Lúc Uyển Tú đến hiệu sách thì nhóm học sinh của Nhiếp An đã gần như đều ở đây, họ chào hỏi với cô như thường lệ, và tiếp tục làm việc ở khu vực mình phụ trách.
Mỗi lần cô ở đây, bọn họ biết rõ không tính lương nhưng vẫn đến đây giúp cô làm việc, Uyển Tú áy náy trong lòng, nên cô đã dùng cách mua cơm và trà sữa để cảm ơn. Bọn họ cũng rất hài lòng, nói đãi ngộ Uyển Tú cho là đẳng cấp nhất tốt nhất rồi.
Uyển Tú biết sớm muộn gì bọn họ cũng phải tốt nghiệp và bước chân vào xã hội, không thể luôn thay cô quản lý hiệu sách này. Lúc đầu, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, hiện tại cô cũng nên nghĩ kỹ xem nên làm gì với hiệu sách khi Đàm Lộ sắp xếp công việc thu âm cho cô. Chắc chắn sẽ thuê nhân viên lâu dài, nhưng có thể cô cũng không gặp được nhân viên cửa hàng nghiêm túc tận tâm và chăm chỉ giống như bọn họ.
Trong lúc nhất thời Uyển Tú có chút tiếc hận.
“Khi nào các em tốt nghiệp?” Vẫn nên hỏi kỹ một chút, miễn cho đến lúc đó đều đi hết, khiến cô trở tay không kịp.
“Chị Tú Tú, vào cuối tháng này ạ.” Hứa Duyệt trả lời.
Nhanh vậy sao… Tính thời gian, bọn họ cũng làm việc ở chỗ này hơn nửa tháng rồi. Tuy thời gian không dài, nhưng cũng bồi dưỡng ra cảm tình, không chỉ là vì thiếu người, mà Uyển Tú cũng xem bọn họ trở thành đồng bạn.
“Chị Tú Tú, chị đừng lo lắng chúng em sẽ rời đi vào cuối tháng. Cuối tháng sau chúng em chỉ muốn bắt đầu tìm công việc, không có biện pháp giống như hiện tại lúc nào cũng có thể đến được, hoặc là thường xuyên ở đây hỗ trợ. Trước khi tìm được công việc chính thức, chúng em vẫn ở lại chỗ này.” Hứa Duyệt nhìn ra Uyển Tú không nỡ và đắn đo, nên vội vàng giải thích.
“Chị biết, các em không cần để ý đến chị, việc các em có thể đến đây giúp chị chính là chị nợ các em một nhân tình lớn. Gần đây vì chuyện cá nhân của chị nên cũng lơ là việc ở hiệu sách, đã làm phiền em rồi.” Uyển Tú nói tiếng xin lỗi về chuyện này.
“Chúng em đều biết mà, không cần phải xin lỗi.” Mọi người đều cười xua xua tay, dáng vẻ như em đều hiểu.
Uyển Tú bị tiếng cười này làm cho xấu hổ, không nói nữa, cúi đầu thanh toán khoản gần đây trong hiệu sách.
*
Chập tối Uyển Tú nói cho bọn họ Nhiếp Hâm phải về thành phố M, mình tan tầm sớm một chút. Bọn họ hiểu rõ trong lòng, đều bảo cô nhanh chóng trở về.
Nhận được quan tâm của bọn họ, cả một đường Uyển Tú gần như là chạy về nhà. Dọc theo đường đi cô đã suy nghĩ, để anh một mình ở trong nhà nhất định rất cô đơn ——không có ai để nói chuyện, cũng không có ai ở bên cạnh anh, nhất định xem phim và TV cũng không có hứng thú, không biết anh sẽ làm gì?
Dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, phát hiện anh nằm ở trên sô pha nơi anh đã ngủ vào tối hôm qua. Đến gần vừa thấy quả nhiên đã ngủ rồi, còn rất say.
Cô cẩn thận đắp chiếc chăn đã rơi xuống đầu gối lên người anh, sau đó yên lặng nhìn ngắm nhìn vẻ mặt lúc ngủ này.
Nhiếp Hâm ngủ đã không còn có cảm giác khí thế mạnh mẽ như ngày thường của mình, toàn thân trên dưới đều tỏa ra hơi thở dịu dàng ôn hòa.
Đôi mắt biết nói ấy giờ đã nhắm nghiền, càng làm nổi bật hàng mi dài của anh. Uyển Tú duỗi tay khẽ chạm xuống, vốn đang sợ anh bị động tác của mình làm tỉnh giấc, nhưng anh vẫn không có bất kì động tĩnh gì. Cô chú ý tới màu xanh nhàn nhạt dưới khóe mắt của Nhiếp Hâm, mới bất giác phản ứng lại — đoán chừng là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hiện tại mới ngủ say đến vậy.
Lúc này nên chuẩn bị cơm tối, cô đứng dậy đi về phía phòng bếp, cổ tay lại bị giữ chặt.
Cô ngạc nhiên, nghĩ âm thanh mình đứng lên quá lớn đã đánh thức anh, quay đầu lại nhìn thấy người nào đó còn đang nhắm mắt, nhưng vẫn mơ mơ màng màng nắm lấy tay cô, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ừ…”
Sao lại giống như trẻ con vậy? Uyển Tú bật cười, hỏi: “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừ…” Vẫn là một câu như vậy, cũng không biết có nghe rõ hay không.
“Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn cơm tối không?” Nhỏ giọng nói khẽ, thật sự như dỗ một người bạn nhỏ mới vừa tỉnh ngủ vậy.
“… Em đã trở lại?” Nghe câu này xong, cuối cùng Nhiếp Hâm cũng mở mắt, trong mê mang nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu và cố ý nói nhẹ nhàng của Uyển Tú, cảm giác này thật thích ý.
“Đúng vậy, về nấu cơm cho anh.” Uyển Tú sửa lại tóc của anh, nói: “Muốn dậy không?”
“Ừ.” Là câu khẳng định, xem ra đã tỉnh hẳn.
Nhiếp Hâm cũng không biết mình ngủ khi nào, vốn nghĩ sẵn trong đầu chờ cô trở về, kết quả nằm trên sô pha một đêm, mà cũng không ngủ được, nên gục đầu xuống đã ngủ thiếp đi, cho đến khi cô trở về. Cô đều nhìn thấy, nghe được bối rối lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê vừa rồi của mình sao?
Uyển Tú thấy anh có vẻ hơi lúng túng nên cũng không nói thêm nữa, chỉ bảo anh vào toilet rửa mặt, có thể nhanh chóng khôi phục tỉnh táo.
Nhiếp Hâm thuận theo đi vào toilet, lấy nước lạnh vỗ mặt, lại chớp mắt, quả nhiên tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy anh dần quen thuộc hoàn cảnh trong nhà này, trong lòng Uyển Tú tràn đầy cảm giác ấm áp.
*
Uyển Tú dành chút thời gian làm một ít thức ăn đơn giản, lúc đặt lên trên bàn Nhiếp Hâm không vội vàng ngồi xuống ăn, mà hỏi cô: “Em muốn đi thành phố M thăm anh sao?”
Uyển Tú không rõ tình hình, không phải anh không đồng ý việc này à, sao lại nhắc tới?
“Muốn ạ.” Tuy không biết vì sao anh nhắc lại, nhưng cô vẫn không vì anh không đồng ý mà bỏ qua, ngược lại, ý niệm này theo thời gian xa nhau mà càng thêm mãnh liệt.
“Uyển Tú, nếu em bằng lòng, vậy chúng ta công khai đi.” Nhiếp Hâm không vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói ra quyết định mà mình đã suy nghĩ rất lâu: “Anh sẽ nói cho mọi người em là người anh yêu, em không cần tiếp tục lo lắng sợ hãi, chúng ta cũng không cần tiếp tục trốn tránh. Hơn nữa, không cần vì thân phận của anh mà tình yêu không thể lộ ra ánh sáng như thế.”
Anh có thể nói ra lời này, khẳng định cũng đã hạ đủ quyết tâm, cũng đã nghĩ kỹ lý do giải thích với công ty bên kia rồi. Nhưng trước đó, anh cần câu trả lời của mình, nếu không tất cả đều phí công.
Uyển Tú không nói gì, đưa tay ôm lấy anh, chỉ một động tác này, Nhiếp Hâm đã hiểu rõ ý cô muốn biểu đạt:
Cô ủng hộ quyết định này của mình.
Nhiếp Hâm hôn nhẹ lên gương mặt cô: “Thật tốt quá, Uyển Tú, cảm ơn em.” Cảm ơn cô và mình ở bên nhau, cảm ơn cô có gan phối hợp với mình đưa ra quyết định như vậy.
“Cảm ơn cái gì, không phải lúc trước chúng ta đã nói có việc gì thì sẽ cùng nhau đối mặt sao?” Nếu thật sự muốn cảm ơn, cô mới cần cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc sống của mình, xua tan u ám, mang ánh sáng đến cho cô.
“Được.” Dưới sự đồng ý một lần nữa, Nhiếp Hâm kéo cô ngồi xuống, lấy di động ra biên soạn trên Weibo:
“Rất xin lỗi hiện tại mới nói cho mọi người chuyện tôi đã hết độc thân. Sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ chúng tôi quyết định ở bên nhau, nhưng vì các loại nguyên nhân nên thời gian chúng tôi có thể ở chung cũng không nhiều. Xin mọi người không cần quá chú ý đến cuộc sống riêng tư của chúng tôi, cũng không cần tìm hiểu kỹ về quá khứ và hiện tại của cô ấy. Tôi yêu cô ấy chỉ đơn giản là tôi yêu cô ấy, không liên quan đến bất kì cái gì, không cần phỏng đoán quá nhiều. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho tới nay, tôi sẽ cố gắng chú ý giữa hai việc tình yêu và sự nghiệp.” Bức ảnh là chụp hiện tại — đặt rất đúng giờ, ảnh là dáng lưng của hai người, cố gắng bảo vệ riêng tư của gia đình Uyển Tú.
“Giọng điệu rất chính thức.” Uyển Tú cười trêu ghẹo anh.
“Không nhịn được, quen rồi.” Weibo rất ít khi đăng gì đó về cuộc sống của mình, giải quyết việc chung lâu nên đã hình thành một khuôn mẫu.
“Mau ăn cơm đi, ăn xong rồi còn phải đi về.” Nói xong lời này, Uyển Tú lại nghĩ tới ngày vừa mới xác định quan hệ đó, anh cũng là vội vàng rời đi.
Nhiếp Hâm vuốt nhẹ mày hơi nhíu của cô, nhẹ giọng an ủi: “Hiện tại đã công khai, không có việc gì anh sẽ quay lại thăm em nhiều hơn.”
Bây giờ đã công khai, cũng không cần lo lắng quá nhiều, nhưng cũng không thể vì mình mà chậm trễ công việc. Uyển Tú luôn dặn dò không thể lười biếng, Nhiếp Hâm phải đảm bảo nhiều lần mới từ bỏ.
Vừa muốn mình trở về nhiều, vừa lo lắng mình bận rộn. Sao lại có cô bé quấn quýt như vậy. Nhiếp Hâm nhìn Uyển Tú ăn cơm thong thả, vẻ mặt tràn đầy thương yêu.
*
Tiễn Nhiếp Hâm đi, Uyển Tú trở lại ngôi nhà không có một bóng người, nhìn thấy dấu vết Nhiếp Hâm đã từng ở, đều không có lòng muốn thu dọn sạch sẽ. Nếu duy trì hiện trạng, thật sự giống như anh còn ở đây. Uyển Tú biết hiện tại mình đều tâm tâm niệm niệm anh, đều không được bình thường.
Ở trên xe Nhiếp Hâm biết mình đột nhiên công khai tình yêu, nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên truyền thông liên hệ Lucy. Không thông báo với cô ấy trước một tiếng, mình trở về khẳng định gặp phải tai họa.
Nhưng cho dù kết quả như thế nào, anh đều không hối hận, hiện tại anh nghĩ bình thường Uyển Tú ở nhà một mình, anh vừa nhớ nhung lại không yên tâm. Nếu cô cũng có thể ở thành phố M lâu dài thì tốt rồi, nhưng cũng chỉ có thể là nếu. Vừa mới công khai tình yêu, tất nhiên sẽ có nhiều chỗ không tiện, những trở ngại mà anh gặp phải cũng không nhỏ, anh còn phải giải quyết tốt mấy vấn đề này. Về cái khác, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, có thể từ từ tính toán.