Sau đó, Lâm Niệm tự mình lấy một ít thuốc, dưới tình huống có ở đây không làm bị thương Thanh Vĩ và đứa nhỏ, để cho cậu xuất hiện một loạt triệu chứng sinh mạng đang dần yếu bớt, lại ngụy tạo rất nhiều số liệu thí nghiệm, để cho Thanh Vĩ chết giả.
Vật thí nghiệm người cá quý giá như vậy, chết vốn dùng để giải phẫu, nhưng Lâm Niệm hết sức phản đối. Anh nói, người cá này ở đây một mực không vui, là buồn bực mà chết, cậu tuy là vật thí nghiệm, nhưng dầu gì còn có một nửa gien của loài người, chúng ta nên để lại cho cậu chút tôn nghiêm và thể diện. Nếu cậu ta qua đời ở trong tay tôi, vậy thì do tôi đem thi thể của cậu ta đưa về biển khơi.
Mấy phen thảo luận, sở nghiên cứu miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Lâm Niệm.
Như vậy, Lâm Niệm mới rốt cục được mang Thanh Vĩ ra khỏi sở nghiên cứu. Chẳng qua anh dĩ nhiên không có đi biển khơi, mà là bí mật thuê xe kéo bể nước của Thanh Vĩ, trở về biệt thự ngoại ô mình đã mua từ sớm.
Đêm đó về đến nhà, Lâm Niệm tiêm thuốc cho Thanh Vĩ đang ngủ mê mang để cậu tỉnh lại. Người cá nhỏ dựa ở bên cạnh bể tắm chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Niệm liền liều mạng ôm lấy anh.
Cũng là đêm hôm đó, người cá nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp làm một quyết định thay đổi cả đời —— cậu muốn biến ra hai chân của loài người, ở trên đất bằng sống cuộc đời còn lại với người mình yêu.
Mỗi lần nghĩ đến một đêm kia, trong lòng Lâm Niệm vừa ấm áp lại vừa đau.
Người cá vốn thuộc về đại dương, cường tráng thiện chiến lại sống thọ, tuổi thọ trung bình từ một trăm đến một trăm năm mươi. Nhưng muốn biến thành người, tách ra thành hai chân, thuộc về nghịch thiên cải mệnh, không chỉ có ở lần đầu tiên biến đổi ra hai chân, chịu đựng đau nhức khi đuôi cá bị cắt rời, ngay cả tuổi thọ cũng phải giảm một nửa.
Lúc ấy Lâm Niệm nói gì cũng không chịu Thanh Vĩ chịu loại đau đớn này, nhưng Thanh Vĩ ngồi ở trong ngực anh, ôm cổ của anh. Bình tĩnh nhìn đuôi cá xinh đẹp của mình, nói: “Đều nói đây là tổ tiên người cá nguyền rủa đối với người đã phản bội tộc quần, nhưng ta cảm thấy, đây là chúc phúc mới đúng.”
“Có lẽ tổ tiên chúng ta chính là yêu một người, vì có thể cùng người đó bạc đầu giai lão, đi hết cuộc đời, mới tự bổ hai chân, giảm nửa tuổi thọ, như vậy thì có thể cùng người yêu đồng sinh cộng tử. Chuyện tốt như vậy, làm sao có thể nói là nguyền rủa chứ?”
Vì vậy, Thanh Vĩ vận dụng thông linh thuật đặc biệt của tộc người cá, đạt thành khế ước với tổ tiên, dùng một nửa tuổi thọ đổi lấy hai chân.
Cậu ở trong đau nhức tựa như lưỡi dao sắc bén cắt đuôi cá trăn trở suốt một đêm, đến lúc tờ mờ sáng, Lâm Niệm một mực luôn canh giữ ở bên cạnh cậu rơi xuống nước mắt.
Lâm Niệm vớt Thanh Vĩ đã mệt mỏi ngất đi từ trong nước lên, thân thể thiếu niên rời đi mặt nước, lúc Lâm Niệm dùng khăn tắm cẩn thận lau khô, đuôi cá đã không thấy, thay vào đó là một đôi chân nhỏ bé thon dài, đẹp đến không thể tả.
Từ đó về sau, Thanh Vĩ liền có thể bên Lâm Niệm cùng đi ra cửa đi dạo phố, cùng nhau vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi, cùng nhau lái xe đi ra ngoài hóng gió… Nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ hai chân khô ráo, bởi vì một khi dính nước, chân của cậu sẽ đổi trở về đuôi cá, chỉ có thể trở lại trong bể tắm mới có thể hành động tự nhiên.
Nhưng mà Thanh Vĩ đã hết sức thỏa mãn, cậu hưởng thụ người yêu yêu thương, nhìn nhóc con trong bụng ngày một lớn lên, người cá nhỏ thoát khỏi biển khơi cảm thấy hạnh phúc không thể nói nên lời.
Thời gian có bầu qua ba tháng, bụng bầu bắt đầu lộ rõ, Thanh Vĩ liền quấn Lâm Niệm cầu hoan —— nếu như không phải là Lâm Niệm chịu đựng không dám đụng vào cậu, anh đã sớm muốn thử một chút dùng thân thể loài người và Lâm Niệm làm tình rồi.
Ngày đó, cậu hạ quyết tâm, dùng hai chân mới vừa thích ứng cuốn lấy eo của Lâm Niệm, ngây thơ hôn anh, khiêu khích anh, dùng cái bộ vị đó của loài người không ngừng cọ cọ thứ phồng lên giữa chân Lâm Niệm, chỉ chốc lát sau liền cọ đến Lâm Niệm hô hấp rối loạn, cũng cọ đến mình chảy giàn giụa đầy nước.
Lâm Niệm dù sao cũng là một người đàn ông đang thời kỳ nhiệt huyết, làm sao chịu được mấy chuyện cám dỗ này? Cuối cùng, anh ẩn nhẫn lâu dài quân lính tan rã, thở gấp một tiếng, ôm eo của Thanh Vĩ chồm người đè Thanh Vĩ lên giường, động thân đi vào.
Có thể bởi vì là người cá, cho dù biến thành người, nhưng hai chân của Thanh Vĩ dù sao cũng là cưỡng ép tách ra, cho nên bên trong cũng vô cùng chặt, lúc làm tình làm đến thoải mái còn luôn không nhịn được bằng vào bản năng kẹp chặc hai chân, xoắn Lâm Niệm từng trận thất thần.
Lâm Niệm không thể làm gì khác hơn là chịu đựng khoái cảm ngập đầu, không ngừng hôn người cá nhỏ dưới người, để cho cậu mở ra hai chân, trấn an cậu buông lỏng một chút buông lỏng một chút buông lỏng một chút. Nếu không đối mặt với thân thể hút người thần hồn điên đảo này, Lâm Niệm sớm muộn phải cũng đánh mất lý trí, động tác hơi mạnh, chỉ sợ sẽ làm bị thương đứa trẻ trong bụng Thanh Vĩ.
“Cho nên, thấy không, cũng là bởi vì các con, cha các con đã lâu không có tận hứng rồi.” Thanh Vĩ ngồi ở trên ghế sa lon ăn bữa trưa Lâm Niệm trước khi đi làm dã chuẩn bị xong cho cậu, vuốt ve bụng lớn, giọng vừa quở trách lại cưng chìu.
Tình huống của cậu, không thể nào đi bệnh viện, nếu không sẽ lập tức bị cho là hàng mẫu thí nghiệm đưa về sở nghiên cứu. Vì vậy, lúc có bầu hơn năm tháng, Lâm Niệm len lén từ kho hàng sở nghiên cứu cầm về một bộ siêu âm, để khám thai cho Thanh Vĩ.
Hình ảnh xám trắng hiện lên trên màn ảnh, mơ hồ có thể thấy ba bóng mờ tròn tòn to lớn, chen chúc chung một chỗ, đường nét mơ hồ không nhìn ra đầu và chân tay, ngược lại càng giống như hình dáng của quả trứng.
“Lâm Niệm…” Thanh Vĩ nằm ở trên giường bị bụng đè hơi thở gấp, hỏi, “Anh nói, em sẽ không có bầu ba quá vật nhỏ chứ?”
Lâm Niệm cất máy đi, lấy khăn ấm lau sạch gel siêu âm trên bụng cậu: “Sao có thể chứ? Em đẹp như vậy, các bảo bảo nhất định cũng sẽ rất đẹp.”
“Nhưng mà, khi còn bé em nhìn các tiền bối trong tộc có bầu đẻ con, một lần có thể đẻ nhiều thật nhiều trứng cá, chừng mấy chục viên, tuy nói cuối cùng có thể ấp ra cũng chỉ mười mấy con cá nhỏ, thế nhưng cũng quá nhiều. Nhưng anh nhìn em xem…” Thanh Vĩ đâm đâm bụng của mình, “Bụng lớn như vậy, làm sao mới có ba cá? Em còn còn tưởng rằng bên trong cũng có mấy chục viên trứng cầu cầu đâu.”
Cậu nói không sai. Nhưng loài người và người cá kết hợp đẻ ra đời sau, dẫu sao chưa từng có trong lịch sử, căn bản không có bất kỳ tài liệu nào có thể tham khảo, cho nên bây giờ chỉ có thể suy đoán, là bởi vì Lâm Niệm là con người, nên cái thai trong bụng mới có thể to hơn nhiều so với trứng cá bình thường, số lượng cũng theo đó giảm bớt.
Lâm Niệm nhìn người cá nhỏ trên giường khổ cực mang bầu, đau lòng hôn trán của cậu: “Là do anh. Trách anh.”