thoại di động được người cảnh sát cầm ở trong tay, bắt đầu làm động tác lộn vòng. Rồi sau đó, anh cầm lấy đồng tiền xu một đồng, đồng xu theo bàn tay vẽ ra một đường cong: "Chiếc xe màu trắng chạy băng băng, hành khách ngồi ở ghế phía sau bị văng ra ngoài xe, đã được cấp cứu, nhưng cuối cùng không có hiệu quả, nên đã tử vong."
An Hồng nhìn chăm chú vào đồng tiền xu một đồng kia rời khỏi điện thoại rất xa - nó nằm lặng yên ở trên mặt bàn, im hơi lặng tiếng.
An Hồng mấp máy đôi môi, đốt ngón tay thắt góc áo đã phát ra trắng bệch. Cô ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát, anh vẫn đang nói chuyện như trước, miệng khi đóng khi mở, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, bất quá giống như đang nói lại một câu chuyện tầm thường.
Tầm mắt mọi người cũng đã phóng đến trên người An Hồng. Cô chuyển động con mắt, nhìn sang từng đôi mắt với những ánh mắt vẻ mặt khác nhau, tầm mắt cô đột nhiên liền trở nên mơ hồ.
An Hồng chậm rãi đứng lên, bàn tay chống đỡ lên vách tường. Cô nhìn một phòng đầy người, nói: "Tôi có việc gấp, rời đi trước một lát."
Hứa Lạc Phong đứng chắn ở trước mặt cô: "Lộ Vân Phàm phẫu thuật còn chưa làm xong đâu."
"Tôi sẽ lập tức quay lại." An Hồng không hề ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lạc Phong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong mắt của anh.
Thất tha thất thểu chạy ra khỏi bệnh viện, bên tai An Hồng còn vang vọng lời nói của ba Hàn khi đối thoại với cảnh sát.
"Vì sao con trai tôi lại bị văng ra khỏi buồng xe như vậy? Vì sao?"
"Theo tình huống phân tích sự cố, là vì ở trước thời điểm bị đụng xe, người điều khiển đã đột nhiên đánh tay lái khiến chiếc xe bị quay đầu. Sau khi va chạm đã sinh ra tác dụng lực quán tính rất lớn, do đó mới có thể khiến cho cánh cửa xe ghế sau bên trái bị vỡ tan, làm cho người ngồi ở ghế sau trong quá trình xe bị lật đã bị văng ra ngoài xe."
"Như vậy, nói đúng là, nếu lúc đó bị đâm phải là phía bên phải của xe, thìn sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy, đúng không?" Ba Hàn nước mắt tuôn đầy mặt, giọng nói đã run rẩy gay gắt.
"Không nhất định là như vậy. Nhưng dựa theo băng camera quan sát thì thấy, nếu như là chiếu theo quỹ tích bình thường, khi phát sinh va chạm, chiếc xe Mercedes màu trắng sẽ không bị lật chuyển lợi hại như vậy. Nhưng người ngồi ở bên tay lái phụ trong buồng xe thì sẽ phi thường nguy hiểm, nhất định sẽ phát sinh tổn thương thân thể."