*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con người Trần Quảng Thụ không có hứng thú gì khác, chỉ có đối với đồ cổ là đặc biệt rất có nghiên cứu. Trong giới đều biết đam mê này của Trần Quảng Thụ, cho nên thường thường đều sẽ tặng quà hợp ý cho ông.
Studio Trần Quảng Thụ vừa thu thập xong, đã có trợ lý đi vào nói, có người tìm ông có việc. Nhìn thấy Tả Hữu tiến đến, nội tâm Trần Quảng Thụ cũng không nắm chắc. Ông ngược lại cũng xem như có biết Tả Hữu, dù sao cũng là người đại diện có thủ đoạn, chỉ là chưa hề giao hảo qua, không biết có thể có chuyện gì đây.
"Chào ông Trần đạo." Tả Hữu tao nhã lễ phép chào hỏi, trong tay mang theo một cái túi nhỏ.
Tả Hữu đi thẳng vào vấn đề, một chút cũng không có ý vòng quanh qua loa, "Đây là lễ vật Đại Vũ nhà chúng tôi tặng cho ngài."
Cái túi được đưa qua, Trần Quảng Thụ nhíu nhíu mày, ông và Phùng Kiến Vũ không có quen biết, tặng quà là có ý gì?
"Hai ngày trước Vương Thanh vì sự tình của Đại Vũ chúng tôi, bỏ lỡ cuộc hẹn với ngài, bản thân Đại Vũ cảm thấy vô cùng ấy náy. Vương Thanh là bạn cậu ấy, lo lắng cho anh ta theo lý cũng là lẽ thường tình, nhưng lần này bởi vì cậu ấy mà khiến cho Vương Thanh sai lầm, cho nên đây là Đại Vũ chúng tôi nói xin lỗi với ngài."
Trần Quảng Thụ lúc này mới tiếp nhận cái túi, bên trong là một cái hộp chế tác vô cùng tinh mỹ, dựa vào cảm giác của bản thân trong nhiều năm qua, ông cơ hồ có thể chắc chắn xác định bên trong là chứa cái gì.
"Chỉ là một chút tâm ý, không quý giá, hi vọng Trần đạo nhận lấy. Về công việc sau này của Vương Thanh tin tưởng người đại diện của anh ta cũng sẽ liên lạc với ngài một lần nữa, hi vọng Trần đạo rộng lòng bỏ qua cho."
Trần Quảng Thụ mở hộp ra, không ngoài sở liệu, nằm bên trong là một miếng ngọc Hòa Điền ban chỉ(1), lấy nhiều năm kinh nghiệm chơi đồ cổ của ông mà xem, miếng ngọc ban chỉ này chí ít lên đến bảy chữ số.
"Để ý? Chẳng lẽ tôi thoạt nhìn là dạng người rất nhỏ nhen sao?" Trần Quảng Thụ cất đi chiếc hộp, ra hiệu mình nhận lễ.
"Trần đạo quả nhiên là người rộng lượng, chỗ nào chúng tôi làm không tốt thì hẳn là nên tạ lỗi với ngài rồi."
"Phùng Kiến Vũ đối với Vương Thanh thật sự là có đủ ý tứ, bạotay (ýnóichitiền) không ít."
Tả Hữu cứng mặt một chút, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Đương nhiên, bọn họ là bạn rất tốt."
Vương Thanh tè sau khi cúp điện thoại cả người sắc mặt rất không dễ nhìn, Phùng Kiến Vũ quay xong trở về đã nhìn thấy Vương Thanh thờ ơ thẫn thờ nằm trên ghế dựa.
Phùng Kiến Vũ đi qua ngay tại lỗ tai của hắn giật giật mấy cái, "Ngồi dậy được rồi, nếu đột nhiên có cẩu tử(paparazzi) ập tới, quay đầu một cái hình tượng hoàn toàn bị mất sạch."
Vương Thanh than thở, "Lại bị Tần Tang mắng nữa, nói tôi đã hẹn thêm một lần nữa với Trần đạo, cuối tuần bắt tôi nhất định phải trở về một chuyến."
"Chuyện này không phải rất tốt sao, Trần đạo cũng không dễ hẹn, gặp được mặt anh còn có thể nói thêm mấy lời hữu ích." Phùng Kiến Vũ nghe được tin tức này, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Mặc kệ có phải việc chính mình tặng lễ có tác dụng hay không, chí ít phía bên Trần Quảng Thụ vẫn còn muốn cùng Vương Thanh hợp tác chính là chuyện vô cùng tốt.
"Tôi hiện tại thật sợ, tôi vừa đi......"
Phùng Kiến Vũ cắt đứt hắn, "Anh đây là đang trù ẻo tôi sao, chuyện lần trước thật sự là ngoài ý muốn có được không."
Vương Thanh vội vàng khoác khoác tay, "Tôi không phải có ý tứ này, nhưng thật sự lần trước tôi mới vừa đi không bao lâu, liền nghe được tin tức của cậu, tôi thật có chút ám ảnh."
Phùng Kiến Vũ thấy hắn có chút khẩn trương, nhịn không được cười lên, Vương Thanh cứ như vậy ngốc lăng lăng mà nhìn chằm chằm vào cậu. Phùng Kiến Vũ cùng hắn liếc mắt, trong lòng tự nhủ làm sao trước kia mình lại không chú ý đến ánh mắt Vương Thanh nhìn mình, nếu sớm một chút phát hiện, đoán chừng liền biết được tâm tư của Vương Thanh rồi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không chạy loạn, nhất định không có việc gì."
Vương Thanh có được cam đoan của Phùng Kiến Vũ, một tuần sau trước khi đi, hắn vẫn liên tục dặn dò thêm một lần, nhất định không được tùy tiện chạy loạn.
Phùng Kiến Vũ vươn tay lên, "Anh là ba tôi sao, ba tôi còn không quản nhiều bằng anh."
Vương Thanh xoa mặt cậu một cái sau đó xách theo va li co chân chạy, "Nếu không thì làm ba nuôi cho cậu cũng được."
Phùng Kiến Vũ đứng ở trước cửa phòng sờ mặt mình gần nửa ngày, rồi mới như trong mộng thức tỉnh trở lại vào phòng.
Trần Quảng Thụ đối với Vương Thanh kỳ thực cũng không có ý kiến gì, mặc dù biết được bản thân mạc danh kỳ diệu bị lỡ hẹn nên trong lòng cũng không mấy dễ chịu, nhưng khi biết Vương Thanh là vì lo lắng cho bạn bè, ông cảm thấy cũng không có gì mất mát lắm.
Về sau khi Phùng Kiến Vũ để Tả Hữu đưa lễ vật đến, ông càng cảm thấy con người Vương Thanh này, có thể có bạn bè vì hắn làm được đến mức này, khẳng định làm người cũng là phi thường tốt. Khúc mắc trong lòng của Trần Quảng Thụ toàn bộ đều tiêu tán, thời điểm Tần Tang một lần nữa gọi điện đến, ông không nói hai lời liền đồng ý một lần nữa hẹn thời gian.
Vương Thanh cũng biết cơ hội lần thứ hai kiếm không dễ, đối với cơ hội lần này cũng rất trân quý. Trong quá trình cùng Trần Quảng Thụ thảo luận kịch bản, hai người ở chung cũng vô cùng hòa nhã, Tần Tang ở một bên nhìn xem, càng cảm thấy vô cùng vui mừng. Cô nhìn ra được Trần Quảng Thụ đối với Vương Thanh rất là hài lòng, không sai mà nói, bộ phim này nhất định có thể bàn tiếp.
Hai người vì kịch bản thảo luận ròng rã đến ba giờ đồng hồ, cuối cùng bắt tay đạt thành nhất trí, Trần Quảng Thụ thoạt nhìn tâm tình phi thường tốt.
"Thật rất vui vẻ lần thứ hai có thể gặp được cậu, may mắn không có bỏ qua."
Vương Thanh cảm thấy rất áy náy, "Vô cùng cảm tạ ngài có thể cho tôi cơ hội thứ hai."
Trần Quảng Thụ duỗi ra ngón cái của mình, "Cám ơn bạn của cậu đi, cậu ấy đưa đến lễ vật này, tôi rất thích. Cậu có thể có bạn bè vì cậu làm được đến mức này, nói rõ được cách làm người của cậu rất thành công, cho nên tôi phi thường nguyện ý cho cậu cơ hội thứ hai."
Vương Thanh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, "Bạn của tôi?"
Nguyên bản Trần Quảng Thụ vốn nghĩ Phùng Kiến Vũ đưa đến lễ vật này, Vương Thanh hẳn là cảm kích, nhưng hiển nhiên Vương Thanh hoàn toàn không biết gì cả.
"Đầu tuần người đại diện của Phùng Kiến Vũ, đưa đến món đồ này, nói rằng cậu bởi vì cậu ấy mà làm trễ nải công việc của mình, cậu ấy cảm thấy vô cùng có lỗi."
Vương Thanh toàn thân đều ngây ngẩn, Phùng Kiến Vũ thế mà lại ở sau lưng vì hắn làm những sự việc này...... Hắn phải chăng có thể ở trong lòng ôm ấp chút ảo tưởng.
- Hoànchương 33 -
____________________
(1) NgọcHòaĐiềnban chỉ:
HòaĐiền (cònđượcgọilàVuĐiền) lànơi sản xuấtngọcbậcnhấtcủaTrung Quốc. Tại đâynổitiếngcóhaiconsônglàHắcNgọcvàBạchNgọc, nơiđượclưutruyền "Vu Điền có sông ngọc, dân trong nước hễ thấy nơi nào trên sông sáng rạng nhất là nơi đó có ngọc đẹp"