Vải che mắt được tháo xuống, ánh sáng kích thích Thanh Vĩ gắng sức mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt lúc sáng lúc tối, cậu muốn cười với Lâm Niệm, làm thế nào cũng không để được sức động khóe miệng.
Lâm Niệm rút ra một cái tay, chỉ chừa một cái tay ở trong tử cung giữ cổ bảo bảo, một cái tay khác đè ép ở trên bụng, trong ngoài đồng thời dùng sức, đẩy đứa trẻ kéo ra bên ngoài cơ thể.
“Thanh Vĩ, Thanh Vĩ…” Lâm Niệm không ngừng gọi tên người cá nhỏ, bởi vì cậu thức sự quá yên lặng, Lâm Niệm không thể làm gì khác hơn là người xuống gần sát cậu. “Con sắp ra rồi! Em giỏi lắm, chịu đựng, sắp thành công rồi!”
“Ừ…” Thanh Vĩ cau mày, mắt tan rã, đôi môi hé mở khó chịu hừ một tiếng.
Lâm Niệm không dám buông lỏng, liền vội vàng nói: “Thanh Vĩ, em thử rặn một chút đi, rặn mạnh vào! Đứa bé lập tức có thể gặp được em rồi!”
Giờ phút này Thanh Vĩ nơi nào còn có sức rặn? Nhưng mà nghe được câu này, trong hỗn độn mờ mịt lại vì câu nói này dấy lên hy vọng.
Chỉ thấy người cá nhỏ mở mắt ra, nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, ngực dần dần phập phồng dồn dập, ánh mắt cũng từ từ tụ lại.
“Lâm… Niệm…” Cậu gọi nhẹ.
“Anh đây.” Lâm Niệm vội vàng trả lời.
Thanh Vĩ thật giống như sống lại mấy phần, thở gấp nói: “Không… Không cần phải để ý đến em, nhanh… Nhanh chóng… Lôi con ra ngoài, nó… Nó sắp không thở được… Em có thể… Cảm giác được… A… Ách a… Ừ…”.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Nói xong, tử cung yên tĩnh rất lâu rồi đột nhiên bắt đầu co thắt nhẹ! Sau đó cơn co thắt bắt đầu mạnh dần! Lâm Niệm vừa mừng vừa sợ, hai tay một bên trong một bên ngoài đồng thời dùng sức, Thanh Vĩ cắn chặc môi, trợn to cặp mắt cong người lên, chậm rãi dùng sức rặn một lần thật dài.
“Ừ —— ách… Ách a —— “
Lúc mất sức, cơn co thắt vẫn còn tiếp tục, Thanh Vĩ cố chống người để không ngã xuống, giữ tư thế ưỡn người, thở gấp mấy cái, ngay sau đó tiếp tục dùng sức.
“Hô… Hắc, hắc… Ách ừ —— ừ —— a a a a a a a a a a a a a!!!”
Một dòng nước ấm nóng trào ra khỏi cơ thể, Thanh Vĩ chỉ cảm thấy hậu môn trống không, nhưng giống như vẫn còn có dòng nước đang chảy nhẹ ra ngoài —— không biết là nước ối hay là máu nữa.
“Đi ra, Thanh Vĩ!”
Máu tươi đầy tay, Lâm Niệm bế trẻ sơ sinh nhỏ bé, hốc mắt ướt át.
“Là con gái, là con gái… Chúng ta có con gái Thanh Vĩ…”
Đứa bé sơ sinh khóc lên, tuy không có vang như anh của nó, nhưng cuối cùng là bình an khoẻ mạnh. Người cá nhỏ hết sức mệt mỏi, nửa người dưới đã đau đến không có cảm giác, cậu mệt mỏi vô cùng, nhìn con gái đang khóc, trong mắt bắt đầu tối lại, khàn giọng nói:
“Thật tốt…”
Dứt lời, trước mắt cậu tối sầm, bên tai là tiếng gọi lo lắng của Lâm Niệm, nhưng cậu không còn nghe rõ nữa.