Ba dấu hỏi chấm, đại khái biểu hiện tâm trạng của cậu lúc này.
Còn nếu dùng những từ ngữ hơi tục một chút thì chắc là: "Đậu má đồ phá đám."
Giang Tùy cảm thấy cậu có chút dễ thương không thể giải thích được.
Cô cúi đầu soạn tin nhắn trả lời: "Tôi cũng không biết làm sao cậu ấy lại tới đây, chắc là không tìm được chỗ ngồi, thư viện cũng đâu phải do tôi mở, chúng ta cũng đâu có bắt người ta đi được đâu, đúng không?"
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô quay đầu nhìn sang phía bên trái mình, thấy cậu tay nắm chặt điện thoại, môi mím lại, tầm mắt cũng nhìn sang.
Giang Tùy mỉm cười nhìn lại cậu, mấp máy môi nói: "Mau đọc sách đi."
Châu Trì bỏ điện thoại xuống, lấy bộ đề toán ra, ngồi viết cả nửa giờ, thi thoảng lại đưa sang chỗ Giang Tùy, hỏi cô vài câu hỏi.
Giang Tùy một bên đánh dấu trên đề của cậu, một bên nhỏ giọng giảng bài.
Trần Dịch Dương ở phía đối diện liếc sang nhìn, ánh mắt sâu thẳm.
Buổi trưa, Châu Trì đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn, Giang Tùy đứng ở phòng nghỉ của thư viện chờ, trong tay cầm một quyển từ vựng tiếng Anh lật qua lật lại xem.
Trần Dịch Dương ăn trưa xong quay lại, đi qua chỗ cô, nói: "Chăm chỉ vậy, cơm cũng không ăn?"
Giang Tùy ngẩng đầu, có hơi lúng túng: "Không phải, tôi đang đợi đồ ăn, không có gì làm nên xem một chút."
"Còn có chưa đến năm tháng nữa là thi rồi, khẩn trương không?"
"Cũng có chút." Giang Tùy nói: "Thành tích của tôi không ổn định, cho nên cảm thấy không yên tâm."
Trần Dịch Dương hỏi: "Cậu có muốn thi trường nào chưa? Hay có thành phố nào muốn đến không?"
Giang Tùy lắc đầu: "Tôi chưa nghĩ xong, còn cậu thì sao, chắc là đi thủ đô hả?"
Với thành tích của cậu ấy, chắc hẳn sẽ chọn một trong hai trường tốt nhất rồi.
Trần Dịch Dương gật đầu, khẳng định lời của cô: "Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là vậy. Thực ra, hơi thở học thuật ở Bắc Kinh là đậm đà nhất, tôi nghĩ cũng rất phù hợp với cậu, ở đó cũng có nhiều trường đại học, cậu cân nhắc thử xem."
Giang Tùy gật gật đầu: "Bố tôi trước đây cũng nói vậy, trước kia tôi cũng từng ở đó. Thời tiết có vẻ không phù hợp cho lắm, hình như rất hanh khô."
"Quả thật như vậy." Trần Dịch Dương nói: "Có điều quen là được mà." Ngừng lại một chút, cậu ta lại hỏi tiếp: "Cậu chọn trường, có phải nghe theo ý kiến của bố mẹ không?"
"Không cần, bố tôi không quản mấy chuyện này, nhưng mà..." Ánh mắt Giang Tùy nhìn về phía sau cậu ta, nói: "Nhưng mà tôi cần tham khảo ý kiến của bạn trai tôi, chúng tôi muốn đến cùng một nơi."
Lúc nói câu này, nhịp tim của cô vô thức đập nhanh hơn một chút.
Châu Trì xách túi đi qua, sắc mặt vẫn như thường lệ, tuy nhiên khóe miệng vẫn để lộ ra chút tâm tình.
Rõ ràng, ba chữ "bạn trai tôi" đã lấy lòng được cậu.
Trần Dịch Dương không nói thêm gì nữa, chào Giang Tùy một câu rồi lập tức đi luôn.
Châu Trì đặt túi cơm lên bàn, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, tầm mắt dừng trên người Giang Tùy, hỏi: "Nói gì vậy?"
"Cậu nghe hết rồi còn hỏi?"
"Có nghe thấy gì đâu?" Ánh mắt cậu có ý cười rõ mồn một, hai tay giúp cô mở túi nhựa, đẩy phần cơm thịt bò đến trước mặt Giang Tùy.
Rất thơm.
Hai mắt Giang Tùy sáng lên: "Nhìn ngon quá đi."
"Ăn nhiều chút."
Châu Trì tự mình lấy một phần ăn khác, sau đó lại gắp một miếng thịt bò sang cho cô.
Giang Tùy rất thích ăn thịt bò, thích ăn trứng chiên, lại thích ăn khoai lang nữa, cậu hình như đều nhớ rất rõ.
Ăn được một nửa, Giang Tùy hỏi: "Cậu muốn thi ở đâu?"
"Đâu cũng được." Cậu không ngẩng đầu, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đẩy sang cho cô: "Cậu chọn đi."
*
Học kỳ mới bắt đầu, thời gian chạy nước rút trôi qua nhanh gấp chục lần.
Mọi người có lúc sẽ nghĩ: "Ủa, không phải hôm qua vừa mới khai giảng sao?"
Tuy nhiên, bảng đen sau lớp đã bắt đầu đếm ngược, báo hiệu chỉ còn 100 ngày nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học đã chính thức bắt đầu.
Từ sau đó, bài kiểm tra càng ngày càng thường xuyên hơn, cảm giác lớn nhất của Giang Tùy đó chính là, bút mới thay hôm qua, hôm nay đã hết mực, tuy nhiên cô cũng không phải lo lắng điều này, bởi vì chỉ cần cô nói nhãn hiệu, Châu Trì liền đi mua cả hộp đem về.
Những ngày cận kề với kỳ thị đại học càng lúc càng đến gần, Giang Tùy cũng không bỏ lỡ sự tiến bộ rõ rệt trông thấy của Châu Trì.
Lúc chỉ còn hai tháng nữa, cậu thường xuyên cả đêm không ngủ, làm văn, Tiếng Anh...dần dần đều lọt TOP của lớp, đi dần từ thứ 10, rồi thứ 8, sau đó đến thứ năm, thứ tư. Ở bài kiểm tra cuối cùng, liền thần kỳ mà đạt điểm số ngang với Giang Tùy, đều đứng thứ hai.
Đối với thành tích như này ở trường trung học thứ hai mà nói, có thể thi vào trường trọng điểm quốc gia hẳn không có vấn đề gì.
Rất nhanh, bảng đen đếm ngược dần dần chỉ còn 6,5,4,3...
Hai ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Ngày 7,8 tháng 6 năm 2009, hai ngày thi cuối cùng cũng kết thúc.
Vì vậy mọi người đều trong tâm trạng lơ lửng trên không, có lẽ cảm thấy cứ như vậy mà kết thúc mười hai năm học thật quá dễ dàng.
Bất kể kết quả dù có ra sao, mọi thứ đều đã trôi qua rồi.
Bây giờ chỉ còn một chuyện lớn duy nhất, đó chính là chờ đợi điểm số, điền nguyện vọng.
Mà lúc này, vẫn còn không ít thời gian để có thể xả hơi một chút, ví dụ như họp mặt rồi lại họp mặt.
Trùng hợp thay, buổi họp lớp để cảm ơn thầy cô lại trúng vào ngày sinh nhật Giang Tùy.
Giang Tùy phát hiện, rất nhiều người lúc trước không dám yêu đương thì trong một ngày này đã nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, trong lớp bây giờ thế mà đã có vài ba đôi yêu nhau rồi.
Cô bị chuyện này làm cho kinh ngạc cả một ngày trời.
"Hai người bọn họ bắt đầu từ lúc nào thế?"
"Còn hai người này sao đã yêu nhau rồi?"
Châu Trì thấy vậy liền chế giễu cô: "Đồ ngốc." Giang Tùy liền tự mình lý luận: "Chuyện yêu đương đúng là không có logic, không có đầu mối gì cả mà, tôi không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường."
"Cậu rất hiểu sao?"
Giang Tùy khiêm tốn: "Hiểu một chút." Hai mắt cô nhất thời sáng lên, "Tôi không phải cũng có một chút kinh nghiệm đó sao?"
Châu Trì thở dài: "Ừm cũng phải, xét cho cùng thì cậu cũng có bạn trai mà."
"..."
Cậu lại cười một tiếng, cùng lúc uống một ngụm bia. Giang Tùy đợi cậu uống được hai ngụm, liền quay sang nhỏ giọng nhắc nhở: "Chỉ có thể uống một lon thôi đấy."
"Chỉ uống thêm một chút thôi, không được à?" Cậu nói, "Chỉ hôm nay thôi."
"Hôm nay thế nào?"
"Sinh nhật của cậu." Châu Trì cúi đầu áp sát tới, mùi bia vẫn còn phảng phất trên môi: "Mười bảy tuổi rồi, chúc cậu sinh nhật thật vui vẻ."