Để chứng minh với Nhiếp Hâm rằng bản thân không phải đang đùa, Trình Điệp tùy tiện tìm lý do chạy đến công ty, nói với nhân viên là muốn gặp mặt anh. Nhiếp Hâm nghe xong rất nghi hoặc, mấy ngày hôm trước còn xưng hô với Nhiếp Hâm là “anh” hoặc “Tiền bối” hiện tại lại gọi thẳng tên của anh —— rốt cuộc cô đang muốn làm gì?
Cuối cùng Nhiếp Hâm vẫn không từ chối gặp mặt, đến phòng tiếp khách gặp Trình Điệp.
Sắc mặt anh bình đạm nhìn người đang đi đến, cô lại không cho là hành vi của mình không thích hợp mà cười tủm tỉm nhìn lại anh chào hỏi: “Xin chào chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Rõ ràng là bản thân cô tự chạy đến đây vậy mà giờ lại cư xử giống như là cả hai ngẫu nhiên gặp được nhau rồi sẵn tiện chào hỏi vậy.
Nhiếp Hâm không nói chuyện mà chờ cô nói ra ý định của mình.
Trình Điệp đứng dựa vào vách tường, cũng không hiện vẻ mặt không vui mà luôn có nụ cười chói lọi rạng rỡ như ánh mặt trời: “Đừng xụ mặt vậy chứ nên cười nhiều chút đi.”
Giọng điệu cùng lời nói giống như đã từng quen biết, Nhiếp Hâm nhíu mày.
Đây là lời một cô bé thường hay nói với anh lúc nhỏ, nhưng không thể nào là người trước mắt được. Diện mạo, giọng nói, còn có tính cách nữa, hoàn toàn không có gì giống cả.
Trình Điệp thấy anh có chút phản ứng với mấy lời mình vừa nói thì trong lòng nhiều ít vui mừng: Xem ra anh Tiểu Hâm còn nhớ rõ những lời cô nói, nhưng mà hiện tại cô đã không thể quay lại. Nghĩ như vậy sắc mặt lại thoáng hiện vẻ u sầu.
Nhiếp Hâm không thấy được sắc mặt cô biến đổi, chỉ nghĩ không nên tiếp tục lãng phí thời gian đành nói: “Cô Trình nếu không có chuyện gì vậy tôi xin phép đi trước.”
Khi chuẩn bị đứng dậy thì bị Trình Điệp tay mắt lanh lẹ kéo lại góc áo: “Tiểu…… Tiền bối, xin chờ một chút.” Thiếu chút nữa thì buột miệng thốt ra cách gọi thân quen, quá nguy hiểm. Hiện tại còn không phải thời điểm thích hợp, những lời cô muốn nói đổi lại là ai cũng sẽ có chút không thể tiếp nhận được.
Nhiếp Hâm nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang giữ chặt góc áo của mình thì có chút không vui.
Hiện tại hành động của cô xác thật khiến người ta cảm thấy không hề lễ phép vì vậy Trình Điệp nhanh chóng buông tay ra. e b o o k t r u y e n . v n
“Tiền bối, thực xin lỗi nhưng mà anh có thể đừng vội bỏ đi không, có thể nghe em nói một chút chuyện không? Chỉ một lát thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.” Cô lên kế hoạch tốn nhiều thời gian như vậy nên không nghĩ tới phải nói cho anh nhanh như vậy được. Nhưng hiện tại anh đối với cô không chút hứng thú, thậm chí…… có cả không vui. Ý thức được điều này nên cô muốn nhân cơ hội vẫn còn có thể gặp mặt mà đem mọi chuyện nói rõ, nếu không sau này nó lại thăng cấp lên thành chán ghét thì rất phiền phức. Cuộc gặp lại này cô đã đợi rất lâu nên không muốn lại trì hoãn nó thêm nữa.
“Cô muốn nói cái gì?” Nhìn vẻ mặt Trình Điệp giống như sắp khóc, sắc mặt Nhiếp Hâm càng không tốt. Tìm anh là cô, không nói vào chuyện chính cũng là cô, kết quả hiện tại muốn khóc cũng là cô, rõ ràng anh chưa làm gì cô cả.
“Tiền bối, anh còn nhớ rõ…nhớ rõ cách gọi ‘anh Tiểu Hâm’ này không?” Một lần nữa gọi anh như vậy, cô đã đợi quá nhiều năm. Trình Điệp vành mắt đỏ hoe, tuy mắt vẫn ngấn lệ, nhưng như này cũng đã đủ vừa đáng thương lại vừa yếu đuối rồi.
Nếu không phải Nhiếp Hâm là anh Tiểu Hâm do cô gọi thì nhất định anh sẽ nghĩ là cô đang diễn kịch, có khi còn sẽ châm chọc thế giới nợ cô một giải Oscar cũng nên.
“Cô…… cô là Tử Hi? Không có khả năng, cô là ai?” Đời này gọi anh là anh Tiểu Hâm chỉ có một người, nhưng người này mười mấy năm trước gặp tai nạn xe cộ vì cấp cứu không kịp thời nên đã qua đời, hiện tại không có khả năng lại xuất hiện trước mặt anh.
“Anh Tiểu Hâm, em thật sự là Tử Hi, tên thật của em là Hàn Tử Hi.” Trình Điệp, không, là Hàn Tử Hi thấy Nhiếp Hâm không tin, vội vàng nói ra tên thật của cô.
“Cô không phải Trình Điệp sao? Chẳng lẽ…… đây không phải tên thật?” Đúng vậy, cô ấy tên Hàn Tử Hi, chuyện này chỉ có anh cùng người nhà biết, người khác không thể nào biết được.
“Việc này nói ra thì rất dài.” Hàn Tử Hi duỗi tay xoa xoa khóe mắt lau đi nước mắt sắp rơi xuống.
Nhiếp Hâm một lần nữa ngồi xuống, lẳng lặng nghe Hàn Tử Hi nói chuyện mấy năm nay đã trải qua.
“Anh Tiểu Hâm, lần cuối anh nghe được tin tức của em là em gặp tai nạn xe đúng không.” Hàn Tử Hi tự giễu cười nói.
“…… Đúng là như vậy.” Lần đó nghe được tin này Nhiếp Hâm hoàn toàn bị dọa sợ, anh không thể tin được một người hoạt bát đáng yêu và có chút cổ quái như vậy lại gặp tai nạn xe cộ, hơn nữa sau khi đưa đến bệnh viện còn cứu không kịp nên đã dẫn tới tử vong. Quả thật là cuộc sống không thể đoán trước điều gì.
“Gặp tai nạn xe là thật, nhưng em không chết.” Hàn Tử Hi nói, “Cũng là em mệnh tốt, gặp được một vị bác sĩ kiên quyết không từ bỏ mà vẫn cứu giúp nên mới còn sống.”
“Sau khi tỉnh lại em năn nỉ ông ấy giấu giếm tin tức sống sót, cũng nói là bản thân đã mất đi cha mẹ. Mà vừa hay ông ấy không có con gái nên đã nhận em làm con nuôi, em đã bắt đầu với thân phận mới. Bởi vì tai nạn nên dung mạo em đã bị hủy nên ông ấy đã đưa em đi phẫu thuật, chính là bộ dáng anh đang nhìn thấy hiện tại. Sau đó ba còn đưa em ra nước ngoài học để em thoát khỏi nỗi sợ hãi từ vụ tai nạn. Lúc trở về thì em gặp được một người hướng dẫn, em muốn báo đáp ơn dưỡng dục của ba nhiều năm như vậy cho nên đã đồng ý làm diễn viên.”
“em còn nhớ rõ trước một ngày xảy ra tai nạn em còn muốn làm phiền anh Tiểu Hâm giúp em làm bài tập nữa đúng không? Đáng tiếc em lỡ hẹn, một lần lỡ hẹn đã lâu như vậy rồi. Vì vậy lần này là riêng tới đây để hoàn thành lần hứa hẹn khi đó.”
Nói xong hết mọi chuyện, Nhiếp Hâm tâm tình vẫn không bình tĩnh lại.
Anh mở miệng hỏi, giọng nói còn có chút khàn khàn: “Hiện tại em, sống vẫn tốt chứ?”
“Em sống rất tốt, ba mẹ và…… anh trai đều rất yêu thương em, lại lần nữa gặp được anh thật là quá tốt.” Nhiếp Hâm chú ý tới khi Hàn Tử Hi nói đến anh trai vẻ mặt trong chớp mắt có vẻ thẹn thùng thì hỏi nhiều một câu: “Anh thấy khi em nói đến anh trai của em có chút không bình thường.”
“Anh Tiểu Hâm, nhiều năm như vậy rồi mà sao anh vẫn cứ thích trêu ghẹo em chứ.” Lời này truyền vào tai anh xem như là đã gián tiếp chứng minh suy đoán của bản thân.
“Cha mẹ nuôi em không phản đối sao? Nếu không vậy thì tính toán khi nào kết hôn đây?” Tuy anh không cùng Hàn Tử Hi ở bên từ nhỏ đến lớn nhưng cũng coi như là một đứa em gái của mình, nếu cô kết hôn anh tất nhiên muốn tham dự chúc mừng cô.
“Ba mẹ em có biết.” Hàn Tử Hi nói đến chuyện này thần sắc rất nhẹ nhàng, “Em cũng rất ngạc nhiên khi họ đồng ý nhưng họ nói sau này chỉ cần em hạnh phúc sống yên vui thì họ cũng sẽ yên tâm phần nào. Kết hôn cũng có trong kế hoạch.”
Xem ra hai người họ đều không quá cổ hủ đều có phần thông suốt, lại thiện lương vậy thì con trai do họ nuôi nấng dạy dỗ cũng sẽ không kém họ chút nào.
“Có thời gian mang thì cho anh nhìn mặt xem, hôn lễ cũng phải mời anh đó.” Nhiếp Hâm cầm lấy chén trà trên bàn nhấp ngụm trà lạnh.
“Điều đó là đương nhiên rồi.” Nhiếp Hâm là người quan trọng ở thời thơ ấu của cô cho nên nhất định phải mời đến dự hôn lễ. Hàn Tử Hi ngoan ngoãn đồng ý.
Nói nãy giờ cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi khô khan, thấy anh uống trà Hàn Tử Hi cũng hưng phấn uống một ngụm, kết quả hương vị chua xót khiến cô phải vội đặt chén trà xuống.
“Thật không hiểu sao mọi người có thể uống được loại trà đắng ngắt này vậy.” Hàn Tử Hi oán giận nói. Khi còn nhỏ đến nhà của Nhiếp Hâm, anh và ba anh đều thích uống loại này. Hàn Tử Hi tò mò nhưng chưa từng uống thử, nhiều năm như vậy mới thử uống nó kết quả nó không như cô nghĩ hương vị của nó thật đáng sợ.
Nhiếp Hâm bị phản ứng của cô chọc cười: “Ngốc quá, uống trà không thể vội vàng mà phải chậm rãi cảm nhận nó thật kĩ.”
“Không cần không cần, em uống nước vẫn là tốt nhất.” Nghe những lời đó Nhiếp Hâm nghĩ lại khi còn nhỏ. Trong mấy năm hè đó anh nhớ Hàn Tử Hi luôn thích uống mấy loại nước đủ các loại sắc màu trên tay cũng là mấy cây kem đủ màu sắc, chỉ là khoảng thời gian đã trôi qua đó hiện tại đã không thể quay lại.
Nhìn thấy Nhiếp Hâm thất thần, Hàn Tử Hi không vội gọi anh hoàn hồn. Cô nghĩ có lẽ anh cũng đang nhớ tới chuyện quá khứ.
Chờ khi Nhiếp Hâm phục hồi tinh lại thần thì hai ly trà đều đã lạnh ngắt, Nhiếp Hâm xin lỗi cười nói: “Thật xin lỗi, nghe em nói anh lại nhớ đến chuyện cũ.”
“Không sao, hiện tại em rất tốt.” Hàn Tử Hi hướng anh cười rạng rỡ, nhìn dáng vẻ là hoàn toàn quên đi chuyện cũ không tốt đẹp.
“Có điều anh Tiểu Hâm à, em muốn hỏi anh là ——” Hàn Tử Hi thay đổi chủ đề câu chuyện khiến Nhiếp Hâm nghi hoặc nói: “Hả”
“Anh Tiểu Hâm nếu hôm nay em không nói cho anh biết em là Hàn Tử Hi thì có phải anh sẽ đem em đuổi ra khỏi cửa công ty hay không vậy?”
“…… Khụ khụ.” Bị nhìn thấu ý đồ ban đầu Nhiếp Hâm có chút xấu hổ. Nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như cô nói, cùng lắm là nhờ nhân viên khuyên cô rời đi mà thôi.
“Anh Tiểu Hâm, em hỏi thật nha, sao mới lần đầu gặp mà anh lại đối xử với em như vậy? Hơn nữa em còn nghe nói ban đầu anh không quá xem trọng chuyện em quay chụp MV cho anh.” đây là tới hỏi tội sao?
“Em cũng thật là, lần đầu anh gặp em em đã dùng ánh mắt đó nhìn anh, sao anh cho em sắc mặt tốt được đây? Con gái thì cũng nên rụt rè chút đi. Còn nữa em toàn quay cổ trang bỗng dưng chuyển qua hiện đại không sợ người khác nói xấu sao?” Nhiếp Hâm dùng giọng điệu trước đây để nhắc nhở cô.
Hàn Tử Hi lại không ăn chiêu này—— “Bởi vì em biết anh là anh Tiểu Hâm nên mới thế chứ người khác cho dù em dám nhìn thì anh trai em cũng không đồng ý đâu! Anh cũng không thể nói em như vậy chứ, nhiếp ảnh gia nói em chụp rất đẹp mà! Anh Tiểu Hâm, không phải là anh có bạn gái, cho nên……” còn lại không cần cô nói ra Nhiếp Hâm cũng hiểu.
Đây rõ ràng là đang nói anh có vợ nghiêm khắc quản anh đúng không? Nhiếp Hâm tức giận nói: “Đúng thì sao chứ, anh còn vui khi cô ấy quản không được hay sao.”
Không ngờ cô chỉ tùy tiện nói vậy mà lại thật sự là như vậy, quả thật là tin tức lớn mà, Hàn Tử Hi cặp mắt đào hoa trừng lớn kinh ngạc miệng không khép lại được: “Anh Tiểu Hâm là thật sao! Có thể cho em nhìn mặt chị dâu không? Yên tâm, em nhất định sẽ giúp anh bảo mật!”
Cái kiểu tinh quái này thật là cùng trước đây giống nhau như đúc. Nhiếp Hâm không có cách nào khác ngoài việc mở album ra cho cô ấy xem tấm hình chụp chung duy nhất có mặt Uyển Tú.
“Oa, chị dâu khí chất thật tốt!” Hàn Tử Hi hiện tại là một diễn viên nổi tiếng, ngày thường tiếp thu cùng rèn luyện cũng sẽ đề cao phương diện nghệ thuật của cô, cô nói tốt thì chắc chắn là tốt.
“Điều đó là đương nhiên, chị dâu em đó.” Nói đến Uyển Tú, Nhiếp Hâm nét mặt toả sáng.
“Chậc chậc, anh Tiểu Hâm à, anh đã thay đổi rồi.” Người trước đây cứ động tí là lại bắt đầu nói cô không nên yêu đương sớm, còn thiếu chút nữa xếp cô vào hàng ngũ những kẻ lừa đảo hiện tại thì cũng đã bị một cô gái thu phục đó thôi.
“Anh không thay đổi chỉ là trước đó không gặp được cô ấy mà thôi.” Chỉ khi gặp được Uyển Tú một mặt này mới lộ ra bên ngoài.
Hàn Tử Hi cũng yêu thích một người nên cô có thể hiểu được tâm tình của anh. Là cô may mắn, gặp gỡ ân nhân cứu mạng, còn gặp gỡ tình yêu chân thành của cả đời mình.
“Anh Tiểu Hâm, hôm nay làm chậm trễ không ít thời gian của anh rồi, hiện tại anh có vội thì mau đi đi, em cũng cần phải trở về nữa. Em lén ra ngoài anh Triệu sẽ lo lắng.” Hàn Tử Hi chớp chớp mắt với anh, như vậy khiến người khác không thể tức giận nổi với cô.
Trước đây cũng là đủ thể loại làm nũng khiến anh mềm lòng không thể nói gì nặng lời với cô, Nhiếp Hâm nói: “Vậy em mau quay về đi, về tới thì nhớ gọi cho anh biết.”
“Được rồi!” Hàn Tử Hi cười đi ra khỏi phòng tiếp đãi.
Nhiếp Hâm ngồi lẳng lặng một hồi, uống nốt hai ly trà trên bàn chưa uống xong rồi lau chùi mặt bàn xong xuôi mới quay trở lại phòng làm việc.
Anh cùng Hàn Tử Hi coi như bạn cũ gặp lại, tuy rằng ở giữa thiếu hụt khoảng thời gian rất dài nhưng cũng may hiện tại mỗi người đều có cuộc sống rất tốt của riêng mình.