Thanh Tình Chậm Rãi

Chương 31: Cô ấy nói có



Sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Uyển Tú chợt nhớ mình đã bỏ quên người nào đó, vì thế mở wechat lên, phát hiện anh ấy còn gửi lịch trình hoạt động cho cô. Nhìn chung, thời gian biểu có chút không thỏa đáng, 3h chiều mới có được thời gian rảnh rỗi.

Anh có ý gì? Anh thật sự muốn đến thành phố M thăm hiệu sách của cô sao? Anh đã nhận ra được tình cảm của mình, nhưng chưa thể hiện điều đó một cách rõ ràng với cô – có thể nói rằng anh chưa lần nào thật sự nghiêm túc tỏ tình với cô.

Hôm nay anh đến đây, liệu có phải là để thổ lộ tình cảm với mình chăng? Nếu không, với mối quan hệ hiện tại của hai người, anh sẽ không có lý do gì để đến đây. Uyển Tú đột nhiên hoảng sợ – cô … vẫn chưa sẵn sàng.

Tuy rằng sau vài lần trò chuyện, quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết, gần như chỉ cách một tầng giấy mỏng chưa bị đâm thủng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng tầng giấy này khiến người nào đó cảm thấy khó chịu. Mặc dù có sự sai lệch so với thời gian dự kiến, nhưng nó cũng cách không xa, và chẳng có gì là không tốt cả.

Thật ra hôm đó Nhiếp Hâm đã hẹn với Nhiếp An, nhưng chỉ vì Tiểu Duyên bình luận trên vòng bạn bè của Uyển Tú, Uyển Tú lại mời cô ấy nên cô ấy hơi động lòng, muốn nhân cơ hội này để tác hợp hai người. 

Nhiếp An biết kế hoạch của Nhiếp Hâm nhưng vẫn ủng hộ, vỗ vai anh: “Cuối cùng thì chị cũng đợi được đến ngày này, cố lên.”

Nhiếp Hâm cười khổ: “Nếu thất bại thì sao?”

Nhiếp An liền tức giận, khí chất ưu nhã thường ngày cũng không còn nữa: “Em nói lại thử xem!”

“Không, không, vừa rồi em không nói gì cả.” Nhiếp An ỷ vào mình hơn vài tuổi nên luôn ức hiếp anh, anh cũng quen rồi, không còn cách nào khác đành phải nghe theo.

Thấy Nhiếp Hâm không nói thêm lời mất hứng nào nữa, Nhiếp An mới để anh đi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Em không tự tin vào chính mình.”

Nhiếp Hâm lại nói, “Tất cả sự tự tin trước mặt cô ấy đều hóa thành thấp thỏm, lo lắng.”

A, cũng buồn nôn quá đi!! Nhiếp An cảm thấy sởn gai ốc. Bất quá, có thể để ý Uyển Tú như vậy cũng cho thấy em ấy thật sự thích cô ấy. Hy vọng Uyển Tú cũng sẽ có tình cảm với em trai như vậy.

Hai chị em dự định cùng nhau đi đến hiệu sách của Uyển Tú, nhưng khi tiến vào hiệu sách lại là một trước một sau – Nhiếp An luôn ở sau hỗ trợ cho Nhiếp Hâm.

“Trong hiệu sách có thể có một số học sinh của chị, nhưng em yên tâm, những gì chị nói với họ đều sẽ được giữ bí mật.” Nhiếp An không muốn hào quang của cái chết chiếu đến mình quá sớm.

“Không sao, em không quan tâm. Nếu hôm nay thành công, cô ấy không phản đối, em lập tức sẽ công khai.” Nhiếp Hâm nói.

“Em bị điên à? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra với công ty em và Lucy?”, Nhiếp An giật mình “Và nếu thất bại, em lại muốn liên lụy đến cô ấy bị bạo lực mạng lần nữa sao?”

Nhiếp Hâm im lặng. Anh xấu hổ với cô vì những gì xảy ra lần trước, và tất nhiên anh không muốn điều đó xảy ra lần thứ hai. Vừa rồi chính anh cũng không nghĩ tới.

“ Đã hiểu, em sẽ chú ý.” Giọng điệu có chút không muốn.

“Không phải là không cho em công khai, chỉ là hiện tại chúng ta đang lên kế hoạch, tuy vẫn chưa có.Nhưng còn chưa muộn để thảo luận với Uyển Tú khi thành công.” Quả nhiên, người đàn ông khi yêu đa phần đều bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, chỉ số IQ của anh ta cũng sẽ giảm xuống không phải một hai lần. Nhiếp An thực sự lo lắng nếu không phải có cô cảnh giác, có lẽ anh thật sự làm ra những chuyện bốc đồng. Khi đó mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.

“Em biết.” Nhiếp Hâm chạy đến, bày tỏ rằng anh hiểu và sẽ không dại dột.

Nhiếp An vẫn lo lắng, vì sợ sẽ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra.

Khi Nhiếp An bước vào cửa hàng, Uyển Tú có chút kinh ngạc: “Chị An An, sao chị lại ở đây? Em nhớ gần đây chị không có đặt sách.”

Nhiếp An cười: “Chị không thể đến xem khi không đặt sách trước sao, với lại chị phải đến xem mấy đứa trẻ này có học tập chăm chỉ hay không.”

“Chị An An, chúng em không còn là trẻ con nữa.” Bọn họ có thể ngầm chấp nhận những gì chị An An nói ngày hôm qua, nhưng họ vẫn không vui khi nghe mình bị coi là trẻ con.

“Gọi chị là cô giáo thì các em vẫn còn là trẻ con.” Nhiếp An cũng trở nên nghiêm túc.

“… Được rồi, chị là lớn nhất.” Lẩm bẩm một chút rồi ngừng nói

Uyển Tú một bên nhìn mà không thể nhịn cười.

“Uyển Tú, lại đây.” Đã đến lúc nói chính sự, Nhiếp An kéo Uyển Tú sang một bên.

“Chị An An, có chuyện gì vậy?” Thần bí như vậy, làm sao vậy? Uyển Tú mờ mịt không hiểu gì…

“Hôm nay chị mang người đến cho em. Hứa với chị trước, đừng giận chị khi nhìn thấy em ấy.” Nhiếp An lo lắng Uyển Tú sẽ không vui vì cô che giấu thân phận của mình nên phải đề phòng trước với cô.

“Chị An An, rốt cuộc là ai vậy?” Uyển Tú càng thêm bối rối, tại sao cô lại giận?

“Chỉ là… em trai chị, em cũng biết là … Nhiếp Hâm.” Nhiếp An lần đầu tiên không đủ tự tin để nói chuyện với người khác.

“Cái… cái gì?” Anh ấy thực sự đến? Hơn nữa anh ấy còn là em trai của Nhiếp An? Hóa ra họ của Nhiếp An là Nhiếp, khó trách tại sao cô ấy lại hỏi cô đã quay VCR như thế nào. Chỉ là lúc đó cô nhầm tưởng cô ấy cũng là fan nên không tiết lộ quá nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Uyển Tú, Nhiếp An khẩn trương vội nói: “Em đã hứa với chị, em sẽ không tức giận.”

Uyển Tú định thần lại và nói: “Em … em không tức giận. Nhưng chị An An, chị có thể nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra được không?”

Nhiếp An thở dài và chỉ nói, “Em sẽ biết khi em nhìn thấy em ấy. Em ấy đã chạy đến ngay sau khi xong việc, chị cũng không thể cản được.” Sự đau lòng xuất phát từ tình cảm của Fans dành cho thần tượng, ít nhiều cô cũng mềm lòng.

“Cái kia… anh ấy sẽ không bị paparazzi chụp lại chứ?” Uyển Tú không quan tâm Nhiếp Hâm lát nữa sẽ nói gì với cô mà chỉ lo lắng anh sẽ bị tay săn ảnh theo dõi.

Nhiếp An sáng lên. Vậy nghĩa là cô ấy đồng ý rồi phải không?

“Đừng lo lắng, có chị và học sinh hỗ trợ, chỉ cần em ấy không quá phô trương là được rồi.”

Hả, phô trương? Cô chưa bao giờ thấy Nhiếp Hâm như vậy. Uyển Tú đột nhiên tò mò, và nói, “Anh ấy bây giờ ở đâu? Tại sao không đến cùng chị?”

“Không phải sợ dọa đến em nên chị đến báo với em trước sao. Em ấy đang đợi ở ngoài. Chị sẽ ra gọi em ấy vào.” Nhiếp An biểu hiện như một người chị đang nhọc lòng suy nghĩ cho buổi hẹn hò của em trai mình có diễn ra tốt đẹp hay không.

“Chị An An , thực làm phiền chị rồi.” Uyển Tú nhìn Nhiếp An nhanh chóng gửi WeChat để cho Nhiếp Hâm đến, cô hồi hộp, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Không phiền, không phiền, hai người các em thành đôi, phiền chị thế nào cũng được.” Nhiếp An nói thẳng khiến khuôn mặt của Uyển Tú lập tức đỏ lên.

“Được, được rồi, chị không trêu em nữa, chị đi trước, các em nói chuyện với nhau đi.” Nhiếp Hâm, người nhận được tin nhắn WeChat, đã bước vào cửa hàng, Nhiếp An cũng rời đi cho hai người không gian riêng.

Nhìn người đàn ông cao gầy đội mũ đen cùng khẩu trang bước từng bước tới trước mặt mình, trái tim đang đập dữ dội ban nãy dường như tĩnh lặng lại.

“Uyển Tú, anh ở đây.” Giọng nói trầm đến nỗi chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.

“Ừ.” Uyển Tú không dám nói lời nào, trầm giọng trả lời.

Trước mắt mọi thứ như hư ảo, không thấy gì, chỉ có thể nghe anh khẽ cười tự hỏi: “Em không chào đón anh sao?”

Không phải đã đến rồi sao, còn muốn hỏi cô câu này, thật là được tiện nghi còn khoe mẽ.

“… Không.” Tuy rằng có chút kinh hãi, nhưng cũng không tệ lắm, bởi vì cô buổi sáng đã chuẩn bị xong , nhưng không ngờ anh thật sự tới.

“Thật sự không chào đón sao?” Như xác nhận một chuyện rất quan trọng, anh kiên trì hỏi.

“Thật sự không phải.” Giọng nói vừa hạ xuống, người trước mặt có chút tiến lại gần, trong giây lát liền bị anh vây lấy.

Uyển Tú bị ôm lấy, mở to mắt trong phút chốc thấy mờ hồ, không suy nghĩ được gì.

“Đừng cử động.” Bàn tay đang giữ cô tăng thêm sức mạnh, Uyển Tú không thể giải thích được: cô không cử động.

“Để anh ôm một cái, được không?” Rõ ràng đã ôm cô rồi còn muốn hỏi cô câu đó.

Nhưng lúc này Uyển Tú sẽ không nói như vậy, chỉ có thể nghe theo anh: “Được.”

Nhiếp Hâm ngửi thấy mùi thơm tự nhiên của hoa nhài trên người cô, mùi hương khiến anh thư thái.

Vị trí chỗ đứng của hai người là trong một góc, sách ở khu này không phổ biến, trong cửa hàng lúc này cũng không có khách nên không lo bị phát hiện.

Một lúc sau, Nhiếp Hâm thả cô ra, cởi mũ và khẩu trang, yên lặng nhìn cô.

Uyển Tú bị nhìn đến không được tự nhiên đành phải hỏi: “Anh tới, có chuyện gì vậy?”

“Anh không thể đến đây nếu không có việc gì sao?” Không có mũ cùng khẩu trang, anh ăn mặc như một sinh viên đại học bình thường, nhưng anh vẫn rất đẹp trai. Chỉ là nghe có vẻ khá thô lỗ. Trong ấn tượng của cô khi trước người này ít nói cười lại nho nhã lễ độ nay đã hoàn toàn sụp đổ.

“Nhưng em nói đúng.” Khi Uyển Tú nghe thấy điều đó, tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào anh, và cô có vẻ như một học sinh đang tập trung nghe giảng.

“Anh thực sự có chuyện muốn nói với em.” Nhiếp Hâm nghiêm túc nói, “Anh muốn nói một chuyện, mong em hãy lắng nghe.”

“Được”. Uyển Tú thực mong đợi những gì anh sẽ nói với cô.

“Thật ra trước đây anh đã gõ không biết bao nhiêu bản nháp, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng vô ích. Vẫn là câu nói thực tế nhất, “anh thích em”.” Quên lời liền thừa nhận, Uyển Tú cố gắng nhịn để không vạch trần anh.

“Vốn tính một thời gian nữa anh mới nói với em, nhưng hôm nay vừa vặn, chính là ngày hôm nay.”

“Hôm nay tới đây gặp chị của anh, tối hôm qua không phải anh không trả lời em sao, vậy chính là anh thừa nhận, em định nói với anh là tạm thời.” Nói xong, Uyển Tú chột dạ không dám nhìn anh. Nhiếp Hâm không biết cô đang nghĩ gì, nhưng cũng không có biện pháp, cô đối với anh tất thảy đều cam tâm tình nguyện.

“Đó là tất cả những gì anh phải nói.” Nhiếp Hâm cười và hỏi cô, “Em có thể… thích anh không?” Không phải “Em có thể làm bạn gái anh không” mà là “Em có thể thích anh không”. Có quá nhiều khác biệt trong giọng nói giữa hai người, và họ chắc hẳn đang tìm kiếm trái tim của chính mình.

Nếu đôi mắt rực lửa và giọng nói ngọt ngào đều là một, Uyển Tú sẽ dùng nó để cám dỗ cô khi cô không thể chịu đựng được. Vì vậy cô có chút ngưng trọng trả lời anh: “Anh đã ôm rồi, còn cần hỏi sao?”

Nghe câu trả lời của Uyển Tú, Nhiếp Hâm kiềm chế sự phấn khích của mình và hỏi: “Nhưng với em, em sẽ có một khoảng thời gian khó khăn.”

Đúng vậy, khi yêu đương với người nổi tiếng, bạn sẽ không tránh khỏi sự chú ý lớn nhỏ, đăng tải và tìm kiếm hết lượt.

Nhưng Uyển Tú lắc đầu và ngước nhìn anh: “Không quan trọng, em đã trải qua một lần trước, em có kinh nghiệm. Một lần, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt? Tất nhiên, em hy vọng sẽ không có nữa.” “

“Được rồi.” Vừa trả lời cô, lại có thêm một cái ôm.

Lần này, Uyển Tú cũng ôm lại anh. Hai cái ôm này thật thoải mái và ấm áp.

Tuy nhiên, cho rằng vẫn còn khách hàng trong hiệu sách, Nhiếp Hâm miễn cưỡng buông cô ra.

“Đã đến lúc phải nói cho em biết, chị ấy đã đợi ở ngoài lâu rồi.” Lời nói của Nhiếp Hâm khiến Uyển Tú cảm thấy xấu hổ – hai người họ thực sự cảm thấy mệt mỏi vì chuyện này một thời gian rồi.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, trái tim của Nhiếp An cuối cùng cũng ổn định lại. Cô ấy nói, “Chúc mừng, chúc mừng. Đừng lo lắng cho chị, chị đã trở lại trường học. Chúc hai em hạnh phúc!”

Nhiếp Hâm đem tin nhắn của Nhiếp An cho Uyển Tú xem, cô thậm chí còn xấu hổ hơn – khi người em trai cô thấy sắc quên mất người thân của mình, mà cô cũng thấy sắc quên bạn.

Nhiếp Hâm nhướng mày: “Em cũng biết, chiều nay anh không có việc gì. Em muốn đi đâu cứ nói.”

Mặc dù cả buổi chiều không có việc gì nhưng anh vẫn phải quay lại thành phố M. Uyển Tú nhận ra rằng họ đang ở trong mối quan hệ yêu xa, tâm trạng hai người liền hạ xuống.

Cô lắc đầu: “Không, chị An An nói rằng anh sẽ bị chụp ảnh nếu anh đừng quá phô trương”.

Nhiếp An nói cái gì mà để cho bọn họ ra ngoài chơi. Nhiếp Hâm dơ chiếc mũ và khẩu trang trong tay lên: “Cái này chắc không sao đâu.”

“Không.” Cô gái nhỏ vẫn không chịu, vì sợ rằng hai người họ sẽ nhận được quá nhiều sự quan tâm từ thế giới bên ngoài ngay khi họ ở bên nhau.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Có sự chờ mong trong giọng điệu của anh.

Lời nói bên tai Uyển Tú thay đổi, cô đấm nhẹ một cái: “Anh nghĩ thế nào?”

“Anh sẽ để em quyết định.” Nhìn bộ dạng của cô, chắc hẳn cô đã nghĩ đến việc đi nơi khác. Nhiếp Hâm cảm thấy thích thú với mái tóc của cô — không sao cả.

Mãi sau đó, Uyển Tú mới nhận ra rằng mình đang bị cười nhạo, liền giận dữ nói: “Em không quyết định được.”

“Đừng làm ồn, học sinh của chị anh sẽ nghi ngờ.” Giọng điệu nhẹ nhàng giải thích, Uyển Tú vội vàng kéo anh đi.

Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người lơ đi Nhiếp Hâm và Uyển Tú, nhưng không ai gọi tên Nhiếp Hâm. Cô không biết đó là lời cảnh báo đặc biệt của Nhiếp An, hay là cô không nhận ra – trong trường hợp này, việc cải trang vẫn có thể vượt qua?

Uyển Tú ho nhẹ một tiếng: “Tôi có chuyện phải ra ngoài, chìa khóa dự phòng ở ngăn kéo thứ hai, nhà sách phiền anh lo liệu.”

Nụ cười của Nhiếp Hâm bị che khuất bởi lớp khẩu trang, nhưng đôi mắt của anh thì tràn ngập ý cười.

Trên mặt mọi người đều là kiểu tôi đã hiểu, vì vậy Uyển Tú có thể rời đi một cách thoải mái.

Uyển Tú gần như kéo Nhiếp Hâm bỏ chạy, và sau đó tiếng cười hạnh phúc của anh cứ vang lên.

“Đừng cười …” Thật là xấu hổ! Mới ngày đầu tiên xác định quan hệ đã bị nhiều người vây xem như vậy. Thật là ngoài sức tưởng tượng của cô!

“Không cười, không cười”. Nhiếp Hâm kiềm chế nhịn xuống sự vui sướng của mình. Cô gái nhỏ của anh dễ mắc cỡ mà đỏ mặt, sao có thể như vậy được. Bây giờ cô ấy thật ngọt ngào, cô ấy đã hoàn toàn thuộc về anh.

“Ở bên ngoài không an toàn, anh… đưa em về.” Uyển Tú đưa ra quyết định lớn, cầu mong anh đừng suy nghĩ nhiều.

Và điều mà Nhiếp Hâm quan tâm là Uyển Tú đừng chạy quá nhanh, lúc nói chuyện còn bị hụt hơi, điều này khiến anh cảm thấy hơi lạ.

“Đừng thở dốc.” Nhiếp Hâm ghé vào tai cô nói ba chữ này.

Uyển Tú thu mình lại một góc: “Đừng … làm như vậy …” Dái tai quyến rũ đến mức anh muốn cắn.

Chết tiệt. Tại sao lại nói thẳng với cô ấy như vậy. Nhiếp Hâm nắm chặt tay và cố gắng để mình bình tĩnh lại.

“Là lỗi của anh, anh sẽ không nói nữa.” Anh kéo cô lại dỗ dành.

Uyển Tú biết anh không cố ý làm như vậy, bởi vì âm thanh thở dốc vừa rồi của cô thật sự rất dễ khiến nam nhân nghĩ sai. Nhưng cô vẫn không nghe thấy, vì vậy nên cô mới xấu hổ không dám nhìn anh.

“… Đi theo em.” Uyển Tú bắt đầu dẫn đường mà không đề cập đến những gì vừa nói.

Mới nãy còn nắm tay mình, nhưng bây giờ lại bỏ lại mình phía sau. Nhiếp Hâm nhớ tới bàn tay vừa rồi nhỏ gấp đôi bàn tay của mình, còn rất mềm mại.

Sau khi Uyển Tú đưa anh về nhà, cô vào bếp và rót cho anh cốc nước.

Người ngồi trên sô pha không nhìn quanh phòng mà chỉ yên lặng chờ cô.

Uyển Tú nói, “Buổi trưa ở lại đây. Anh đã đặt vé để về chưa?”

“Em muốn anh nhanh quay về như vậy?” Nhiếp Hâm giả vờ bi thương.

“Em …” Tất nhiên là em không muốn. Đó mới chỉ là ngày đầu tiên và mỗi ngày trôi qua, anh đều ở một nơi khác. Anh vẫn rất bận, có lẽ sẽ không có thời gian để gọi video.

“Anh đã đặt vé để về. Bây giờ là bảy giờ tối. Thành phố M và thành phố K không cách xa nhau, anh đến gặp em thường xuyên được không?” Một tay lôi kéo, Uyển Tú ngồi trong vòng tay anh.

“Chà.” Giọng nói bị bóp nghẹt, và nghe thấy nó thật khó chịu.

“Mỗi ngày đều dành thời gian gọi video!” Nhiếp Hâm giơ tay cam đoan, “Mỗi đêm em thường ngủ bao lâu?”

“Chín rưỡi. Có sớm quá không? Vậy thì em sẽ đi ngủ muộn và đợi anh.” Uyển Tú lại rũ xuống khi cô nói hai từ cuối cùng.

“Không cần vì anh mà làm như vậy. Nên đi ngủ sớm, nghỉ ngơi quá muộn là không tốt. Anh sẽ gọi video với em trước đó.” Nhiếp Hâm nhìn người đang trong vòng tay anh, bị cảm động trở nên bối rối.

“Ừ!” Lần này là một giọng điệu tích cực. Thật dễ dàng để thỏa mãn, Nhiếp Hâm đã sẵn sàng cho cô một viên kẹo nữa.

“Bảy giờ tối anh đi, bây giờ em sẽ làm cơm cho anh. Anh muốn ăn gì?” Uyển Tú thoát khỏi vòng tay của anh, đi đến tủ lạnh lục lọi.

“Anh có thể ăn bất cứ thứ gì em làm.” Cô lại bị trêu chọc.

“Vậy anh cũng không kiêng món gì như chị An An chứ?” Cô vẫn nhớ những gì mà Chị An đã nói.

“Ừm, anh không kén chọn như chị ấy đâu.” Nhiếp Hâm nhìn bộ dáng bận rộn của cô, nghĩ thầm anh đã tìm được người chăm sóc mình.

Uyển Tú nhanh chóng lấy một vài nguyên liệu và đi vào bếp. Nhiếp Hâm hỏi cô có muốn giúp không, cô nói không, để anh nghỉ ngơi trong phòng khách.

Nhiếp Hâm không hỏi, chỉ ngoan ngoãn ở lại trong bếp.

Khi Uyển Tú làm xong thì trời cũng đã tối, Nhiếp Hâm ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đi tới, vòng tay qua eo cô, vùi mặt vào cổ cô: “Cảm ơn, Uyển Tú.”

Uyển Tú biết rằng anh nhất định không ăn ngon khi bận rộn, vì vậy cô có lý do chính đáng để thúc giục anh.

“Trong tương lai, nếu em đến, em sẽ làm đồ ăn cho anh.” Uyển Tú mỉm cười khiến Nhiếp Hâm bị mê hoặc.

Chưa kịp chuẩn bị, anh đã đặt lên trán cô một nụ hôn.

Uyển Tú choáng váng, chỉ có điều trái tim cô đang đập thình thịch để nhắc nhở cô rằng đây không phải là ảo giác.

Nhiếp Hâm đã ngồi xuống và nói: “Ăn nào.” Cứ như thể anh là người nấu ăn vậy.

Uyển Tú cũng ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, hai người im lặng ăn. Ăn xong thấy đã gần sáu giờ, Uyển Tú vội vàng kêu anh ra ga xe lửa.

“Đừng lo lắng.” Anh bình tĩnh, như thể anh không phải là người sẽ rời đi.

“Sẽ bị trễ mất.” Uyển Tú tự hỏi tại sao cô lại để ý nó như vậy.

“Nếu trễ thì càng tốt, vậy anh sẽ ở lại.” Nhiếp Hâm cười, “Em không muốn sao?

Cô tuy muốn, nhưng không thể trì hoãn công việc của anh. Uyển Tú nói: “Đừng đùa nữa, đi thôi, em đi với anh.”

“Chờ đã,” Nhiếp Hâm nắm lấy tay Uyển Tú đang chuẩn bị xỏ giày, “Chụp ảnh chung nào.” Tối hôm qua, khi nhìn thấy bức ảnh chụp nhóm học sinh của Uyển Tú và Nhiếp An trong vòng bạn bè, anh đã rất đau lòng.

“Được rồi.” Ít ra vẫn có những bức ảnh để gửi gắm những suy nghĩ khi anh ấy đi vắng – chưa kể là anh không bao giờ đăng ảnh tự chụp.

Nhiếp Hâm lấy điện thoại di động ra, bấm nút, chụp được bức ảnh hai người đang dựa sát vào nhau. Lông mày của Uyển Tú khẽ nhíu lại, nhưng trong vài giây cuối cùng, Nhiếp Hâm dịu dàng quay lại nhìn cô.

Uyển Tú lại đỏ mặt và nói: “Sao anh lại đột nhiên nhìn em.”

Nhiếp Hâm nói: “Bởi vì trông em rất đẹp. Anh sẽ không thể nhìn thấy em trong một khoảng thời gian, vì vậy phải nhìn nó một lúc trước khi em rời đi. Bức ảnh này vẫn có thể nhìn được cả đời.”

Làm thế nào mà người này có thể nói một cách tự nhiên như vậy? Uyển Tú không hỏi thêm câu nào nữa, cô đứng dậy và đi giày vào.

Nhìn bóng lưng giống như đang chạy trốn của Uyển Tú, Nhiếp Hâm nghĩ, tâm lý của cô gái nhỏ hình như không đủ tốt, sau này sẽ phải tập thêm.

Tại ga xe lửa hai người bắt taxi, sau khi kiểm tra an ninh thời gian cũng không quá lâu, vừa vặn trước thời điểm soát vé, không có thời gian nói chuyện. Uyển Tú miễn cưỡng vẫy tay, Nhiếp Hâm quay sang cô với một cử chỉ trấn an, và sau đó đi tới nơi xếp hàng.

Trên đường trở về, Uyển Tú dặn dò anh khi nào đến thành phố M thì nhắn tin cho cô, như vậy cô sẽ không quá lo lắng.

Về đến nhà, cô cũng ngồi không yên, đếm thời gian đến thành phố M, chờ tin nhắn trả lời của Nhiếp Hâm. Trước sau kém vài phút, nhắc anh nghỉ ngơi sớm và chúc ngủ ngon rồi mới đi tắm rửa.

Lúc nằm trên giường, cô liên tục nhìn vào bức ảnh chụp chung vào buổi tối, cảm giác hư ảo lại ập đến trong lòng, may mà bức ảnh đã nhắc nhở cô mọi chuyện không phải là mơ. Cô thực sự, cùng thần tượng, người cô thích ở bên nhau. Cảm giác này thật tuyệt vời.

Uyển Tú trở mình trên giường như một cô gái đang yêu, hét lên sung sướng.

Cô không quên gửi bức ảnh cho Ngôn Nghiên xem, và thực hiện lời hứa lần đầu của cô.

Khi nhìn thấy bức ảnh Ngôn Nghiên cũng mừng cho cô, nói rằng cô ấy đã rơi nước mắt như một người mẹ già khiến Uyển Tú bật cười. Nhưng trên thực tế, Ngôn Nghiên đã thực sự khóc, và Từ Duệ thậm chí không thể dỗ cô ấy. Về phần sau này dỗ như thế nào, Từ Duệ cũng có cách của mình.

Bạn bè cô đều biết, giờ chỉ còn lại gia đình cô. Chỉ là không còn sớm, cha và mẹ Lý đã ngủ rồi, cho nên cô chỉ có thể hoãn lại đến ngày mai.

Vì lợi ích của Nhiếp Hâm, cô không thể gửi bức ảnh cho nhóm bạn bè, để không gây ra những rắc rối không đáng có. Nhưng không quan trọng, chỉ cần họ biết mình có hạnh phúc hay không, hạnh phúc thực sự thì không cần người khác bình luận.

Với suy nghĩ này trong đầu, Uyển Tú đã ngủ ngon một cách lạ thường vào đêm hôm đó. Nhiếp Hâm ở thành phố M, cũng không biết làm sao – ôm được mỹ nhân về nhà, điều ước ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng đã thành hiện thực. Dù chưa công khai nhưng anh vẫn gửi Weibo để nói với cả thế giới về tâm trạng tốt của mình.

Đây là bức ảnh tự sướng đầu tiên của anh kể từ khi anh mở Weibo, và không có dòng chữ nào nhưng đủ để khiến người hâm mộ phải nhảy dựng lên.

Vâng, sau khi đáp ứng mong muốn lớn nhất của người hâm mộ và bày tỏ niềm hạnh phúc của mình, Nhiếp Hâm đã ngủ yên.

Đêm nay thật vui. 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv