Trải qua kinh nghiệm hai lần bị đánh đến đổ máu, Tiểu Tuyền biết được một chuyện, là tuyệt đối đừng bao giờ lên tiếng khi Mẫn Mẫn mắng chửi, chỉ tổ thêm dầu vào lửa. Càng không nên tìm cách giải thích hoặc van xin tha thứ gì cả. Vì, với tình trạng như hiện nay Mẫn Mẫn không bao giờ nghe lời ai nói cả. Ðiều duy nhất nàng có thể làm được là trốn trong lầu Vọng Yến còn khi bất đắc dĩ giáp mặt Mẫn Mẫn, nàng đành phải chịu đựng.
Nhưng Tiểu Tuyền không thể trốn Mẫn Mẫn cả đời, tai nạn cứ liên tiếp xảy ra, nhưng lần này may là có Phi Nhi đứng ra giải vây cho nàng. Hôm ấy, Tiểu Tuyền đáng lẽ yên phận trong lầu Vọng Yến rồi... Chả là Hiếu Trang sai người mang mấy cây vải của người hồi tấn cống đến cho Mẫn Mẫn. A hoàn Tiểu Liên đang cùng A Lan, Mẫn Mẫn và một ông thợ may ở trong hoa viên đo đạc dáng người Mẫn Mẫn, mà hoa viên là ranh giới chia cách nơi ở của Mẫn Mẫn và lầu Vọng Yến. A Lan và Tiểu Liên đang cầm mấy xấp vải gấm và lụa, dâng lên trước mặt Mẫn Mẫn cho Mẫn Mẫn chọn để may áo, những mong làm nàng vui vẻ lên một chút. Mẫn Mẫn nhìn số gấm vóc lụa là trước mặt, sự đau thương, sầu khổ trong lòng lại dâng lên ào ạt không kềm chế được. Nàng thở ra một hơi dài não nuột, gạt hết tất cả những xấp vải qua một bên, nói bằng giọng u buồn:
- Người ta chết vì tri kỷ, đàn bà làm đẹp vì người yêu họ và họ yêu. Còn như ta bây giờ có chết cũng không biết chết vì ai? Có làm đẹp cũng không biết làm đẹp cho ai? Son phấn chi cho nhiều, chàng có bao giờ về nhà đâu, ta không làm sao địch lại con “động nhân” trong tân giả khố kia, gấm vóc lụa là chi cho quý cũng không làm sao địch lại ánh mắt lúng liếng quyến rũ đàn ông của nó! Bây giờ ta còn dùng những thứ vải vóc này làm gì?
Mẫn Mẫn còn đang nói, Tiểu Tuyền cũng vừa bưng bình trà từ trong lầu Vọng Yến đi ra, hướng tới khu bếp. Mẫn Mẫn đảo mắt một vòng, nhìn thấy Tiểu Tuyền, cơn giận lại bừng bừng nổi lên, nàng lại không kềm chế nổi mình.
Mẫn Mẫn dùng sức quét thẳng những khúc vải về phía Tiểu Tuyền. Tiểu Tuyền chưa kịp biết rõ mình lại làm sai điều gì thì vải, kim, chỉ, kéo... đã bay thẳng về phía người nàng. Tiểu Tuyền hoảng hốt tránh sang một bên, nhưng vẫn không quên cúi người xuống làm lễ vấn an:
- Nô tỳ vấn an phu nhân!
Mẫn Mẫn nạt:
- Vấn an cái gì? Dạo này ngươi khá lắm, ở kỹ trong đó ăn ngủ thỏa thuê rồi chứ gì?
Tiểu Tuyền chưa kịp trả lời thì lửa trong lòng Mẫn Mẫn bừng bừng nổi dậy, nàng giận không thể tả:
- Hừ! Ngươi ngon lắm, bây giờ lại không thèm trả lời ta?
Rầm! Mẫn Mẫn đập tay xuống bàn, bàn tay nàng đập ngay lên cây thước đo vải của ông thợ may để trên bàn. Mẫn Mẫn thuận tay chụp cây thước lao đến đánh mạnh lên mình Tiểu Tuyền.
Tiểu Tuyền đánh rơi bình trà xuống đất, vội nói:
- Cách cách, nô tì tuyệt đối không bao giờ có ý như thế...
Lời vừa thoát ra khỏi miệng Tiểu Tuyền lại biết nàng phạm vào điều cấm kị nữa rồi bèn sửa đổi lại ngay:
- ... Nô tỳ nói sai rồi, không phải cách cách, mà là phu nhân...
Mẫn Mẫn đưa cây thước giáng thẳng một cái xuống vai Tiểu Tuyền, mạnh đến độ Tiểu Tuyền nghe rêm cả nửa người. Mẫn Mẫn lại cầm cây thước vung lên, đánh tới tấp xuống đầu xuống cổ Tiểu Tuyền. Tiểu Tuyền ôm đầu kêu thảm thiết:
- Á... á...
Đoạn bỏ chạy về lầu Vọng Yến.
Mẫn Mẫn đuổi theo, ở phía sau vung vẩy cây thước đo vải, đánh loạn xạ nhưng không trúng được Tiểu Tuyền. Đột nhiên Tiểu Tuyền xui xẻo vấp vào gấu váy ngã xuống sàn. Mẫn Mẫn nắm lấy cơ hội đó, cây thước trên tay nàng rơi xuống đầu Tiểu Tuyền như mưa bấc.
- Á... á... xin đừng làm như thế... đừng đừng...
Tiểu Tuyền kêu la trong đau đớn, cả người nàng co rúm lại thành một khối.
May cho Tiểu Tuyền sáng hôm đó Phi Nhi chưa kịp ra biệt viện, nàng ở trên lầu thay đồ kỵ mã thì nghe tiếng la dưới lầu bèn chạy xuống xem. Mẫn Mẫn ngưng đánh Tiểu Tuyền lại một chút, dùng đôi mắt như sẵn sàng ứng chiến nhìn Phi Nhi.
Nhân lúc Mẫn Mẫn ngơi tay nhìn Phi Nhi, Tiểu Tuyền đứng dậy chạy đến nấp dưới gầm cầu thang. Mẫn Mẫn đương nhiên không nể nang gì một người thuần dưỡng ngựa nên quất luôn cây thước vào mặt Phi Nhi. Nhưng Phi Nhi đã nhanh tay chụp lấy cây thước, dùng sức đẩy ngược lại khiến Mẫn Mẫn té lăn quay ra đất.
Khi này A Lan vào tới phòng khách của lầu Vọng Yến, thấy Mẫn Mẫn lồm cồm bò dưới đất bèn dìu chủ nhân đứng lên. Mẫn Mẫn giận đến run rẩy cả người:
- Loạn rồi! Loạn rồi! Người đâu! Người đâu! Còn không mau đến đây bắt nó lại cho ta, nhanh lên!
Mấy tên lính nghe phu nhân gọi liền chạy vào lầu Vọng Yến, vây Phi Nhi vào giữa.
Phi Nhi đang phân vân không biết có nên “tham chiến” hay không thì khi này xe ngựa của Tiêu Phong về tới cổng sau phủ Viễn. Tiêu Phong vừa xuống xe bước vào trong hoa viên đã nghe từ trong lầu Vọng Yến vang ra tiếng la tiếng hét như giặc giã đang đánh tới nơi, bọn người ăn kẻ ở của chàng đứng túm tụm trước cửa lầu Vọng Yến nhìn vào trong. Khi này Lôi Kiến Minh đang tiễn ông thợ may ra khỏi phủ nên không có trước cửa căn lầu. Tiêu Phong bèn lên tiếng hỏi Tiểu Liên, dưới sự kể lể phẫn nộ của Tiểu Liên, trong sự trần tình đầy bi thương của bọn a hoàn đang đứng quanh đó đối với những sinh hoạt mà bọn họ đã chịu đựng trong những ngày tháng vừa qua, Tiêu Phong nghe xong mặt chàng tái xanh, ánh mắt buồn bã, xa xăm.
- Dừng tay!
Bọn lính còn chưa kịp làm gì Phi Nhi thì có tiếng quát đanh, sau đó Tiêu Phong xuất hiện ở cửa lầu Vọng Yến. Chàng tiến vào đối diện Phi Nhi. Đã mấy tháng trôi qua cánh tay Tiêu Phong đã lành nên chàng dùng hai bàn tay rắn rỏi của chàng, bưng hai má Phi Nhi lên, xem trên mặt nàng, cổ nàng có thương tích hay không.
Mẫn Mẫn đứng chết trân nhìn Tiêu Phong khẩn trương một con a đầu thuần dưỡng ngựa, cả người nàng chấn động bàng hoàng. Một lát sau Mẫn Mẫn bừng tỉnh, dùng cây thước chỉ vào Phi Nhi nói:
- Đã mấy tháng trời chàng không nói lời nào, không nhìn mặt cũng chưa lần nào chạm vào thiếp, nay mới vừa về lại bênh vực một con thuần dưỡng ngựa! Chàng có biết vừa rồi nó đối đãi thiếp ra sao không?
Tiêu Phong không đáp, chỉ lệnh cho bọn lính ra ngoài.
- Chàng không thể cứ trốn tránh thiếp mãi - Mẫn Mẫn tiếp tục nói bằng giọng đau khổ - Dẫu sao thiếp cũng đã hành lễ bái gia tiên, trở thành người vợ chính thức của chàng rồi kia mà! Hai ta đã uống rượu giao bôi rồi, chàng đã là chồng của thiếp, đó là sự thật!
Giọng Mẫn Mẫn khi nói mấy lời này tựa như muốn khóc, nhưng sau khi nghe xong, thật lâu, thật lâu sau, Tiêu Phong vẫn không nói một tiếng nào. Chàng đứng giữa Phi Nhi và Mẫn Mẫn như một pho tượng đá, không nhúc nhích động đậy.
Mẫn Mẫn rớt nước mắt, đau lòng vô hạn thêm lời:
- Chàng định cả đời này trốn tránh thiếp mãi sao?
Tiêu Phong tiếp tục giữ im lặng, nhưng bụng lại nghĩ, ta van nàng, xin nàng, đừng nên làm khó ta nữa, buổi lễ đó đối với ta có cũng như không mà thôi!
Mẫn Mẫn chờ lâu không nghe Tiêu Phong trả lời, không kềm chế được sự oán hận đang chất chứa trong lòng, nàng không còn kềm chế được mình nữa rồi, nàng thật sự nổ bùng lên, cơn giận dữ khiến Mẫn Mẫn gầm rống thật to:
- Thật ra chàng muốn thế nào đây? Chuyện đã xảy ra rồi, chàng đã thành thân với thiếp rồi, chàng có thể tiếp nhận, chúng ta là một cặp thì thiếp sẽ để con “động nhân” sống trong tân giả khố! Bằng không, chàng không tiếp nhận, thiếp chỉ còn một cách! Chuyện đã ra đến nông nổi này cũng do chàng ép thiếp thôi!
Mẫn Mẫn nói xong vứt cây thước đo xuống sàn nhà, đi một mạch ra khỏi lầu Vọng Yến. A Lan lật đật chạy theo Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn đi rồi, đám a hoàn trước cửa cũng giải tán, Hiểu Quân mới dám chạy xuống lầu. Tiêu Phong nghe Tiểu Liên kể với chàng ngoài hoa viên về việc của Hiểu Quân, giờ chàng nhìn hai vết sẹo to tướng trên mặt Hiểu Quân, không khỏi đau xót trong lòng.
Tiêu Phong nhìn ba cô gái nói một cách kích động:
- Xin lỗi các nàng, các nàng đi theo ta bao nhiêu năm nay, không ngờ bây giờ lại bị thiệt thòi thế này!
Phi Nhi nói:
- Phu nhân đã làm gì tiểu nữ đâu, giả như phu nhân có đến tìm tiểu nữ lần nữa tiểu nữ chịu thiệt thòi một chút thì có hề gì?
Hiểu Quân cũng mỉm cười gật đầu:
- Tiểu nữ cũng không sao, vết thương đã lành.
Tiêu Phong đặt tay lên vai Hiểu Quân, nói bằng giọng chắc nịch:
- Không được! Tánh tình phu nhân từ nhỏ tới lớn không thay đổi, bây giờ sự thù hận thâm sâu càng lúc càng tệ hơn, những gì ta nghe về nàng ấy đối đãi các nàng, đối đãi Lôi nhị thúc trong mấy tháng qua thật sự đã làm cho ta không lạnh mà cũng phải rùng mình. Hôm nay, nàng ấy có thể xuống tay đánh các nàng, có thể gọi lính vào bắt các nàng, ta thật sự không thể tưởng tượng được ngày mai nàng ấy sẽ còn làm gì nữa? Do đó, ta không thể để các nàng ở lại đây, ngày mai ta sẽ đi tìm một căn nhà khác, ba người hãy cố gắng nhẫn nại thêm vài hôm nữa, ta sẽ giúp các nàng dọn ra ngoài ở!
Tiểu Tuyền đứng dưới gầm cầu thang nghe vậy vỗ tay chui ra nói:
- Thế thì tốt quá! Sáng mai xin ngài cho bọn tiểu nữ theo ngài đi tìm nhà!
Đoạn Tiểu Tuyền nghĩ tới một việc, hỏi Tiêu Phong bằng giọng lo âu:
- Thế còn ngài thì sao? Lúc nãy phu nhân nói ngài trốn tránh phu nhân, không lẽ ngài chuẩn bị sống như một chiếc bóng thầm lặng suốt cả cuộc đời sao? Tiểu nữ mong ngài cũng tính toán cho mình, mấy tháng nay tiểu nữ cứ thấy tâm trạng ngài u uẩn, đến giờ cơm cũng chẳng ăn bao nhiêu, dường như ngài không sống dưới mái nhà này nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế không ổn cho sức khỏe của ngài.
Tiểu Tuyền ngưng một chút rồi tiếp lời một cách phấn khởi:
- Chi bằng ngài cũng dọn ra ngoài ở với bọn tiểu nữ cho xong!
Tiêu Phong nhìn Tiểu Tuyền, trả lời nàng bằng giọng nói chất chứa đầy nỗi thống khổ sâu xa:
- Ta không thể rời khỏi nơi này được.
Tiểu Tuyền ngẩn ra nhìn Tiêu Phong, khó hiểu.
Tuy Tiểu Tuyền không hiểu vì sao Tiêu Phong không thể từ hôn với Mẫn Mẫn nhưng Phi Nhi nghe qua là hiểu rõ ngay. Phi Nhi biết chàng đang giúp đỡ Hiếu Trang, vì thống nhất triều chính nên đã đồng ý lấy một quý tộc Mông Cổ làm chính phòng, mở đầu mối quan hệ thông gia nhiều đời sau với bộ lạc này. Có lẽ tam mệnh đại thần cũng biết như vậy nên trong ngày tân hôn đã không tới dự. Ngao Bái từ lâu nổi tiếng là một gian hùm, làm sao mà không biết để đối phó gã, Hiếu Trang đã tích cực trong việc tạo dựng liên minh với bộ tộc của Lâm Đan bằng cuộc hôn nhân với Mẫn Mẫn. Tộc Lâm Đan có tới hơn sáu trăm nghìn quân thiết kỵ, Hiếu Trang muốn giúp Khang Hi chiếm lại bá nghiệp, thì việc liên kết với người ngoài để mượn quân là một hành động rõ ràng như ban ngày.
Phi Nhi lắc đầu nói:
- Ngài không đi tiểu nữ cũng sẽ không đi, ngài đừng khuyên tiểu nữ đi.
Tiêu Phong thở dài:
- Nhưng ngày nào ta cũng phải chầu triều, trưa làm việc ở sở quân cơ, không thể ở nhà từng giây từng phút bảo vệ các nàng.
Phi Nhi vẫn một mực lắc đầu, dịu dàng nhìn Tiêu Phong, nói với chàng một cách thành tâm thành ý:
- Tiểu nữ sẽ không rời đi. Vì tiểu nữ hiểu tâm trạng của ngài lúc này, ngài gần như có tất cả nhưng thực ra cái gì cũng không có, như thể bị cả thế giới bỏ rơi. Rõ ràng xung quanh ngài có rất nhiều người nhưng tiểu nữ biết ngài vẫn cảm thấy cô độc. Người ngài yêu không ở cạnh, Hà tiểu thư là tri kỷ cũng rời đi, nên tiểu nữ muốn ở lại giãi bày cùng ngài. Người ta nói vô vọng nhất là lúc chẳng biết mình muốn gì, chẳng biết mình cần gì. Nhưng vô vọng hơn thế còn là khi biết mình đang rất mong mỏi điều gì nhưng chẳng thể đi tìm được, hoặc biết mong mỏi đó đang ở nơi nào nhưng chẳng thể với tay mà chạm đến được.
Tiêu Phong nghe mấy lời này của Phi Nhi, cảm thấy trong lòng vừa thương vừa nhớ nữ thần y. Đúng vậy, nữ thần y là mong mỏi của chàng, chàng biết mong mỏi đó đang ở đâu nhưng chàng không thể nào tìm đến được. Đêm nào chàng cũng mơ về mong mỏi ấy, mơ đôi tay chàng vòng ngang chiếc eo thon thả mà ôm siết lấy mong mỏi của chàng, chàng để chiếc đầu nhỏ bé của nàng vùi thật sâu, thật sâu vào lòng chàng. Nhưng khi tỉnh lại, chàng ý thức được bản thân mình hiện là một người đàn ông đã có gia đình, nếu cứ tiếp tục đến tân giả khố mãi chàng không muốn danh dự và sự an toàn của nữ thần y bị ảnh hưởng...
Tiêu Phong chìm trong suy nghĩ, Phi Nhi siết lấy tay chàng. Tiêu Phong bừng tỉnh nhìn xuống Phi Nhi. Trong một thoáng đột nhiên chàng cảm giác dường như chỉ có Phi Nhi là người hiểu rõ chàng nhất trên đời. Một nỗi cảm động và cảm kích, như một ngọn sóng cả bạc đầu, dâng lên, dâng lên mãi, tràn ngập cả người chàng. Đúng là mấy tháng qua chàng ở bất cứ nơi nào cũng cảm thấy cô độc đến tận xương tủy.
(còn tiếp)