Từ khi nữ thần y vào Tư đồ phủ mỗi sáng Uyển Thanh đều lãnh nhiệm vụ mang nước và khăn rửa mặt đến phòng cho nữ thần y, sau đó đưa nữ thần y ra sảnh ăn điểm tâm. Sáng nay Uyển Thanh đến sớm như mọi lần, đứng nhìn nữ thần y chải tóc, Uyển Thanh cũng tiện thể soi bóng nàng trong chiếc gương đồng. Từ nhỏ, Uyển Thanh đã biết nàng xinh đẹp, cả Ngao phủ đều khen nàng xinh đẹp, thậm chí chẳng thua người chị đồng môn của nàng Hà Tử Lăng. Uyển Thanh có một dung mạo trời ban, nàng xem đó như là vận may của nàng. Nàng từng kiêu ngạo vì dung mạo của mình, mãi đến khi nữ thần y vào căn phủ này, vào thế giới của nàng, nàng mới bỗng nhiên hiểu được một điều hai chữ mỹ lệ bao gồm quá nhiều cái: phong độ, dáng dấp, ăn nói, khí chất, thậm chí tư tưởng, học vấn, chiều sâu, tình cảm... đều ở bên trong. Nàng đuổi không kịp nữ thần y. Nàng đối với nữ thần y có phần sùng bái, tuy nàng không để lộ ra. Nàng sùng bái cái trang nhã và dịu dàng của nữ thần y, những động tác nhỏ như chải tóc cũng cực kỳ duyên dáng, cái đó muốn học cũng không nổi, một cái đẹp sâu kín bẩm sinh. Chính cái đẹp ấy đã tóm bắt được Cửu Dương. Cửu Dương, người đàn ông đối với nàng lạnh lùng như tuyết ấy. Người đàn ông đặc biệt nhất trong những người đàn ông nàng gặp. Nàng từng đánh cuộc không có một người đàn ông nào sẽ tóm bắt được nàng. Kết quả vẫn cúi đầu khuất phục trước Cửu Dương. Nào chủ nghĩa độc thân, nào suốt đời không lấy chồng gì gì đều bay sạch.
Uyển Thanh nhớ lại một tuần sau khi Cửu Dương dọn vào căn phủ này nàng đã nói với Tuệ Dung:
- Ta nghĩ mình yêu chàng ấy mất rồi!
Khi đó Tuệ Dung gật đầu:
- Ai cũng thấy chuyện cô liêu xiêu vì chàng ấy mà, phát cuồng lên luôn ấy chứ. Không rời mắt khỏi người ta nổi nửa phút.
Tuệ Dung cười phá lên.
- Mọi người nói thế thật hả?
- Ừ.
Tuệ Dung lại gật đầu:
- Thế chàng ấy có biểu hiện gì đặc biệt với cô không?
- Không biểu hiện gì, cũng không nói gì nhiều.
- Cô là a hoàn bên mình chàng ấy, vậy cô nói gì mỗi lần bên chàng?
- Cũng không biết nói gì.
- Phải mạnh dạn lên chứ, nếu không chuyện sẽ không đến đâu cả.
- Là… nói với chàng ấy cảm giác của mình thế nào ấy hả? Nói với chàng mình vốn không phải một a hoàn mà là một huyết trích tử à?
- Đúng rồi, à không- Tuệ Dung lắc đầu - Trừ việc huyết trích tử ra, bằng không làm sao cô biết chàng ấy không có cảm giác y như thế?
Nhưng Uyển Thanh nhớ nàng chưa kịp tỏ bày theo ý Tuệ Dung thì kết quả đã định, nàng không sao lường nổi khi Cửu Dương đột ngột bảo với mọi người trong phủ chàng sẽ đón biểu muội của chàng vào ở trong căn phủ này, và sẽ chọn ngày thành hôn với cô ta. Uyển Thanh sững sờ! Ngao Bái sai nàng và Tuệ Dung bám sát nhất cử nhất động của Cửu Dương, nhưng chưa từng nói với nàng và Tuệ Dung rằng chàng đã có ý trung nhân rồi! Hôm ấy chính là bi kịch thê thảm nhất của cuộc đời Uyển Thanh!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Uyển Thanh dẹp sầu muộn sang bên cùng nữ thần y dời mắt nhìn hướng cửa phòng. Một cô gái trạc tuổi Uyển Thanh, cũng vô cùng xinh xắn, môi hơi mỏng, khóe môi hơi cong lên, có phần bướng bỉnh mang trà vào đặt lên bàn. Tuệ Dung khẽ liếc Uyển Thanh rồi nhoẻn miệng cười với nữ thần y. Tuệ Dung nói:
- Sáng nay trời đẹp quá! Hay là cô nương ra ngoài dạo chơi đi? Ngắm cảnh bến cảng Triêu Dương Môn nhộn nhịp vào buổi sáng với bọn em!
Lúc bấy giờ nữ thần y đã chải xong mái tóc, đặt lược xuống đứng dậy khỏi bàn trang điểm. Nữ thần y nghe Tuệ Dung bảo dẫn nàng đi coi bến cảng nàng đưa mắt trông ra ngoài hành lang. Bên ngoài mặt trời đã hiện ra, buổi sáng hôm nay quả là một buổi sáng tươi đẹp. Nữ thần y mỉm cười gật đầu. Tuệ Dung thấy vậy khẽ liếc sang Uyển Thanh lần nữa rồi nắm ngay lấy cổ tay nữ thần y, kéo nữ thần y chạy ra khỏi hoa viên, miệng không ngớt nói:
- Thế thì chúng ta đi nhanh đi, còn đợi gì? Ði thôi, đi thôi!
Tuệ Dung dẫn nữ thần y ra khỏi cổng hoa viên, qua khỏi chính sảnh, băng qua khoảnh sân rộng rồi đến cửa lớn. Tuệ Dung hô mở cửa. Cánh cửa kêu lên vài tiếng cọt kẹt rồi mở ra.
Nữ thần y sững sờ!
Trong niềm vui mừng sắp được dạo chơi bến cảng nàng thấy bọn lính gác cửa đều mặc y phục đỏ rực lửa. Khi này, Uyển Thanh cũng vừa theo ra tới sân. Uyển Thanh nhìn nữ thần y, thấy nụ cười trên môi nữ thần y tắt ngấm. Một sự suy sụp, lạc lõng, và tuyệt vọng hiển lộ trong đôi mắt nữ thần y.
Cửu Dương đang ở bên ngoài cổng chuẩn bị rời phủ để chầu triều, chàng định bước lên cỗ xe ngựa, chợt nghe tiếng cửa chính mở bèn quay nhìn. Chàng và nữ thần y đứng lặng nhìn nhau trân trối, Cửu Dương thấy trên khuôn mặt trắng trẻo là nét kinh ngạc khôn tả. Tuệ Dung khẽ nhếch môi cười trước khi bỏ tay nữ thần y ra, bước lui lại đứng cạnh Uyển Thanh. Hai cô gái đứng sau nữ thần y, cả hai cùng nhìn Cửu Dương, thấy chàng cũng suy sụp hệt nữ thần y, dường như trước mắt chàng là một trời u ám mênh mang, nặng trĩu mây, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ cơn mưa rào dồn dập tức thì.
Nữ thần y hết nhìn Cửu Dương đến nhìn bọn lính áo đỏ, chớp chớp mắt, cố không để rơi lệ, nàng không thể tưởng tượng được từ khi nào chàng lại dính dấp tới bọn tinh binh vận y phục màu đỏ? Bọn hung thần ác sát mà khi nàng theo Nghị Chánh đi bán lồng đèn trong chợ Đông Thành thấy bách tính ai cũng đều e dè? Một lát sau, nữ thần y sực hiểu, chỉ có như vậy, nên trong một thời gian ngắn chàng đã có thể sở hữu căn phủ lớn bằng này, cơ ngơi bằng này, hơn hẳn những người đã làm quan mười năm, thậm chí hai mươi năm. Ví như Sách Ngạch Đồ một quan thị lang còn chưa có được một căn phủ hào hoa, chẳng có nô bộc như nước chảy vào bến bờ Triêu Dương Môn, mỗi khi ra cổng, cũng chẳng có ngựa xe hàng đoàn, tiền hô hậu ủng như chàng!
Nữ thần y nghẹn ngào, không nhịn được, nước mắt cuối cùng cũng ứa ra chảy xuống thành giọt. Cửu Dương bước trở lại vào phủ đứng đối diện nữ thần y, nhưng sau đó chỉ đưa mắt nhìn nàng trân trân, không giải thích gì, không nói một lời nào.
Một lát sau như thường ngày, Cửu Dương đưa tay chàng ra định lau những giọt nước mắt trên mặt nữ thần y, nhưng nàng lùi lại hai bước, sắc mặt càng tăm tối, ủ dột.
- Tư đồ đại nhân có việc bận... dân nữ... xin phép đi trước.
Giọng nói của nữ thần y nghèn nghẹn, mắt vẫn còn ướt và kinh hoàng, trên má nàng ngấn lệ vẫn còn đầy. Nàng nói xong, lách mình sang phía bên phải định chạy ra khỏi Tư đồ phủ nhưng Cửu Dương dùng tay trái chống lên trên kẹt cửa, ngăn nàng lại.
Nữ thần y nhìn cánh tay Cửu Dương chặn trước người nàng, lại nói trong thổn thức:
- Dù cho đứng ở đây đến chiều cũng vậy, sau đó dân nữ cũng đi, thỉnh đại nhân để dân nữ đi.
Cửu Dương không thu tay về. Những lời vừa rồi của nàng… Cách xưng hô… Giọng nói chứa đầy sự cay nghiệt, Cửu Dương nhủ bụng, và chàng nhíu mày vẻ như đang đau, thực lòng chàng có việc muốn nói với nàng mà không thể mở lời...
Nước mắt của nữ thần y cứ ròng ròng rơi ra, trước ngực nàng cảm thấy đau, hơi thở cũng khó khăn, do nàng tự trách mình vì chàng trở thành thế này là sự việc xảy ra ngoài dự tính. Hơn nữa, tất cả cảm giác tin yêu, quan tâm, hy vọng của nàng như tan vỡ thành từng mảnh vụn. Cửu Dương thấy nữ thần y đau khổ như thế, muốn ôm nàng trong hai cánh tay chàng dỗ dành nhưng biết nàng sẽ vùng vẫy thoát khỏi vòng tay chàng.
Lại một lần nữa, nữ thần y lách người sang trái để rời đi, nhưng nàng chỉ đi được vài ba bước chân, Cửu Dương đang đứng yên, vẻ như không hề có ý ngăn giữ, hoàn toàn không có biểu hiện nhưng miệng thì quát lớn:
- Người đâu!
Lời vừa dứt, hai tên lính áo đỏ đồng thanh nói:
- Có nô tài!
Cửu Dương tiếp:
- Giữ cô gái đó lại cho ta!
Mệnh lệnh vừa được thốt lên, hai tên lính lập tức vụt đi tóm hai cổ tay nữ thần y, kéo trở về trong phủ, nàng ra sức giãy giụa.
- Đây là Tư đồ phủ - Tuệ Dung đứng trong sân nhìn nữ thần y nói – Không phải nơi muốn đến tự nhiên đến, muốn đi có thể dễ dàng bỏ đi!
Hai tên lính đưa nữ thần y vào lại căn phòng của nàng trong hoa viên, xong trở ra đứng trên hành lang. Cửu Dương bước vào phòng, tiến lại gần, định nắm tay nữ thần y nhưng nàng nhanh như chớp giấu tay ra sau lưng, giương đôi mắt sóng sánh nước nhìn lên. Cửu Dương nhìn xuống nữ thần y, thấy đôi mắt ấy, như năm xưa, khi hai người còn nhỏ, nàng còn là một cô bé ngốc nghếch ở bên bờ Tây hồ, cô bé ngốc đó năm nào đã định dùng con dế trũi kêu cót két để an ủi chàng vì chàng làm lỗi gì đó bị Mã Lương phạt quỳ bên hồ.
Cửu Dương có nhiều lời muốn nói với nữ thần y, chàng mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn không thể thốt ra lời được, mãi mới lập bập được một câu nhưng không phải là nói với nàng:
- Hai người canh gác ở đây, nếu ta không cho phép, ai cũng không được thả nàng ấy đi!
- Dạ!
Cửu Dương nói xong quay phắt người bỏ ra khỏi căn phòng trải thảm hồng, bộ bàn trà khắc bằng gỗ lá kim đặt ở giữa, chiếc bàn trang điểm làm bằng đá cẩm thạch trắng kê sát tường, cạnh đó là chiếc giường với bốn chân giường mạ vàng, thành giường điêu khắc rất tinh xảo, một trường kỷ đặt bên dưới cửa sổ cạnh chiếc đại đỉnh bằng vàng ròng. Nói tóm lại, tất cả vật trang trí trong phòng nàng đều tốt cực kỳ, đắt đỏ cực kỳ. Hai tên lính sập hai cánh cửa lại.
- Thả tôi ra! Mở cửa ra!
Nữ thần y đập cửa liên hồi, trong tiếng la khóc của nàng, Cửu Dương nghe đầy rẫy suy sụp. Chàng cởi mũ quan xuống nắm trong tay, chỉ muốn vứt cái mũ ấy trên hành lang, nhưng không, chàng dùng tất cả nghị lực của mình kềm nén bản thân mình lại, song chân vẫn đi một mạch, đi nhanh như trốn chạy, trong lòng chàng cũng suy sụp không khác tâm trạng nàng bây giờ. Cái suy sụp ấy của chàng, lại thêm sự ưu uất, gần như là chơi vơi, cô khổ đến cùng cực.
(còn tiếp)